Tháng 11 là đỉnh cao xây dựng nhà ở thôn quê. Bởi vì bắt đầu từ tháng 11 trời ít mưa, thời tiết khô ráo nên thuận lợi cho xây dựng. Mà các công trình thủy lợi phục vụ vụ xuân cũng bắt đầu. Các xã, thị trấn ở khu Giang Miếu bắt đầu xây dựng mương, máng. Nhất là ba xã đồi núi như xã Thổ Lăng, Hắc Thạch, Bảo Long càng sôi nổi hơn.
Với các mối quan hệ đã tạo dựng của Triệu Quốc Đống, Triệu Trường Xuyên rất nhanh mở thị trường ra mấy xã, thị trấn khác trong khu Giang Miếu. Nhất là xã Thổ Lăng, nguyên liệu cát đều rơi vào tay Triệu Trường Xuyên.
Công nhân bãi cát cũng tăng lên 20 người, gần như mỗi ngày đều có mười xe cải tiến đến chở cát, việc làm ăn thuận lợi nằm ngoài suy đoán trước đó của Triệu Quốc Đống và Triệu Trường Xuyên.
Bãi cát Sơn Xuyên là tên Triệu Quốc Đống đặt cho bãi cát. Ý là lấy hai chữ cuối cùng trong tên của Triệu Đức Sơn và Triệu Trường Xuyên mà đặt, số lượng hàng bán ra tăng lên nhiều. Đồng thời số cát mà Công ty xây dựng số hai Giang Khẩu cần đã chiếm không đầy 1/3 sản lượng khai thác.
Triệu Trường Xuyên cũng hiểu giai đoạn xây dựng đỉnh cao chỉ có 3, 4 tháng. Công ty xây dựng số hai mới là nguồn thu chính của bãi cát. Cho nên y không hề ý kiến việc công ty này thanh toán chậm, y chỉ yêu cầu mọi người tăng công suất mà thôi.
Triệu Đức Sơn vẫn đóng quân ở An Đô, nhưng thị trường chứng khoán ở miếu Ngưu Vương đang nóng bỏng khiến y ngứa ngáy trong lòng. Từng tập tiền hiện lên trong mắt hắn, làm hắn rất buồn bực.
Cũng may hàng tháng Triệu Trường Xuyên đều chuyển tiền lãi đến cho hắn. Hắn cũng nhanh chóng chọn mua mấy loại cổ phiếu mà Triệu Quốc Đống dặn. Lúc này mới có thể làm Đức Sơn hài lòng một chút.
Sau lần trước vay tiền và đi chơi ở Huyện Bình Xuyên, quan hệ giữa Triệu Quốc Đống và Hàn Đông trở nên thân mật hơn nhiều. Chẳng qua hai người đều vô thức muốn tránh không cho Khổng Nguyệt biết. Mặc dù Hàn Đông cũng biết trên thực tế Khổng Nguyệt và Triệu Quốc Đống chưa có quan hệ kia, đương nhiên cô cũng không biết chuyện kia của Triệu Quốc Đống và Khổng Nguyệt ở rừng cây.
Phòng Tử Toàn là người đầu tiên cảm nhận ra Triệu Quốc Đống đang muốn vơ cả hai em. Triệu Quốc Đống cũng không định giấu Phòng Tử Toàn. Là thằng bạn thân nhất, hắn cảm thấy không cần như vậy. Hơn nữa thực tế hắn chưa có quan hệ thêm với Khổng Nguyệt, mà Khổng Nguyệt sau chuyện lần đó thì càng thêm cẩn thận, hình như lo không cẩn thận là rơi vào bẫy.
- Quốc Đống, ông nói thật cho tôi có phải ông đang tán em Hàn Đông?
Nằm trên giường Triệu Quốc Đống, Phòng Tử Toàn vừa hút thuốc vừa nói.
- Ông hỏi làm gì?
Triệu Quốc Đống thản nhiên nói.
- Hừ, đừng mong gạt tôi. Từ mắt của Hàn Đông là tôi nhìn ra rồi. Phòng ông có phải có mùi kia không nhỉ?
Phòng Tử Toàn nói.
- Mùi gì? Việc này có quan hệ gì với Hàn Đông?
Triệu Quốc Đống có chút khó hiểu nói.
- Ha ha, ông có phải đã chơi Hàn Đông không? Ở trên giường này à? Đừng có xấu hổ, đàn ông hơn 20 thì cũng là bình thường, cho nên sau khi chơi gái thì sẽ có mùi.
Phòng Tử Toàn cười cười đầy xấu xa.
- Thằng ranh này.
Triệu Quốc Đống cười mắng. Chẳng qua hắn phải công nhận mũi thằng này thính thật. Chẳng qua không phải là cùng Hàn Đông, mà là Đường Cẩn. Hôm qua khi Triệu Quốc Đống trực ban, Đường Cẩn đã đến Giang Miếu và ở lại trong phòng này của Triệu Quốc Đống. Thời buổi này còn ai để ý mấy việc đó nữa.
- Đừng giả vờ, ông cứ giả vờ cho tôi đi. Vừa nãy tôi thấy mắt Hàn Đông có vẻ không đúng, có vẻ quyến rũ. Ôi, một cô gái đã nằm dưới thân ông.
Phòng Tử Toàn vừa hâm mộ vừa nhắc:
- Vậy ông định sao với Khổng Nguyệt?
- Làm gì cơ? Tôi không có quan hệ kia với Hàn Đông, chúng tôi chỉ là bạn bè bình thường.
- Bạn bè bình thường? Bình thường ở trên giường phải không?
Phòng Tử Toàn kêu lên:
- Ông không thấy vẻ u oán của Khổng Nguyệt sao? Tôi vẫn bực vì sao ông không đi tìm Khổng Nguyệt, chẳng lẽ ông cứ muốn con gái người ta đến nhà tìm ông? Thì ra là có quan hệ với Hàn Đông. Quốc Đống này, bắt cá hai tay không dễ làm đâu, ông phải làm cho tốt.
- Cút mẹ mày đi. Đâu có xấu xa như ông nói. Tôi chưa chạm vào ai trong Hàn Đông và Khổng Nguyệt, không tin thì ông đi hỏi đi.
Triệu Quốc Đống cười cười xấu xa.
- Tôi đi hỏi cá gì? Hỏi hai cô ấy đã lên giường với ông, qua đêm với ông ư?
Phòng Tử Toàn trừng mắt nhìn hắn đầy khinh thường:
- Khổng Nguyệt còn không đá đít tôi mới lạ.
- Cho nên việc này ông cứ coi như không biết đi. Trái tim phụ nữ như kim đáy biển, khó có thể nắm rõ. Tôi cũng không muốn tìm hiểu. Tôi bây giờ có nhiều việc cần làm mà.
- Yêu đương làm tâm ly thoải mái, như vậy càng làm tốt trong công việc. Ông không cảm nhận như vậy sao?
Phòng Tử Toàn đúng là khó có thể giải thích tại sao Triệu Quốc Đống có phúc không biết hưởng. Uông Phi tốn bao tâm trí mà còn không được đi chơi riêng với Hàn Đông, không thể không ngừng lại. Vậy mà Hàn Đông lại chủ động đến chỗ Triệu Quốc Đống, điều này có nghĩa gì?
- Ông nghe câu dịu dàng giết chết anh hùng chưa?
Triệu Quốc Đống ngâm nga.
- Mẹ nó chứ, đừng có giả vờ trước mặt tôi. Lúc học cấp hai thì ai lén nhìn trộm Khổng Nguyệt thay quần áo? Bây giờ còn ra vẻ quân tử.
- Cái này, ông không thể nói linh tinh. Tôi chỉ là trùng hợp thấy mà thôi, tôi lập tức rời đi mà.
Triệu Quốc Đống vội vàng giải thích.
- Được rồi, không ai tính nợ cũ với ông đâu. Bây giờ Khổng Nguyệt sắp lên giường với người khác rồi, ai thèm để ý chuyện vặt vãnh hồi nhỏ này.
Phòng Tử Toàn tức giận nói:
- Tôi chỉ nhắc ông Khổng Nguyệt rất được, rất ngây thơ, đừng để đám Khanh Liệt Bưu chà đạp. Tuần trước Khanh Liệt Bưu lại về, đám kia lại xúi hắn đi tán Khổng Nguyệt, may là Khổng Nguyệt không đến.
- Ồ, Khanh Liệt Bưu đã về ư?
Triệu Quốc Đống ngẩn ra:
- Hắn có tán Khổng Nguyệt hay không thì tôi không để ý, chỉ cần hắn không dùng biện pháp bỉ ổi là được. Về phần Khổng Nguyệt muốn như thế nào thì do cô ấy.
- Ông thoáng nhỉ, có phải là ông sớm ngủ với Khổng Nguyệt nên muốn nhân cơ hội vứt cô ấy đi?
Phòng Tử Toàn nghi ngờ nhìn Triệu Quốc Đống. Đây hình như không phải tính cách của Triệu Quốc Đống mà.
- Tôi nói với ông rồi, tôi và Khổng Nguyệt không có việc kia, có lẽ chúng tôi có chút ý nhưng chưa đến mức ông nói.
Triệu Quốc Đống dở khóc dở cười mà nói.
- Vậy ông còn chờ gì? Chẳng lẽ chờ Khổng Nguyệt ngủ với Khanh Liệt Bưu thì mới đi tán? Dù như thế nào cũng phải ngủ với Khổng Nguyệt rồi nói.
Triệu Quốc Đống cũng khá động tâm, đây mới là bạn bè thật sự. Mặc dù cách nói chuyện không đúng mấy nhưng lời nói thô lỗ nhất mới lộ tình cảm.
- Được rồi, tôi biết rồi. Ông bỏ hết sáu ngàn ra mua rồi chứ?
Triệu Quốc Đống chuyển sang việc khác.
- Ừ, tôi bảo Đức Sơn mua rồi. Mua công ty Quang Lộ An Nguyên với giá bằng 1,5 giá gốc. Sáu ngàn mà được có bốn tờ giấy cùng một bản xác nhận thân phận. TÔi không dám tưởng tượng thứ này mà mất thì tôi ăn nói thế nào với ông già. Quốc Đống, ông nói cái này kiếm được tiền sao?
- Hừ, chỉ cần ông không quá tham thì cứ làm theo tôi nói thì sáu ngàn thành 60 ngàn thì không dám, nhưng thành 50 ngàn sẽ không vấn đề gì.
Triệu Quốc Đống cười cười đầy tự tin:
- Nếu mà lỗ thì ông bán cho tôi, tôi cho ông sáu ngàn.
- Ha ha, đâu thể thế được? Chấp nhận chơi là chấp nhận thua. Tôi nếu đã tin thì cũng chuẩn bị tâm lý lỗ mà. Vậy lúc nào bán?
Phòng Tử Toàn lắc đầu nói.
- Ừ, khoảng 2, 3 tháng sau. Bây giờ đã bắt đầu tăng lên, chẳng qua còn lâu mới đến đỉnh. Nếu như tôi có tiền thì tôi không do dự mua hết cổ phiếu của thành phố.
Triệu Quốc Đống hung hăng nói:
- Có cơ hội mất đi thì không thể trở lại.
- Mẹ kiếp, nếu có 50 ngàn thì ông không thèm làm việc này nữa, tự đi kiếm ăn.
Phòng Tử Toàn nghiến răng nghiến lợi nói.
- Ông bỏ được công việc này sao?
Mắt Triệu Quốc Đống sáng lên, hắn sớm muốn khuyên đối phương, nhưng lại không muốn ý của mình ảnh hưởng trực tiếp tới đối phương. Hắn chỉ hy vọng đối phương có thể từ tự nhìn ra được, bây giờ việc này đã có tác dụng.
- Hừ, có việc ở nhà máy thì sao? Hai hôm trước nhà giới thiệu bạn gái cho tôi, đó là một nữ công nhân trong nhà máy, người cũng được nhưng kiêu lắm, chê công việc tôi kém, điều kiện gia đình kém. Mẹ nó chứ, không xem mình là ai, còn nghĩ mình là Tây Thiên ư?
- Ha ha, thì ra bị kích thích.
Triệu Quốc Đống cười nói với giọng đầy tự tin:
- Ông tin tôi đi, cơ hội kiếm tiền có, chỉ cần ông chịu khó đi làm, phải ra ngoài thì mới biết thế giới rộng lớn như thế nào.