Tâm trạng Khổng Kính Nguyên lúc này rất không tốt. Trong hội nghị thường trực Ủy ban Triệu Quốc Đống xen vào làm y cảm thấy đối phương nếu nhúng tay vào việc cải cách Nhà máy cơ giới thì sẽ rất phiền phức.
Lão Phan nhếch chân chữ ngũ ngồi đó, y cũng cảm nhận được Khổng Kính Nguyên đang lo lắng nhưng không cho là đúng.
Một thằng ranh miệng còn hôi sữa lại khiến Khổng Kính Nguyên sợ thành như vậy, chẳng lẽ đối phương thua khi mất chức Phó thị trưởng thường trực nên mới thế sao?
- Lão Khổng, anh thật sự cảm thấy sẽ xảy ra chuyện ư? Có cần tìm người nói chuyện với Triệu Quốc Đống hoặc trực tiếp nói chuyện với Trần Anh Lộc không?
- Không, tuyệt đối không? Lúc này mà có người lên tiếng thì đối phương càng thêm nghi ngờ. Triệu Quốc Đống là thằng chó điên sẽ cắn càn đó.
Khổng Kính Nguyên lắc đầu nói:
- Bây giờ hắn chỉ mới nghi ngờ mà thôi, tôi đoán hắn còn chưa xác định. Trong hội nghị tôi cũng hơi thất sách, tôi đáng lẽ không nên phản ứng quá mức như vậy, sau đó tôi thấy cũng hơi quá.
- Vậy nên làm như thế nào? Ngồi chờ hắn đến tận nhà đánh chúng ta ư?
Lão Phan ngồi thẳng dậy rồi nói:
- Thằng đó còn trẻ thì chỉ sợ một lòng muốn lên, tôi nghĩ hắn không làm việc này quá tuyệt, như vậy không có chỗ tốt với hắn. Chỉ cần có người nói vài câu thì chắc không vấn đề gì.
- Không, anh không biết hắn, tôi tiếp xúc mấy lần thì thấy rất khó chơi. Người bình thường thì hắn không nể mặt đâu. Tôi thấy ở Hoài Khánh này may ra chỉ Trần Anh Lộc là nói chuyện được, ngay cả Hà Chiếu Thành cũng không làm gì được hắn.
Khổng Kính Nguyên đứng lên đi quanh bàn mà nói.
- Trong nhà máy thì lão Chu đã chuẩn bị xong, tôi cũng chuyên môn đến xem nên không sợ hắn điều tra. Chỉ cần không phải nhân viên chuyên nghiệp thì không thể điều tra được gì. Tôi sợ nhất là hắn dùng chiêu gì mới, làm lớn chuyện và đưa nhiều người tới cạnh tranh thì khó làm.
- Hừ, chỉ cần làm xong việc trong nhà máy thì sợ gì? Chỉ bằng sổ sách đó tôi không tin ai dám nhận nó.
Lão Phan lắc đầu nói.
- Chúng ta đầu tiên là nhìn trúng vào đất, lão Chu coi trọng bản thân nhà máy, chúng ta hợp sức mới dám làm như vậy. Người khác đến vừa không có bên chính quyền hỗ trợ, lão Chu cũng không hỗ trợ thì ai dám vào đó.
Lão Phan nói cũng có lý. Nếu như không phải đám người Chu Đức Siêu sớm tính tới MBO Nhà máy cơ giới nên cố gắng làm cho nhà máy suy yếu, Khổng Kính Nguyên cũng không dám kéo đám người Lão Phan đến để ăn khu đất đó. Bây giờ hai bên hợp sức, lại có y đứng giữa hỗ trợ thì có thể nói người ngoài sẽ không nhúng tay vào được.
- Ừ, chẳng qua cẩn thận vẫn hơn. Tôi đã nói chuyện với Chu Đức Siêu và Mã Cam Xương, có lẽ tên Triệu Quốc Đống sẽ phái người xuống tìm hiểu tình hình nhà máy, kiểu gì cũng có người nói này nói kia, có ý kiến không đồng ý là Triệu Quốc Đống sẽ gây ảnh hưởng làm chậm tiến độ cải cách. Lão Phan, bên anh cũng phải chuẩn bị đủ tài chính, khi Thị xã xác định là anh phải làm ngay.
Khổng Kính Nguyên cắn răng nói:
- Phải làm trước cuối năm, nhân lúc bọn họ còn chưa rõ tình hình thì chúng ta đi xong nước cờ này là ổn.
- Tôi thấy anh quá sợ thằng Triệu Quốc Đống rồi, như vậy sẽ dễ có vấn đề.
Lão Phan không lo bên mình mà lại cho bên Khổng Kính Nguyên:
- Tôi không tin thằng Triệu Quốc Đống là kim cương bất hoại, là người sẽ có nhược điểm. Chẳng lẽ hắn đến 30 mà không tham gì, không thích gì?
- Lão Khổng, nếu như anh thật sự cảm thấy hắn sẽ chặn chúng ta thì sớm nói ra. Lão Cô là cao thủ trong việc này, giao cho y xử lý. Triệu Quốc Đống thích tiền thì chúng ta tìm cơ hội kéo xuống nước, không chừng lại có thêm bạn cùng kiếm tiền. Hắn thích gái thì càng dễ, cho hắn chơi quên trời đất. Hắn muốn lên thì cũng được, chúng ta có quan hệ mà, chỉ cần không động thì thôi, nếu có hứng thú thì mời lãnh đạo đến ngồi cũng được mà, cần tiền chúng ta bỏ ra cho hắn.
Khổng Kính Nguyên xua tay nói:
- Lão Phan, anh nói đúng, thỏ khôn có ba hang, chúng ta cũng nên chuẩn bị vài điều. Tôi thông qua quan hệ bên Ninh Lăng hiểu một chút thằng này không thích tiền, muốn lên là tất nhiên nhưng hắn có lai lịch lớn, nghe nói còn có quan hệ với Bí thư tỉnh ủy Ninh Pháp, chẳng qua nghe nói thằng này là kẻ phong lưu.
Khổng Kính Nguyên cười lạnh một tiếng.
- Không thích tiền mà chỉ thích gái ư? Tôi chưa nghe thấy bao giờ. Gái là thích tiền, muốn thỏa mãn dục vọng của gái thì không có tiền sao được? Cùng bọn họ sang Pháp, Hongkong mua sắm không có tiền ư? Chỉ với tiền lương của hắn thì dựa vào gì mà được gái thích?
Lão Phan khinh thường nói.
- Mẹ nó chứ, không thích tiền chủ yếu là tiền ít. Chỉ cần hắn thích gái thì không thể không thích tiền. Bây giờ thứ gì chẳng có thể quy sang tiền, không có tiền không có tình cảm. Tiền là vạn năng, không có tiền là không được.
Khổng Kính Nguyên không thèm để ý đến Lão Phan đang chế nhạo mà nói:
- Xem ra chúng ta cũng phải dành nhiều công sức mới được. Anh bảo lão Cô điều tra rõ tình hình của hắn bên Ninh Lăng, sau đó suy nghĩ xem làm như thế nào để đối phó. Chúng ta không thể để hắn bóp cổ mình không thể thở nổi, chúng ta phải nắm được nhược điểm của hắn.
….
- Bóng hay.
Triệu Quốc Đống nhảy lên ném bóng vào rổ, hai điểm.
Đây là cuộc thi bóng rổ mà Ban Tuyên giáo Thị ủy cùng Cục Thể dục thể thao tổ chức cho các cơ quan cấp Thị xã. Văn phòng Thị ủy và văn phòng Ủy ban hợp thành mtoj đội. Triệu Quốc Đống không thích đánh bóng rổ nên mới đầu liên tục từ chối tham gia vào đội.
Chỉ là cán bộ cơ quan không ngừng yêu cầu có Lãnh đạo thị ủy, Ủy ban tham gia cùng. Mà trong các Thường vụ thị ủy thì trẻ nhất là hắn cùng với Trưởng ban thư ký Thị ủy Tiêu Triều, ngoài ra còn có Phó thị trưởng Đặng Nhược Hiền.
Tiêu Triều chạy khoảng 3 phút mà không ném bóng vào rổ được quả nào, bóng cũng hai lần bị người đoạt lấy, cuối cùng mệt mỏi thở hổn hển. Đặng Nhược Hiền tốt hơn chút nhưng sức cũng không theo kịp, chỉ có thể sang bên đổi người.
Trần Anh Lộc tự điểm danh Triệu Quốc Đống phải tham gia. Hắn nói mình không biết chơi bóng rổ nhưng Trần Anh Lộc nói cứ theo quy định bóng bầu dục mà tham gia là được, Triệu Quốc Đống cuối cùng vẫn phải tham gia.
Cũng may mặc dù nhiều năm không chơi nhưng chỉ tập hai buổi là hắn thành quân chủ lực của đội.
Chỉ riêng cơ thể cao trên mét tám thì cả cơ quan cũng coi như đứng đầu. Độ tuổi nhân viên của cơ quan chênh lệch không nhiều, hầu hết đều là loại thư sinh, chơi vài phút đã đổ mồ hôi, biển thay người liên tục được đưa ra.
Chơi một lát, Triệu Quốc Đống cảm thấy có lẽ mỗi mình mình chạy.
Phó bí thư Thị ủy Đàm Lập Phong yêu cầu các đồng chí trong đơn vị phải tổ chức đội cổ động, còn nghĩ cách tăng sức hội tụ của Đảng ủy, chính y cũng tự mình tổ chức đội ngũ đến trợ uy.
- Thị trưởng Hứa, sao đã thay người rồi?
Triệu Quốc Đống sang bên mà nói với Hứa Kiều đang ngồi nghỉ.
- Không được, tuổi cao nên sức không theo kịp nữa, lúc trước tôi là chủ lực đội bóng rổ của trường mà bây giờ lại thành thế này.
Triệu Quốc Đống không đợi Hứa Kiều mời mà ngồi xuống bên cạnh Hứa Kiều. Đây là ghế cho ba người, Hứa Kiều ngồi một đầu, nữ đội viên đội khác không ngồi đây vì cấp bậc hành chính.
- Thị trưởng Hứa, có chú ý xem cổ phần của công ty Hải Hồng trên thị trường chứng khoán không?
- Ồ? Thị trưởng Triệu cũng chơi cổ phiếu?
Hứa Kiều nhướng mày nói.
- Không có, tôi không hứng thú với cái này, tôi chỉ thấy cổ phiếu của Hải Hồng tăng lên nhiều, đúng, còn có cổ phiếu của Tống Nghệ nữa, một cái bay lên tận trời, tăng cả tháng trời. ha ha, chị có thấy trong này có vấn đề gì không?
Hứa Kiều có chút không rõ sao Triệu Quốc Đống lại đột nhiên nhắc tới cổ phiếu trên thị trường chứng khoán. Cô cũng chơi cổ phiếu, cô cũng chú ý thấy cổ phiếu của Hải Hồng và Tống Nghệ tăng liên tục.
- Thị trường chứng khoán lên xuống là tất nhiên. Cổ phiếu Hải Hồng và Tống Nghệ trong thời gian này đúng là tăng lên rất nhanh, tôi cũng suy nghĩ, có lẽ là do dính tới lĩnh vực mạng. Sắp tới hình như có không ít cổ phiếu của các công ty trong lĩnh vực này niêm yết lên thị trường chứng khoán.
Hứa Kiều có chút buồn bực nói.
- Thị trưởng Hứa đúng là nhanh nhạy thông tin, liếc cái là nhìn ra vấn đề trong đó.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Mạng bắt đầu phát triển mạnh, bất cứ thứ gì dính tới mạng đều ấm lên, đó là điều bình thường.
- Thị trưởng Triệu, anh hình như có gì muốn nói?
Hứa Kiều không thích vòng vo, cô nhìn trận đấu rồi nhìn sang Triệu Quốc Đống.
- Không có gì, chỉ là có chút cảm xúc mà thôi. Lĩnh vực mạng đang phát triển mạnh, mà ngăn cả ngành này phát triển chính là phần cứng. Bên ngành thông tin Hoài Khánh chúng ta hình như vẫn lạc hậu ở mảng này. Tôi nghe nói Thị trưởng Hứa rất có ý tưởng đẩy mạnh sản nghiệp công nghệ thông tin của Thị xã nên muốn trao đổi một chút với chị.
- Ồ? Vậy thì tốt.
Mắt Hứa Kiều sáng lên mà nói.
- Không ngờ Thị trưởng Triệu lại có hứng thú với ngành công nghệ thông tin, tôi vẫn cho rằng mọi người lại coi phát triển ngành cơ khí chế tạo là chuyện lớn hàng đầu trong nền kinh tế của Hoài Khánh nữa chứ?
Triệu Quốc Đống có thể nghe ra ý châm chọc của Hứa Kiều. Năm ngoái mấy vị đại biểu của Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân thì Hứa Kiều đã đề nghị đưa việc dạy công nghệ thông tin vào các trường học và ưu tiên việc phát triển ngành sản xuất này trong nền kinh tế Hoài Khánh, nhưng đề án này khi được đưa sang hội nghị thường trực Ủy ban lại bị bỏ xó. Hà Chiếu Thành cùng Phó thị trưởng thường trực lúc đó từ chối cho ý kiến.