Long Thành Oán

Chương 39




Bạch Ngọc Đường tung người mấy cái, cuối cùng khẽ khàng đáp xuống nóc nhà, cảm nhận làn gió lạnh lẽo phất qua, ánh mắt vốn đang lơ đãng, đột nhiên nhìn thấy hai bóng dáng nhỏ bé một lam một đỏ đang chậm rãi đi trên hành lang.

Nhắm mắt lại, hắn như ngửi được mùi vị âm mưu trong Tần phủ tưởng chừng hòa thuận an bình này.

Đột nhiên, hai bóng người trước mắt rẽ ngang, không phải đi về nơi ở của nữ quyến, mà lại một trước một sau tới phòng thuốc.

Trong làn gió se lạnh, Bạch Ngọc Đường cố gắng gắn kết những mẩu chân tướng nhỏ bé lại với nhau. Hắn không rõ rốt cuộc mình sai ở đâu, cũng không biết nên tới chỗ nào để tìm được chân tướng.

Xoay người trên không mấy cái, vận nội lực, khẽ khàng giẫm chân ngọc lên mái nhà, cẩn thận đi theo hai bóng người phía trước đến phòng thuốc ở sân sau.

Lại là mùi thuốc khiến người ta khó chịu, làm hắn không khỏi có chút buồn nôn. Nhìn phòng thuốc Chu Sa, Ngưng Bích đi vào, trước kia hắn từng nghe Tiểu Ly nói phòng thuốc bí hiểm kia là gian phòng Ngưng Bích chuyên dùng để điều chế thuốc.

Con ngươi Bạch Ngọc Đường khẽ chuyển, nhìn gian phòng đóng chặt, nhướn mày không vui, nhưng bàn chân vẫn điểm nhẹ nóc nhà, không chút tiếng đáp lên nóc phòng thuốc bí hiểm.

Rón rén lật một viên ngói, tạo một lỗ nhỏ vừa đủ để hắn có thể quan sát hơn phân nửa gian phòng.

Cúi người, điều tiết hơi thở, hết sức để hơi thở của mình hòa cùng không khí, ít nhất không khiến người trong gian phòng cảm nhận được gì bất thường.

Cao thủ dùng dược dùng độc, khứu giác đều cao hơn người thường.

“Thuốc ở đâu? Thuốc ở đâu? Thuốc…”

Nếu không phải tiếng nói và ngữ điệu y hệt, Bạch Ngọc Đường gần như không nhận ra giọng nói khàn khàn kia phát ra từ miệng Ngưng Bích mặt luôn dịu dàng ý cười, mềm mại như nước.

Hắn ghé sát người xuống, muốn quan sát kỹ hướng đi trong gian phòng. Không may, vị trí hắn nhìn xuống chỉ là gian ngoài, hoàn toàn không nhìn được vào gian phòng bên trong, lọt vào tầm mắt cũng chỉ có Chu Sa đang loay hoay trước những bình lọ ở tủ thuốc bên ngoài.

Thầm mắng một tiếng vô dụng, Bạch Ngọc Đường vẫn hết sức giữ vững thân hình. Hắn nhìn thấy Chu Sa cầm hai chai thuốc đi vào gian trong.

Đoạn đối thoại sau đó của các nàng làm hắn cảm thấy rất hứng thú.

“Đây là thuốc trị thương, sau khi dùng vết sẹo sẽ mờ đi một chút.”

“Chẳng phải lúc đó muội cũng bị thương sao? Cũng dùng một chút đi. Trên người cô nương có quá nhiều vết sẹo không đẹp đâu.”

“Không có gì đáng ngại, nữ nhân giang hồ ai mà không có vài vết sẹo, cũng không nên tự trách.”

“Thuốc… Thuốc không còn.”

“Muội sẽ điều chế.”

Chu Sa dứt lời, đi ra gian ngoài, bắt tay vào điều chế một loại thuốc khác. Bạch Ngọc Đường nghi hoặc thấy Ngưng Bích sau khi dùng thuốc, giọng điệu  lập tức bình thản trở lại, không khàn giọng đè nén đau đớn như trước nữa. Rốt cuộc là thứ thuốc thần tiên gì vậy? Ngưng Bích bị thương thế nào?

Trong lúc Bạch Ngọc Đường đang cố kết nối những manh mối rời rạc trong đầu, Chu Sa đã điều chế thuốc xong. Mà hành động tiếp theo của Chu Sa giúp Bạch Ngọc Đường nhận ra một góc của chân tướng.

Mặc dù vị trí Chu Sa đứng bôi thuốc hơi khuất, chặn phần lớn tầm mắt của hắn, nhưng thông qua ánh sáng từ gian phòng trong hắt ra, cùng vẻ mặt nén đau của Chu Sa, hắn gần như có thể kết luận, vị trí vết thương của Chu Sa nằm trên cánh tay trái.

Hơn nữa từ lượng thuốc bôi lên, có thể thấy vết thương này mới bị không lâu. Nhưng bề mặt vết thương đã bị cơ thể của nàng chắn mất, dù Bạch Ngọc Đường ở trên nóc nhà thay đổi góc độ thế nào, nơi kia vẫn nằm vào góc chết, chỉ có thể nhìn thấy bóng người.

Nhưng không quan trọng, trực giác nói với hắn, thật ra chân tướng không hề bí ẩn như vẻ bề ngoài.

Hắn cố gắng xâu chuỗi các sự kiện và phát hiện mới này lại với nhau, nhưng hắn càng muốn làm rõ, đầu óc của hắn lại càng nặng nề, càng lúc càng không nhớ nổi điều gì.

Bạch Ngọc Đường đưa tay bóp đầu chân mày, vẫn nên kể lại manh mối mới phát hiện này cho Tiểu Miêu nghe, thảo luận với y xem tiếp theo nên làm thế nào.

Đặt viên ngói về vị trí cũ, ngẩng đầu nheo mắt nhìn ánh mắt trời giữa trưa chói chang, bỗng dưng có chút choáng váng.

Chu Sa nghe tiếng ma sát rất nhỏ của đáy ủng trên mái nhà đột nhiên biến mất, vẻ mặt vốn không cảm xúc chợt nở nụ cười, tay vẫn tiếp tục băng bó vết thương.

“Con bé tinh ranh này…”

Cô nương ngồi ở gian trong cầm dây thắt lưng chậm rãi phủi nhẹ, khuôn mặt xinh đẹp rạng rỡ hiện trong gương đồng, nụ cười trên khóe môi lại cực kỳ lạnh lẽo.

“Tỷ tỷ không cần lo lắng… Bởi vì… Căn bệnh kia đã bắt đầu bộc phát rồi.”

*

Triển Chiêu ở bên bàn, khóe môi liên tục mỉm cười khiến cơ mặt của y sắp bị chuột rút.

Trong lúc chờ Bạch Ngọc Đường mãi không thấy trở lại, Tần Tử Câm ngồi xéo cách y không xa đột nhiên ra hiệu bằng mắt, lại dùng ngón trỏ nhấp chút rượu trong chén, viết xuống mặt bàn: Thủy các Tây sương.

Sau khi chắc chắn Triển Chiêu đã thấy những chữ mình viết ra, ống tay áo của nàng khẽ phất một cái, nâng chén rượu lên, đồng thời tự nhiên lau đi dấu vết, không nhìn ra một chút bất thường nào.

Triển Chiêu suy đoán Tần Tử Câm đột nhiên muốn gặp riêng mình là có chuyện gì, bàn tay đang cầm đũa giơ lên cũng chợt khựng lại.

Thấy Triển Chiêu không động đũa, cuối cùng Tần lão phu nhân trong vòng vây của đám người chúc thọ cuối cùng cũng nhận thấy y có chút khác thường.

Ánh mắt quét một vòng quanh Triển Chiêu: “Bạch đại nhân đi đâu rồi sao?”

Triển Chiêu uống nốt chút rượu tàn trong chén, nặn ra một nụ cười, chậm rãi mở miệng: “Xưa nay Bạch huynh vốn không thích những nơi náo nhiệt thế này…”

Lời vừa dứt, Tần lão phu nhân trước mặt không nén được giận. Bạch Ngọc Đường tự ý rời tiệc thật là hành động khiêu khích lớn nhất đối với lời mời hai người đến dự tiệc của bà.

Người ngoài đều nói phong cách của Bạch Ngọc Đường phóng khoáng, không theo khuôn khổ, tuyệt sẽ không cho người mình không thích sắc mặt tốt. Hành động dán mông lạnh lên mặt nóng rõ ràng như vậy, lập tức có người cười nhạo lần này Tần phủ tốn công mời hai người tới rồi.

Khóe môi Tần lão phu nhân vừa rồi vẫn mỉm cười, giờ thật không biết nên nói gì cho phải.

Mày Triển Chiêu khẽ nhướn lên, không chút bất ngờ khi thấy Tần lão phu nhân biến sắc.

“Nghe nói vườn hồng trong Tây sương Tần phủ nở rộ rất đẹp, nói không chừng Bạch huynh chưa kịp thông báo với lão phu nhân một tiếng đã tự tới đó ngắm trước rồi.”

Một hồi, Triển Chiêu khéo léo mở lời, những người vừa cười nhạo lập tức đổi sắc.

“Hóa ra là như vậy…”

“Xem ra Bạch đại nhân và Tần lão phu nhân rất thân thiết…”

“Lão phu nhân chớ chê cười huynh đệ của ta không biết nói chuyện, việc buôn bán lần này chúng ta đặt cọc thêm một ngàn lượng…”

Tình huống này y đã chứng kiến nhiều, cũng xem đủ rồi. Triển Chiêu yên lặng đặt chén rượu xuống, thản nhiên liếc sang Tần Tử Câm, đứng dậy, đưa tay làm lễ.

“Xin thứ cho Triển mỗ thất lễ, Triển mỗ không thể uống nhiều rượu, xin đi trước tìm Bạch huynh, các vị ở lại chậm rãi thưởng thức.”

Nụ cười trên mặt Tần lão phu nhân nở ra càng rộng, ở giữa đám người đang cố gắng tạo ra không khí vui vẻ của tiệc mừng thọ, chỉ Tần Tử Câm.

“Tử Câm, cháu đi cùng Triển đại nhân, chớ để ngài ấy lạc đường.”

Tần Tử Câm đứng dậy hành lễ, chậm rời rời khỏi chỗ ngồi, dáng vẻ lễ độ đi đến trước mặt Triển Chiêu, nhẹ giọng nói: “Triển đại nhân, mời theo tiểu nữ.”

“Làm phiền Tử Câm cô nương.”

Hai người vén rèm, chậm rãi đi ra hành lang. Tần Tranh nhấp một ngụm canh gà Đàm Anh đưa tới, dùng khăn lụa nhạt màu lau khóe môi, nhìn theo bóng lưng hai người, khẽ nhíu mày.

Đàm Anh cầm thìa múc canh gà, vừa định đưa cho hắn, lại thấy tầm mắt của hắn nhìn chằm chằm một chỗ, đưa mắt nhìn theo, cuối cùng thở dài đặt bát canh gà xuống bàn.

“Nếu không bằng lòng bản thân chỉ là người thay thế, sao không dùng hết sức mình chứng minh mình vốn không phải người thay thế, mà chỉ là Đàm Anh?”

Tử Câm muội muội, ta sợ mình không làm được…

Tần lão phu nhân làm như vô ý đảo mắt qua bàn tiểu bối, khóe môi tạo thành đường cong nhìn không thấu.

*

“Tử Câm cô nương, dừng lại ở chỗ này được rồi, không cần đi xa như vậy, lát nữa Triển mỗ còn có việc.”

Triển Chiêu đột nhiên túm lấy cánh tay của Tần Tử Câm đi đằng trước, vòng qua bước tới trước mặt nàng, nhìn vào ánh mắt bối rối của nàng.

“Vậy ta… xin được nói thẳng.”

Tần Tử Câm không chút kiêng dè nhìn thẳng gương mặt tuấn tú, ôn hòa của Triển Chiêu, như muốn thông qua đôi mắt thâm sâu kia nhìn thấy gì đó khác.

“Triển đại ca có nhận ra trấn Vĩnh An này vốn không an bình, Tần phủ tưởng chừng hòa thuận kỳ thực lại sóng ngầm cuộn trào, đầy rẫy nguy hiểm?”

Trong giọng điệu của Tần Tử Câm lộ rõ bi thương, hối hận sâu sắc cùng đau xót như khắc sâu đến tận xương tủy.

“Cho nên…?” Âm cuối hơi cao, tầm mắt Triển Chiêu dừng lại ở mái hiên thấp cách đó không xa đang nhỏ từng giọt từng giọt nước mưa trong suốt.

*

Bước chân vội vã của Bạch Ngọc Đường chậm rãi dừng lại trên mái hiên, dùng tay áo che đầu: “Thời tiết quái quỷ gì vậy? Đang êm đẹp lại đột nhiên đổ mưa?”

Dùng tay áo che mưa cũng không phải cách hay. Hắn đảo mắt tìm kiếm nơi có thể tránh mưa, phát hiện bên bờ ao Tây sương Tần phủ có một tòa Thủy các, lập tức đưa ra quyết định.

“Đúng là ở nơi được che chắn vẫn dễ chịu hơn…” Hắn bám một tay lên nóc Thủy các, tay kia nhấc ống tay áo đã ướt một nửa lên lau nước mưa trên mặt. Vừa làm vừa đưa mắt thưởng thức cảnh sắc trong mưa.

“Kia là…?” Tầm mắt của hắn đột nhiên chạm phải hai bóng người trên hành lang bên hồ nước cách đó không xa, lồng ngực co thắt một cái, cũng không dám chậm trễ, vội vàng xông tới, chẳng quan tâm mưa đang rơi mỗi lúc một nhiều.

*

“Thì ra… Mọi việc đều xuất phát từ chuyện tình cảm.”

Triển Chiêu khẽ than thở, nghĩ lại câu chuyện tình yêu rung động tâm can mà mình vừa được nghe. Thì ra trong Tần phủ này lại hàm chứa một vận mệnh trớ trêu, một đại phu nhân thần bí, một nhị phu nhân ngang bướng lại được yêu chiều, một lão phu nhân bỏ ngoài tai những lời đồn đại, một Tần đại công tử bệnh tình nguy kịch, mạng sống khó giữ. Hóa ra tất cả nguyên nhân đều ở hai chữ ‘mặt mũi’.

“Cho nên ta sợ tỳ nữ hạ độc tự sát, còn cả lần trên chợ… đều là một người gây nên. Mà người nọ là người mà ta rất quen thuộc.”

Ngữ điệu của Tần Tử Câm lạnh nhạt tựa như người bị kẻ khác trăm phương ngàn kế tìm cách giết hại vốn không phải mình, chỉ nhìn thẳng Triển Chiêu, chậm rãi nói từng chữ: “Nhưng dù thế nào, ta không muốn làm liên lụy đến cô, đến ca ca và các đại tẩu.”

“Triển mỗ đã điều tra ra được động cơ của tỳ nữ hạ độc. Thúc phụ của ta từng đảm nhiệm vị trí bổ đầu ở Vĩnh An. Mười năm trước, Trương gia vì tranh giành mối làm ăn buôn bán đồ gốm trên kênh đào Kinh Hàng với Tần gia mà bị xa lánh, hãm hại, cuối cùng rơi vào kết cục cửa nát nhà tan.”

Triển Chiêu vỗ bờ vai gầy yếu của Tần Tử Câm, ý bảo nàng bớt lo buồn, chậm rãi nói tiếp: “Trương Dương Nhi trà trộn vào Tần gia mưu đồ báo thù cho người nhà…”

“Thì ra là thế. Khó trách Dương nhi lúc nào cũng nói với ta ‘Tiểu thư là người tốt, sẽ có được kết cục tốt’. Thì ra là thế…” Tần Tử Câm lẩm bẩm, chậm rãi gục đầu, xoắn chặt khăn lụa trong tay.

“Ngày đó Bạch đại ca tới tìm ta có nói ngọn nguồn của những lời đồn đại kia xuất phát từ Hồng Tụ chiêu trên núi Tần Dương.”

“Ngày đó?” Triển Chiêu nghe vậy, có chút nghi hoặc, Bạch Ngọc Đường tới tìm Tần Tử Câm khi nào? Sao không nói với mình?

“Vào buổi tối trước ngày Lâm công tử rời đi…”

“Ồ. Huynh ấy nói không sai, tất cả có lẽ phải điều tra từ nơi đó.”

Bàn tay bất giác nắm ngọc bội bên hông, chậm rãi chà sát, nhớ đến vẻ mặt lạnh nhạt của người nọ, nhẹ mỉm cười. Ngươi luôn khiến ta trở tay không kịp.

“Ngày ấy Bạch đại ca đã nói với ta rất nhiều chuyện, để báo đáp, ta cũng giúp huynh ấy hóa giải khúc mắc trong lòng. Ta đã nhận ra được lo lắng của mình, mà trước khi rời đi Bạch đại ca cũng cười rất vui vẻ.”

Tần Tử Câm đột nhiên nhìn Triển Chiêu thật sâu, trong mắt ngập tràn hy vọng, hoàn toàn đối lập với ánh mắt nghi hoặc của y, lại khiến người ta nhận ra được sự chân thành.

“Triển đại ca… Huynh đối với Bạch đại ca là thật lòng chứ?”

Triển Chiêu đột nhiên cười rất chân thành, nụ cười kia kéo dài đến hai đầu lông mày, lộ ra tình cảm sâu sắc: “Triển Chiêu ta đời này ngoài hắn ra sẽ không yêu ai khác…”

“Dù bị người đời phỉ nhổ?”

“Tình này sánh với trời, quyết không thay đổi.”

Một bên sườn mặt hiện rõ vẻ thâm tình, quả quyết, thoáng chốc như hợp cùng gương mặt tái nhợt của người nào đó. Chỉ có điều, lời hắn nói khi đó lại là: “Cuộc đời này không uổng gặp gỡ…”

“Tiểu Miêu của ta lúc nào cũng cưng chiều ta, coi ta như một đứa trẻ. Nhưng y lại quên mất rằng, chính bởi vì y làm vậy mới khiến ta hành động như một đứa trẻ. Nếu như có thể làm theo lời muội nói, thì đã không đau khổ thế này.”

Nàng khép hờ hai mắt, mặc dù nàng không hiểu tình cảm giữa hai nam tử, nhưng chân tình trong đó khiến nàng nghẹn ngào gần như quên cả thở, cũng có chút ganh tỵ.

“Triển đại ca, trước khi Bạch đại ca đi có nói với ta… Huynh ấy muốn cùng Tiểu Miêu của mình…”

Nàng hít sâu một hơi, nhìn nam tử thâm tình trước mặt, cảm thấy quá trình thế nào thật ra không quan trọng, quan trọng là đáp án.

“Không hay rồi… Có người rơi xuống nước!”

Hai người bị tiếng hô này làm cho giật mình, vội nhìn theo hướng hành lang cạnh hồ phía Tây sương.

Nhìn thấy vạt áo nguyệt sắc còn chưa kịp chìm xuống hồ nước phía xa, trái tim Triển Chiêu như đập hụt mấy nhịp.

“Ta sợ nước từ nhỏ, nếu ngã xuống chưa biết chừng sẽ chết.”

Y mong sao đây chỉ là ảo giác của mình. Không, chắc chắn là ảo giác! Đó chỉ là màu áo giống Ngọc Đường mà thôi.

*

“….” Hắn nhìn bờ ao cách mình mỗi lúc một xa, vươn tay như muốn bắt lấy thứ gì đó trong hư vô, nhưng lại chỉ tạo ra một chuỗi bọt khí.

Bọt khí kia theo mặt nước lan xa, từ từ vỡ toang, chút không khí trong thân thể cuối cùng bị rút cạn, trong đầu chỉ có một suy nghĩ: tuyệt đối không được bỏ cuộc.

Sau này nhất định phải theo Tứ ca học bơi. Hắn gắng sức tóm lấy ý nghĩ sau cùng này, cuối cùng ngã vào một vùng tăm tối, thân thể cũng bắt đầu cảm thấy lạnh lẽo.

- -----oOo-----