Lòng Tra Công Mỗi Ngày Hoảng Hốt

Chương 47: Đố kị




Tào Gia Ý nói: “Cố tổng, em mời anh.”

Cố Xước cụng ly với y một cái rồi uống một hơi cạn sạch. Hắn chỉ cảm thấy hớp rượu vang này trôi vào miệng đã biến thành vị đắng chát, hắn chưa từng uống qua ly rượu nào khó uống như vậy.

Tào Gia Ý lại liên tục thay hắn rót rượu. Cũng có những người khác muốn đến, thế nhưng Tào Gia Ý là nam chính, y còn ở đây thì không ai dám làm mất mặt, nên chỉ đành chờ Tào Gia Ý chúc rượu xong thì mới tiến đến. Trước khi chưa xác định có bò lên giường Cố tổng được hay không, không ai dám đắc tội Tào Gia Ý. Nghe đồn sau lưng y có một kim chủ lớn, vì thế y mới có thể hành động như thế, cũng như có được tài nguyên lớn đến vậy.

Có điều y đã có kim chủ lớn còn muốn quyến rũ Cố tổng, thực sự là lòng tham không đáy, chẳng chừa chút tài nguyên nào cho lớp trẻ bọn họ.

Cố Xước chăm chú nhìn rượu vang trong ly, ngẩng đầu lên nhìn Tào Gia Ý vẫn đang đứng trước mặt mình: “Có chuyện gì không?”

Ánh mắt Tào Gia Ý đảo trên người hắn một vòng: “Không ngờ lại gặp được Cố tổng ở đây, trùng hợp quá.”

“Cậu cũng ở đoàn phim này sao?”

“Vâng, vai nam chính.”

“Sống cũng không tệ nhỉ.”

Tào Gia Ý: “Những thứ này còn không phải do Cố tổng cho sao?”

Cố Xước suýt nữa ngất xỉu. Hình như đúng là hắn đã từng làm chuyện như vậy. Lúc chia tay, hắn hỏi Tào Gia Ý muốn cái gì, Tào Gia Ý nói muốn làm diễn viên, hắn liền gọi một cú điện thoại cho người môi giới trong công ty.

Mặt Cố Xước không biến sắc, vẫn duy trì hình tượng một công tử phong độ ngời ngời, kỳ thực giờ này hắn như đứng đống lửa như ngồi đống than, ánh mắt không ngừng liếc về phía Quý Chước. Thấy Quý Chước không chú ý đến bên này, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.

Cố Xước nói: “Hôm nay trong đoàn đội của chúng tôi cũng có mấy lão sư đức cao vọng trọng, rất có lợi cho sự phát triển trong tương lai của cậu, cậu cũng đến kính rượu đi.”

“Vâng, cảm ơn ý tốt của Cố tổng, không ngờ đã chia tay lâu như vậy…. mà anh vẫn suy nghĩ cho em như thế.” Nói được một nửa Tào Gia Ý dừng lại một chút, trong giọng nói có chút thân mật và ám muội mà chỉ người trong cuộc mới nghe ra: “Vậy trước tiên em đi kính những người khác đây ạ. Chúng ta đã lâu không gặp, em muốn uống riêng một lý với anh để ôn chuyện, đêm nay anh rảnh không?”

Ý ám chỉ trong đó quá rõ ràng.

Không rảnh!

“Anh ấy không rảnh.”

Có người giành nói trước câu của hắn. Thanh âm kia không cao không thấp, vui giận khó phân, rất quen thuộc.

Thân thể Cố Xước cứng đờ, trong lòng chỉ có một ý nghĩ, tèo rồi. Hắn có cảm giác làm chuyện xấu bị vợ bắt được tại trận. Hắn không biết rốt cuộc chuyện giữa mình và Tào Gia Ý Quý Chước đã nghe được bao nhiêu, sẽ nghĩ thế nào.

Cố Xước vô cùng kinh hoảng với màn đánh ghen sắp tới.

Quý Chước đi đến trước mặt Tào Gia Ý. Chiều cao của hai người tương đương nhau, chỉ là tướng mạo không cùng một loại hình. Tào Gia Ý thường xuyên diễn vai nam chính lạnh lùng bá đạo, dường như y đã nhập vai diễn vào cuộc sống, bên ngoài cũng lạnh lùng. Quý Chước thì rực rỡ như lửa, tựa như kiều dương. Tào Gia Ý đã lên tuyến một, thế nhưng gương mặt và khí chất vẫn thua Quý Chước một chút.

Cuộc đánh ghen mà Cố Xước đoán hóa ra vẫn không bạo phát. Quý Chước cười rất ôn hòa, trong đôi mắt không hề có sự tức giận và ghen ghét. Y chỉ cười híp mắt nhìn Tào Gia Ý: “Anh ấy không rảnh, nhưng tôi thì có, chi bằng chờ lát nữa chúng ta uống riêng một ly nhé?”

Tào Gia Ý nhìn Cố Xước. Vẻ mặt Cố Xước hết sức kỳ quái, đại khái có thể khái quát thành hai chữ “Ngây ngốc”. Tào Gia Ý chưa từng thấy hắn có vẻ mặt như thế, y cảm thấy rất thú vị bèn hỏi Cố Xước: “Anh thật sự không rảnh à?”

Quý Chước hỏi: “Cố tổng, anh có rảnh không?”

Cố Xước vội vàng lắc đầu: “Không không.”

Tào Gia Ý nói: “Được.”

Cố Xước càng thêm ngây ngốc.

“Vậy chúng ta trao đổi số điện thoại cái nhỉ?”

Sau đó hai người trao đổi số cho nhau. Quý Chước lấy được số điện thoại xong thì quay về chỗ cũ, không hề liếc Cố Xước một cái.

Người xung quanh đều là người của đoàn phim, bọn họ cũng không quen Quý Chước, chỉ cảm thấy cái người dám chặn Cố tổng thật lợi hại. Sắc mặt Cố tổng khó coi như vậy, xem ra tâm tình rất tệ. Cái người kia đẹp thế, chắc cũng là diễn viên đi, đắc tội Cố tổng rồi e rằng về sau khó mà lăn lộn trong giới diễn viên.

Chẳng ai ngờ được rằng Cố tổng tâm tình rất tệ thật ra lúc này đang đổ mồ hôi lạnh đầy người, có chút hoảng loạn. Vợ mình đang có ý gì? Muốn hẹn riêng tiểu yêu tinh để đánh ghen ư?

Hiện giờ hắn chỉ muốn nhanh nhanh kết thúc tiệc rượu để trở về ba quỳ chín lạy cầu xin vợ yêu nguôi giận.

Ánh mắt Cố Xước càng liếc về phía Quý Chước nhiều lần hơn, thấy y đã rời đi Cố Xước cũng lập tức tìm cớ rời khỏi bữa tiệc.

Cố Xước về thẳng khách sạn, bàn tay đang cầm thẻ phòng của hắn run run, chỉ lo cửa khóa trái rồi mình không đi vào được nữa.

“Két” một tiếng, cửa mở ra, Cố Xước thở một hơi dài nhẹ nhõm.

Cố Xước đi vào, trong phòng không bật đèn, hắn chỉ thấy trên sô pha có ánh sáng.

Quý Chước đang ôm máy tính ngồi trên đó lướt net.

Cố Xước bật đèn lên rồi đi tới nịnh nọt nói: “Bảo bối, em đang làm gì thế?”

Quý Chước không để ý đến hắn, chỉ chuyên tâm coi máy tính, Chờ đến khi thấy Quý Chước đang tìm thông tin về Tào Gia Ý, chân Cố Xước mềm nhũn, suýt nữa là quỳ sụp xuống.

Bây giờ Tào Gia Ý đang là ngôi sao tuyến một, chuyện tư của y hẳn có rất nhiều người tò mò, liệu chút quan hệ của mình và y có bị bới ra không? Rất nhiều chuyện vì muốn thu hút người đọc mà thêm mắm dặm muối rất nhiều, liệu trên mạng có những nội dung khó coi nào không?

Người Cố Xước thoắt nóng thoắt lạnh, quá khứ của hắn đúng thật sự hại chết chính mình. Hắn nhắm mắt lại nằm nhoài trên sô pha, ôm lấy Quý Chước từ phía sau..

“Bảo bối, em xem những thứ này để làm gì?”

Quý Chước mở một bức ảnh chụp Tào Gia Ý làm người mẫu, y để trần nửa thân trên, làn da màu đồng cổ, cơ bắp rõ ràng, quần lỏng lẻo mắc trên xương hông, nhìn rất gợi cảm.

“Đẹp không?” Quý Chước hỏi.

Cố Xước lắc đầu: “Không đẹp.”

“Nhưng mà em lại cảm thấy rất đẹp, vô cùng gợi cảm. Anh xem eo của y này, chắc là mềm lắm, tầng cơ bắp này mà sờ lên chắc là thích lắm.”

Cố Xước trợn mắt lên, trong lòng sinh ra một ý nghĩ, không phải vợ hắn hẹn Tào Gia Ý không phải để đánh ghen mà đi hẹn chịch đấy chứ?

Nghĩ đến việc Quý Chước muốn sờ cơ bắp của người khác, Cố Xước vô cùng đố kị.

Hắn nhanh chóng cởi âu phục của mình, trên người chỉ còn lại một chiếc sơ mi mỏng, sau đó hắn cũng cởi luôn cúc áo trên đó rồi nửa quỳ trước mặt Quý Chước.

“Bảo bối, đến sờ anh này!”

“Chán rồi.”

Quý Chước lại lướt qua vài tấm ảnh nhìn chăm chú thật lâu, giống như càng nhìn càng thích.

Cố Xước ngồi bệt xuống đất ôm lấy chân Quý Chước. Vợ hắn đang nói dỗi, vợ hắn tuyệt đối không thích Tào Gia Ý đúng không.

Cố Xước nghĩ tất cả mọi biện pháp để bôi xấu Tào Gia Ý: “Vợ, tất cả những gì em thấy đều là giả hết đấy. Chút cơ bắp của Tào Gia Ý chỉ để dọa người thôi, sờ chẳng thích tí nào đâu. Eo cậu ta cứng đơ, chẳng mềm tí nào…”

Lửa giận của Quý Chước bùng lên, đạp Cố Xước một cước, giễu cợt nói: “A, anh biết rõ nhỉ, xem ra đã thử rất nhiều lần.”

Cố Xước há hốc miệng ngồi ở đó, nhất thời không biết nói gì.

“Ha ha, không có cách nào để giải thích à?” Quý Chước cười lạnh nói.

Lòng Quý Chước buồn bã đến khó chịu, cũng không biết là mình đang tức giận hay đố kị. Y chỉ cảm thấy lòng mình ê ẩm, mũi chua chua, nhìn dáng vẻ đần độn ngốc nghếch của Cố Xước lại càng thêm phiền lòng.

Cái tên ngốc này mỗi ngày chỉ biết trưng ra vẻ mặt này thôi, làm như mình vô tội lắm ấy. Có lẽ Tào Gia Ý chỉ là một người trong số đó, ngoài ra còn không biết bao nhiêu người nữa. Lần này là có mình ở bên cạnh, nếu mình không ở đây, liệu tên ngốc này có phải sẽ theo người ta ra ngoài không?! Còn nói cơ bắp Tào Gia Ý lừa người, eo thì cứng đơ, là sợ người ta không biết hắn đã lăn giường với tên đó à?

Quý Chước dùng gối tựa trên sô pha tàn nhẫn đập vào người Cố Xước, mặt y đỏ bừng, thở hổn hển. Cố Xước rất bối rối vì bộ dạng này của y. Hắn đứng dậy muốn ôm Quý Chước, lại bị người đẩy ra.

Quý Chước đi vào phòng vệ sinh rồi đóng cửa lại. Y dùng nước lạnh vẩy lên mặt, vẻ tức giận kia mới tiêu tan đi một chút. Y chống hai tay lên bồn rửa tay, nhìn chằm chằm bóng dáng của mình trong gương. Người trong gương sắc mặt đỏ bừng, đột nhiên y cảm thấy người này có chút xa lạ.

Quý Chước hít một hơi thật sâu để mình bình tĩnh lại. Y lau khô nước trên mặt, mở cửa phòng tắm ra liền nhìn thấy Cố Xước tay chân luống cuống đứng ở đó. Quý Chước đi vòng qua hắn, lấy quần áo trong va li sau đó thay đồ. Y mặc một chiếc T-shirt màu trắng, dáng vẻ sạch sẽ trong trẻo bây giờ hoàn toàn không giống với lúc nãy.

“Bảo bối, em đi đâu vậy?” Cố Xước hỏi.

“Tôi đã hẹn gặp Tào Gia Ý, giờ đi gặp người ta chứ còn gì.” Quý Chước nói.

Cố Xước lại bối rối, nhưng Quý Chước đã đẩy hắn đi ra ngoài.

Cố Xước vội vã đuổi theo.

Chờ đến khi Cố Xước đuổi kịp thì thang máy đã bắt đầu đi xuống tầng trệt tồi. Cố Xước điên cuồng ấn nút đi xuống, suýt chút nữa là ấn nát cái nút đó. Hắn nhấn mấy lần cũng không được bèn xông thẳng theo cầu thang bộ.

Lúc chạy đến cửa khách sạn, hắn vừa lúc va phải người Vương Minh. Vương Minh sợ hết hồn vì bộ dạng này, sắc mặt Cố Xước rất khó coi, còn mang theo chút hoảng hốt bất an.

“Cố tổng…”

“Cậu có thấy Quý Chước không?” Cố Xước túm lấy áo y hỏi.

Vương Mình chỉ vào một hướng, vừa nhìn một cái, hình bóng Cố Xước đã không còn thấy nữa.

Vương Minh biết quan hệ yêu đương của hai người họ, chắc là người yêu giận dỗi cãi nhau rồi. Nhưng mà dáng vẻ kia của Cố tổng thật đáng sợ, giống như đã bị thầy Quý ăn sạch sẽ.

Cố Xước chạy theo hướng Vương Minh chỉ, chạy đến tất cả những chỗ có thể làm nơi hẹn hò. Đợi đến khi vào một nhà hàng, rốt cuộc Cố Xước cũng nhìn thấy Quý Chước.

Quý Chước ngồi một mình ở đó, không có Tào Gia Ý, cũng không có người nào khác. Cố Xước vội vã đi đến, cũng không ngồi xuống mà chỉ đứng bên cạnh Quý Chước.

Những người khác nhìn vào đều cảm thấy Cố Xước là vệ sĩ của Quý Chước, dáng vẻ đừng hòng đứa nào đến gần. Quý Chước không thèm nhìn hắn một cái, vẫn nhìn đồng hồ đeo tay như đang đợi người.

Quý Chước thật sự hẹn Tào Gia Ý ư? Cố Xước có hơi tuyệt vọng, mỗi giây mỗi phút trôi qua với hắn đều là giày vò.

Quý Chước cứ ngồi như thế nửa tiếng, sau đó y đứng dậy đi ra ngoài, Cố Xước cũng vội vã đi theo.

“Bảo bối, em đi đâu?” Cố Xước không nhịn được hỏi.

“Đi tìm Tào Gia Ý.”

Tào Gia Ý, lại là Tào Gia Ý. Cố Xước cảm thấy cả đời mình không muốn nghe thêm ba chữ này một lần nào nữa.

Cứ đi mãi, Cố Xước cảm thấy không đúng, hướng Quý Chước đi lại là hướng khách sạn.

Lẽ nào hẹn gặp Tào Gia Ý ở khách sạn ư….

Hơn nữa lại còn là căn phòng của hai người họ!

Cố Xước đóng chặt cửa phòng lại, bày ra dáng vẻ Tào Gia Ý mà đến hắn tuyệt đối sẽ không mở cửa. Hắn chăm chăm đứng chắn ở cửa, chỉ lo có tiếng gõ cửa vang lên, cứ có tiếng bước chân lại bắt đầu cảnh giác.

Bắt đầu từ hôm nay, “Tào Gia Ý đến rồi” là chuyện Cố Xước sợ hãi nhất.