Lòng Tra Công Mỗi Ngày Hoảng Hốt

Chương 4: Băng và hỏa




Cố Xước ra khỏi phòng họp liền khôi phục dáng vẻ nghiêm túc lạnh lùng.

“Thầy Quý à, lúc nãy tôi đã giới thiệu cho cậu về tình hình cơ bản của công ty chúng tôi và vị trí của nhóm idol lần này. Công ty chúng tôi có không ít người ở tuyến một, nhưng lại khuyết thiếu các tiểu sinh lưu lượng, lần cho debut nhóm thần tượng này có vai trò vô cùng quan trọng đến sự phát triển của công ty. Vì vậy, tôi sẽ tự mình tham dự vào việc khởi động và mở rộng tổ hợp này.” Cố Xước giơ tay ra với Quý Chước: “Hợp tác vui vẻ.”

Hắn mặc Âu phục, chân rất dài, khí chất thì nổi bật, dáng vẻ tinh anh, khá là có sức lừa dối.

Chỉ đơn thuần nhìn bề ngoài, ai có thể ngờ người đàn ông này là một hoa hoa công tử, mới vừa tán tỉnh y trong phòng làm việc chứ?

Quý Chước giơ tay ra.

Tay y trắng nõn thon dài, so ra có phần xinh xắn hơn Cố Xước.

Cố Xước nắm chặt tay y, rất mềm, hoàn toàn có thể ôm trọn. Trong chớp mắt buông tay ra, Cố Xước khẽ cọ ngón tay vào lòng bàn tay y, hơi ngứa.

Quý Chước nhìn hắn, hắn vẫn để lộ dáng vẻ tôn sư trọng đạo: “Thầy Quý, tôi dẫn cậu đi nhìn xung quanh nhé.”

Cao ốc Cố thị có tổng cộng mười chín tầng, Cố Xước là người quản lý sự nghiệp của nghệ sĩ, phòng làm việc là phòng thứ ba của tầng trên cùng.

“Đây là phòng làm việc của tôi.” Cố Xước nói.

Quý Chước đứng ở cửa hơi nhíu mày, đi dạo mà cũng đến phòng làm việc của hắn ư?

Khóe miệng Cố Xước nở một nụ cười khéo léo, nhưng lời nói ra lại rất ám muội: “Thầy Quý không dám vào, chẳng lẽ là sợ tôi ăn cậu ư?”

Quý Chước đi vào, cửa đã bị đóng lại.

Văn phòng của Cố Xước rất lớn, chia làm hai gian trong ngoài. Gian trong cứ như một căn hộ nhỏ, có giường, phòng rửa tay và nhà vệ sinh, đối diện là cửa sổ sát đất.

Quý Chước đi đến trước cửa sổ nhìn ngựa xe như nước dưới lầu. Bỗng có một bàn tay siết chặt lấy eo y, lồng ngực cường tráng áp sát vào lưng.

Nếu như trong phòng họp không có camera, Cố Xước đã sớm muốn làm như vậy rồi.

Hắn thèm nhỏ dãi đã lâu với vòng eo trắng mịn của Quý Chước. Lúc nhìn lòng sẽ ngứa ngáy, giờ sờ được thì khí huyết sôi trào, quả nhiên vừa nhỏ lại vừa mềm, dùng hai bàn tay của hắn đã có thể ôm trọn.

“Bảo bối, em cảm thấy tư thế này thế nào? Phía dưới là dòng người mãnh liệt, em nhìn thấy bọn họ, nhưng họ lại không nhìn thấy em, có phải là rất kích thích không?”

Quý Chước nói: “Nếu như đối tượng không phải là anh.”

Cố Xước lộ ra vẻ mặt thương tâm, ghé đầu lên bả vai y, uất ức nói: “Thầy Quý à, lời nói của em làm tổn thương người khác quá. Em ghét bỏ tôi quá đẹp trai, quá cao, hay là… Chỗ đó quá lớn?”

“Cố tổng, nếu như anh chỉ muốn tìm một bạn tình thì tôi đề nghị anh hãy đổi người khác. Tôi có bệnh sạch sẽ rất nghiêm trọng, lên giường với anh, tôi sợ mình sẽ ói mất.” Quý Chước lạnh lùng nói.

Vẻ mặt của y rất lạnh lẽo, khí chất thanh lãnh, hơi lạnh bốc ra tưới tắt lửa nóng hừng hực của Cố Xước.

Cố Xước tự xưng là đệ nhất phong lưu, đây là lần đầu tiên bị người ta ghét bỏ như vậy.

“Cận Đình ở cùng em cũng là lần thứ nhất?” Cố Xước hỏi.

Sắc mặt Quý Chước nhất thời thay đổi, lại như một con mèo bị dẫm phải đuôi, y đẩy Cố Xước ra muốn ra ngoài.

Cố Xước lộ ra một nụ cười nghiền ngẫm.

Từ biểu hiện của Quý Chước có thể thấy, y cũng không phải là hoàn toàn không có cảm tình với Cận Đình.

Đã có cảm tình, tại sao lại muốn tuyệt tình đến thế?

Cố Xước cảm thấy chuyện tình yêu quá phức tạp, tận hưởng lạc thú trước mắt vẫn đơn giản hơn một chút.

Có điều cũng may nhờ Quý Chước tuyệt tình nên hắn mới có được cơ hội lợi dụng, có thể leo lên cành hoa cao lãnh này.

Cố Xước nói: “Thầy Quý, tôi thừa nhận là tôi thèm muốn sắc đẹp của em, nhưng mà tôi cũng thưởng thức tài năng của em nữa. Tôi thật sự muốn hợp tác thật tốt với em. Tôi về nước không lâu, lại là kiểu nhảy dù xuống. Ở ngoài bọn họ gọi tôi là “Tổng giám đốc”, nhưng trong lòng lại thấy tôi chẳng biết cái gì, một đám nguyên lão cũng chờ xem trò cười của tôi. Vì thế, chỉ có làm tốt nhóm lần này, tôi mới có thể đứng vững gót chân ở Truyền thông Cố thị.”

Bước chân của Quý Chước ngừng lại, y quay đầu, nhìn thấy vẻ mặt thành thật của Cố Xước.

“Mẹ tôi là người Na Uy. Bà tình một đêm với bố tôi rồi sinh ra tôi, không muốn nuôi, nên mới cho bố tôi.” Cố Xước nói: “Tôi có một ông anh một bà chị, anh tôi là Chủ tịch Hội đồng Quản trị của Truyền thông Cố thị. Nếu như tôi không tạo ra kết quả tốt, lão sẽ đá văng tôi khỏi Cố thị. Vì thế tôi sẽ không lấy chuyện này để đùa giỡn.”

Đôi mắt của hắn có màu lam nhạt, hơi nhuốm vẻ u buồn.

“Thầy Quý, đây là tư liệu của các thành viên trong nhóm, em xem một chút đi.” Cố Xước đưa một cuốn tài liệu cho Quý Chước.

Quý Chước nhận lấy, ngồi xuống sô pha.

Cố Xước cởi áo com lê ra, trên người chỉ mặc sơ mi trắng, có thể mơ hồ thấy cơ ngực hoàn mỹ. Hắn ngồi xuống ghế làm việc, bắt đầu làm việc.

Một buổi chiều cứ trôi qua như vậy.

“Thầy Quý, em còn chưa nhận chức, hôm nay miễn tăng ca. Tôi mời em đi ăn tối nhé.” Cố Xước nói.

Quý Chước không từ chối.

Cố Xước chọn một nhà hàng cơm kiểu Tây, có rất nhiều đôi tình nhân hẹn hò ở đây.

Hai người đều có thể nói là trai đẹp cực phẩm, chẳng qua là kiểu khác nhau. Cố Xước cao to cường tráng, khuôn mặt lạnh lùng, là kiểu rất có hương vị đàn ông. Quý Chước thì sạch sẽ thanh tú, bởi vì khiêu vũ mà dáng người rất hoàn mỹ, trên người còn có khí chất thanh lãnh, cứ như một đóa hoa cao lãnh.

Không ít đôi tình nhân nắm tay đi qua người họ, tán tỉnh, mắng rằng xinh đẹp.

“Thầy Quý, tôi thật muốn nắm tay em.” Cố Xước đột nhiên sáp lại, thấp giọng nói.

Trong lòng Quý Chước nảy một cái, theo bản năng rút tay về. Lúc quay đầu lại thấy Cố Xước mắt nhìn phía trước không có làm gì, y mới thở phào nhẹ nhõm.

Nắm tay, dưới cái nhìn của y, chuyện này là động tác thân mật của những người yêu nhau.

Kỳ thật có một số phương diện Quý Chước rất bảo thủ.

Hai người ăn cơm tối xong thì Cố Xước lái xe đưa y về.

Quý Chước ngồi ở ghế phụ.

Buổi chiều hôm nay, Cố Xước quá thành thật, thành thật đến mức Quý Chước đã quên rằng hắn là một cao thủ tán tỉnh.

Cho nên khi Cố Xước đột nhiên tới gần, thân thể cường tráng sáp lại, hai tay chống ở hai bên người y. Mặt của hắn cũng ghé lại, lúc hô hấp phả lên mặt, Quý Chước cứng đờ, thậm chí đã quên hít thở.

Trong khoảng cách gần như vậy, hai người nhìn nhau nháy mắt.

Cố Xước ngồi lại vị trí của mình.

“Cách” một tiếng, Quý Chước mới nhận ra Cố Xước thắt dây an toàn thay mình.

“Bảo bối, lúc này em muốn tôi hôn em ư?” Cố Xước quay đầu, cười nói.

Quý Chước kìm nén hô hấp, gò má đỏ lên, trong mắt hiện lên sóng nước. Dáng vẻ kia khiến Cố Xước rất muốn hôn xuống.

Không chỉ muốn hôn y, còn muốn ăn y nữa.

Thế nhưng để ăn ngon hơn, Cố Xước vẫn nhịn được.

Quý Chước thấp giọng phủ nhận: “Không có.”

Dáng vẻ phủ nhận kia thật đáng yêu.

Cố Xước khẽ cười một tiếng, khởi động xe rồi lái đến dưới lầu căn nhà Quý Chước ở.

Xe dừng dưới lầu.

“Thầy Quý, không mời tôi lên ngồi một lát à?”

Quý Chước cau mày: “Tôi đang nghĩ xem nên tìm lý do nào để từ chối.”

“Bảo bối, em thật đáng yêu.” Quý Chước mở cửa xe, không mở được, Cố Xước vẫn đang nhíu mày.

“Thầy Quý, tôi có một vấn đề vẫn muốn hỏi em.”

“Vấn đề gì?”

“Em muốn tìm một bạn giường hay là nói chuyện tình cảm.”

“Bạn giường.”

Cố Xước cảm thấy Quý Chước thật đáng thương.

Bị Cận Đình đả kích đến mức không muốn nói chuyện yêu đương nữa, thế nhưng y không muốn yêu, chỉ muốn tìm bạn chịch, nhưng làm gì có bạn giường nào sạch sẽ, mà y lại có bệnh sạch sẽ. Cứ như thế này y chỉ có thể làm một ngọc nam thanh tâm quả dục.

Thế nhưng thầy Quý vẫn không cam lòng làm ngọc nam. Trong lòng y có một ngọn đuốc, bề ngoài y thanh lãnh cao nhã chừng nào thì nội tâm lại hừng hực nóng cháy chừng ấy, có thể thiêu đốt tất cả mọi thứ gần như không còn gì.

Cố Xước rất muốn nhảy vào trong biển lửa, bao bọc lấy chính mình, thiêu đốt chính mình.

“Thầy Quý, sau này em đừng đi đến quán bar nữa, bạn chịch không sạch sẽ đâu. Em đến đó chi bằng đến tìm tôi, bất cứ lúc nào tôi cũng đợi mệnh.”