Lộng Triều

Quyển 10 - Chương 41




Triệu Quốc Đống cẩn thận nhìn người mà Đường Lăng Phong đề cử cho hắn.

Phó chi đội trưởng chi đội một đội cảnh sát hình sự Cục Công an Thị xã Đằng Hoa Minh, từng làm phó đội trưởng đội cảnh sát giao thông Hoài Châu, sau đó điều Cục Công an Thị xã. Là người quen thuộc tình hình các công ty, hệ thống ngân hàng toàn Hoài Khánh. Chẳng những giỏi về phá án kinh tế, còn có nhiều kinh nghiệm công tác trong ngành hình sự.

Nghe Đường Lăng Phong giới thiệu người này có tính cách quật cường, các phương diện khác đều tốt.

Quan trọng nhất đó là Đằng Hoa Minh cũng là người muốn tiến lên trong chính trị, chẳng qua chỉ là không gặp thời mà thôi. Đường Lăng Phong không ngừng khen tác phong làm việc và năng lực của Đằng Hoa Minh, đây là điều mà Triệu Quốc Đống chú ý nhất.

- Lão Đằng, anh thấy sao về bản danh sách này?

Đằng Hoa Minh không lên tiếng mà chỉ suy nghĩ lời nói của vị Thị trưởng Triệu trước mặt này.

Lúc trước khi Đường Lăng Phong gọi điện cho y, y không ngờ sẽ có việc này. Tổ thu hồi nợ của Thị xã không ngờ lại rút người từ Cục Công an Thị xã. Mà Đường Lăng Phong cũng biết mình ở Đội cảnh sát hình sự không thoải mái nên đề cử mình.

Đằng Hoa Minh biết Đường Lăng Phong đây là muốn tốt cho mình, để y có thể thể hiện trước mặt lãnh đạo Thị xã, như vậy có thể dễ tiến thêm. Nhưng y chưa hiểu rõ về vị Thị trưởng Triệu này, không rõ vị Thị trưởng Triệu này có cân lượng bao nhiêu. Cục trưởng Lý mới đến đảm nhiệm Cục trưởng Cục Công an chưa lâu, y vốn mong mình thể hiện để được Cục trưởng mới tới chú ý. Bây giờ lại điều mình ra khiến y không quá vui.

Thị trưởng Triệu gọi điện đến cho Cục trưởng Lý Trường Giang, Lý Trường Giang không do dự mà đáp ứng ngay cả Đằng Hoa Minh sang làm ở tổ thu hồi nợ. Nghe nói Cục trưởng Lý Trường Giang cũng là thành viên của tổ thu hồi nợ, không biết Cục trưởng Lý muốn lấy lòng vị Thị trưởng Triệu này hay là trong mắt không coi trọng mình.

- Thị trưởng Triệu, tôi đã xem nhưng cảm tưởng thì ngài không nên hỏi tôi, ngài nên hỏi lãnh đạo Thị xã mới đúng. Các ngài có ý tưởng gì thì chúng tôi sẽ làm theo.
Đằng Hoa Minh nói.

- Ồ.
Triệu Quốc Đống có chút thú vị đưa cho đối phương bao thuốc Trung Hoa, Đằng Hoa Minh cũng không khách khí mở ra và đưa tới mời Triệu Quốc Đống, Triệu Quốc Đống xua tay nói:
- Bản danh sách này có do cục Tài chính đưa cho tôi. Nửa đầu là những công ty có thể đòi tiền, nửa sau không có mấy hy vọng. Tôi muốn nghe cái nhìn về danh sách này của anh.

Đường Lăng Phong khi đề cử Đằng Hoa Minh với hắn cũng khen nhiều. Mặc dù Triệu Quốc Đống biết Đường Lăng Phong không phải người khoác lác, nhưng Đằng Hoa Minh lại giới thiệu đối phương hiểu rõ hết các thế lực ở Hoài Khánh làm Triệu Quốc Đống khá mong chờ.

Đằng Hoa Minh có ánh mắt sắc bén như chim ưng ra còn đâu mọi thứ trông rất bình thường.

- Tôi đã xem một chút, cục Tài chính đưa ra bản danh sách này coi như chính xác, không hề quá. Nhưng bọn họ đây là thông qua bên công thương, thuế mà phán đoán nên có một bộ phận bọn họ không đoán ra được.

Đằng Hoa Minh nói như vậy càng làm Triệu Quốc Đống thêm hứng thú.
- Lão Đằng, ý của anh là có những thứ không quá xấu như bề ngoài?

- Tôi nghĩ Thị trưởng Triệu lấy tôi tới đây không phải để tôi ngồi không. Tôi cũng trọng điểm xem nửa cuối, trong đó tổng cộng có 27 công ty, số tiền vay trên 120 triệu, trong đó có hơn 40 triệu là tương đối khó khăn nhưng vẫn có hy vọng. Ngoài ra còn 80 triệu chính là không hy vọng.

- Trong 27 công ty, nhà máy này thì nhỏ không tính, lớn thì cũng khoảng 14 nhà. Tôi nhì thì thấy cũng có nhiều công ty ở Hoài Khánh, trong đó có một bộ phận đúng là kinh doanh kém, khó có thể trả nợ, nhưng cũng có một bộ phận bề ngoài khó khăn nhưng giám đốc lại vì nhiều nguyên nhân nên có nhiều tiền, còn có hai ba công ty không còn phát triển ở Hoài Khánh nữa mà tới nơi khác, ví dụ như An Đô.

Đằng Hoa Minh nói rất nhẹ nhàng làm Triệu Quốc Đống vui vẻ. Xem ra Đường Lăng Phong đề cử Đằng Hoa Minh không hề sai, ít nhất có thể nói ra chi tiết của phần giữa bản danh sách là không đơn giản.

- Lão Đằng, anh nói một chút xem cần làm như thế nào mới có thể đòi tiền của bọn họ. Để cho bọn họ thấy tiền của chính quyền Thị xã Hoài Khánh không dễ dùng như vậy, nợ phải trả tiền, đó là chân lý.

Đằng Hoa Minh nghe vậy liền cười ha hả mà nói:
- Thị trưởng Triệu, ngài không thể đẩy tất nhiệm vụ lên đầu tôi như vậy chứ? Tôi thấy tổ công tác có không ít người từ các đơn vị khác, bốn tháng cũng đủ để làm được nhiều việc.

Đằng Hoa Minh đầy tự tin mà nói, điều này càng làm Triệu Quốc Đống có ấn tượng tốt hơn đối với y. Triệu Quốc Đống cần chính là người có thể làm việc, người có thể gánh vác trọng trách cho mình. Về phần tính cách đối phương ra sao thì không quan trọng.

- Ừ, mấy người bên cục Tài chính nhìn yếu đuối quá, anh để bọn họ chuẩn bị số liệu, viết lách thì còn được. Chính như tôi nói với anh, có thể đòi nợ được thì cục Tài chính đã đòi hết, còn lại đều là người có lai lịch, hoặc là kẻ mềm rắn không nghe. Tôi cũng xuất thân bên công an, cũng biết đối phó đám người không thích rượu mời chỉ thích rượu phạt thì đầu tiên phải thăm dò rõ chi tiết của bọn họ, sau đó đưa ra biện pháp mà xử lý từng tên.

Nghe thấy Triệu Quốc Đống đã từng làm công an, Đằng Hoa Minh cũng cảm thấy thân thiết hơn.

Có lẽ vị Thị trưởng Triệu này là quý nhân của mình, chỉ mong đây là cơ hội để mình phát triển lên cao.

- Thị trưởng Triệu, ngài bố trí như thế nào thì chúng tôi làm như vậy. Nếu như ngành thanh tra, công thương, thuế tài chính cùng cảnh sát có người tham gia tổ công tác thì tôi nghĩ Thị xã cũng đã hạ quyết tâm. Như ngài nói, cục Tài chính trước đó đã làm, thu được bao nhiêu thì đã thu rồi, bây giờ còn lại là kẻ không chịu trả. Như vậy chúng ta sẽ báo trước coi như hết tình nghĩa, sau đó sẽ ra tay.

Triệu Quốc Đống có thể cảm nhận ra sự mong chờ của đối phương với công việc đầy tính khiêu chiến này. Làm việc này sẽ đắc tội không ít người, nhưng hắn nhận ra đối phương là người kiên quyết, không chịu khuất phục. Chẳng qua người như vậy lại vừa vặn thích hợp với hắn.

- Cái khác không nói, tổ công tác về danh nghĩa do Cục trưởng Cáo cục Tài chính phụ trách, nhưng công tác cụ thể do anh phân công, không sợ mất lòng ai cả. Công việc đòi nợ là công việc ngắn hạn, không thể làm cả đời, hết việc là về cơ quan. Anh chỉ cần có trách nhiệm với tôi, ý của tôi anh có hiểu không?

Triệu Quốc Đống nói rõ ràng như vậy làm cho mắt Đằng Hoa Minh sáng lên.

- Thị trưởng Triệu, tôi hiểu, chẳng qua chỉ dựa vào mấy người hiện nay thì không đủ. Không phải tôi không tin bọn họ, tôi cảm thấy nếu muốn tăng hiệu quả làm việc thì còn cần lấy thêm vài cảnh sát nữa.
Đằng Hoa Minh cắn răng, y biết nếu đã lên thuyền thì không còn đường lui, việc này đã làm phải làm thật mạnh, nếu sợ đắc tội người thì đừng làm.

- Được, anh đưa danh sách, tôi gọi cho Lý Trường Giang lấy người. Kinh phí, xe và cần đơn vị nào phối hợp thì anh có thể trực tiếp gọi cho tôi. Tôi chỉ cần kết quả.
Triệu Quốc Đống lập tức đáp ứng ngay. Nếu như muốn để hổ ra cắn người thì phải cho bọn họ răng nanh sắc bén.