Đùng!
Tuy nhiên, khi đối mặt với cú giẫm của Diệp Phàm, con báo tuyết ngẩng đầu, trên trán phát ra tia sáng bắn về phía Diệp Phàm.
Uy lực của những tia sáng phát ra từ trán con báo tuyết rất mạnh, Diệp Phàm không dám kháng cự, chỉ có thể bay lên cao để tránh những tia sáng đó.
Nhưng Diệp Phàm vừa đặt chân xuống đất ổn định cơ thể, con báo tuyết đã lao đến trước mặt anh.
Con báo tuyết há to mồm, lao đến cắn Diệp Phàm.
Hàm răng sắc nhọn như kiếm của nó có thể cắt rách mọi thứ, nếu như Diệp Phàm bị nó cắn chắc chẵn sẽ bị thương nặng ngay lập tức.
“Nghiệt súc, mày chết đi!”
Diệp Phàm phẫn nộ, vội vàng vung nắm đấm về phía con báo.
“Quyền pháp tự nhiên – Lôi!”
Ầm ầm ầm!
Chỉ nhìn thấy nắm đấm của Diệp Phàm phát ra tia chớp nổ trên bầu trời, những tia chớp chứa đựng năng lực khủng khiếp lần lượt nổ xung quanh con báo tuyết, sức mạnh mang tính hủy diệt cuộn trào năng lượng gió bão, chặt gãy toàn bộ cây cổ thụ cao chọc trời trong phạm vi mười mét, tất cả bay ngược lên không trung, sau đó bị nguồn năng lượng điên cuồng nghiền nát thành mạt gỗ khắp trời.
Quyền pháp tự nhiên mà Diệp Phàm lĩnh hội được ngày càng mạnh hơn.
Nhưng lúc Diệp Phàm tưởng rằng cú đấm của mình cho dù không thể giết chết con báo tuyết thì cũng sẽ làm nó bị trọng thương, bụi mù cuồn cuộn bay đi, nguồn năng lượng điên cuồng đã yên ổn, con báo tuyết vẫn đứng đó không chút thương tích, chỉ có điều đôi cánh của nó đã dang rộng.
Rõ ràng vừa nãy khi vô số tia sấm chớp nổ xung quanh nó, nó đã dang cánh để ngăn chặn đòn tấn công.
Cách đó không xa Trương Thiên Thi nhìn thấy cảnh này, cô ta không khỏi sững sờ, ngay lập tức nhớ ra điều gì đó, vội vàng nhắc nhở Diệp Phàm: “Diệp Phàm, trước đây tôi từng xem qua ghi chép trong một cuốn sách cổ của Long Hổ Sơn chúng tôi, con báo này chắc là Tuyết Cùng Kỳ, sinh vật biến dị trong Hồng Hoang, đôi cánh của nó có thể ngăn chặn được đòn tấn công của cao thủ ở cảnh giới Độ Kiếp.”
“Có điều nó cũng có điểm yếu, chính là con mắt dọc trên trán nó.
“Chỉ cần phá hủy con mắt dọc đó, nó sẽ mất đi toàn bộ nguồn năng lượng, thậm chí có thể mất mạng ngay lập tức”.
“Tôi biết rồi!”
Diệp Phàm gật đầu.
Lúc nãy cú đấm dốc toàn lực của anh không hề gây ra chút thương tích nào cho Tuyết Cùng Kỳ, điều này khiến anh rất sốc, thậm chí cảm thấy không thể tin nổi.
Phải biết rằng cho dù là cao thủ Nguyên Anh kỳ, nếu chịu phải cú đấm vừa rồi của anh thì cũng sẽ bị trọng thương.
Nhưng Tuyết Cùng Kỳ chẳng bị sao cả.
Điều này đúng là có chút bất thường.
Gầm!
Tuyết Cùng Kỳ phẫn nộ gầm lên, đôi cánh tuyết trắng vẫy mạnh, ngay lập tức hàng ngàn hàng vạn cơn gió hội tụ biến thành cơn lốc lớn cuồn cuộn về phía Diệp Phàm, muốn nuốt chửng anh.
Diệp Phàm lập tức thi triển chiêu thức của nhà tu hành tâm cảnh, ảo ảnh thiên đình xuất hiện phía sau anh, ngay sau đó đôi tay anh huy động năng lượng, hai cánh cổng cổ xưa liền xuất hiện, chặn trước người anh.
Đùng!
Cơn gió lốc mà Tuyết Cùng Kỳ tạo ra lao vào hai cánh cổng chặn trước người Diệp Phàm, tất cả đều bị cản lại.
Lúc này Diệp Phàm bước ra, cơ thể giống như mãnh thú quét ngang bầu trời, trực tiếp lao đến trước mặt Tuyết Cùng Kỳ.
“Quyền pháp tự nhiên – băng!”
Diệp Phàm tung hai cú đấm, trên bầu trời liền xuất hiện hàng loạt cú đấm băng, đập liên tiếp vào Tuyết Cùng Kỳ như cơn cuồng phong, thanh thế hùng dũng, vô cùng khủng khiếp.
Tuyết Cùng Kỳ vội dang đôi cánh để ngăn chặn những cú đấm băng đang từ trên trời lao xuống.
Nhưng ngay lúc này tay phải Diệp Phàm làm thành hình kiếm, hơn trăm thanh phi kiếm lần lượt lao ra, trực tiếp đâm vào con mắt dọc ở phần trán của Tuyết Cùng Kỳ.
Mặc dù thực lực của Tuyết Cùng Kỳ rất mạnh, đã sở hữu trí tuệ nhất định, tuy nhiên rõ ràng không thể nào so sánh được với trí tuệ của Diệp Phàm.
Một chuỗi tấn công của Diệp Phàm chính là để “dương đông kích tây”, mà Tuyết Cùng Kỳ rõ ràng không nhận ra điều này, vì thế khi hàng trăm phi kiếm lao về phía con mắt dọc ở phần trán, nó hoàn toàn không kịp phản ứng lại.
Tốc độ của hàng trăm phi kiếm quá nhanh, giống như tia chớp xé trời.
Chỉ trong tích tắc, hàng trăm phi kiếm đã chọc thẳng vào con mắt dọc ở phần trán của Tuyết Cùng Kỳ.
“Gừ gừ gừ……”
Tuyết Cùng Kỳ lập tức phát ra tiếng rống bi thương.
Ngay tức khắc, Tuyết Cùng Kỳ ngã xuống đất, sau khi co giật vài cái thì chết luôn!
Lúc này Lưu Thái đã hái được quả trên cây giống như cỏ lau, tổng cộng có chín quả, ba người mỗi người ba quả.
“Gan, xương sống lưng, máu, răng của Tuyết Cùng Kỳ cũng đều là những tài nguyên vô cùng quý hiếm, vừa là thuốc chữa bệnh vừa là nguyên liệu tốt để luyện khí, chỉ có điều mặc dù đôi cánh của nó có thể ngăn chặn được cú tấn công toàn lực của quái thú ở cảnh giới Độ Kiếp, nhưng đó là do có sự giúp sức từ nguồn năng lượng của chính Tuyết Cùng Kỳ, nên sau khi nó chết, đôi cánh đó chẳng còn tác dụng gì nữa”.
Trương Thiên Thi đến bên cạnh Diệp Phàm, nhìn xác của Tuyết Cùng Kỳ trên mặt đất rồi nói.
“Ờ, vậy thì đáng tiếc thật!”
Diệp Phàm sững sờ một lát.
Lúc nãy anh còn định lấy đôi cánh của Tuyết Cùng Kỳ, sau này có thể tinh luyện thành vũ khí phòng ngự cho một số người của tổ chức Cửu Long, như thế thì thực lực của tổ chức Cửu Long sẽ tăng vọt.
Thông qua những gì Trương Thiên Thi nói, ý định đó của anh đã tan thành mây khói.
Sau đó anh lấy gan, xương cột sống, máu cùng răng của Tuyết Cùng Kỳ theo lời Trương Thiên Thi, chia thành ba phần, đưa cho Thương Thiên Thi và Lưu Thái mỗi người một phần.
Sau khi trải qua chút sự cố, Diệp Phàm cùng Lưu Thái và Trương Thiên Thi tiếp tục lên đường đi vào sâu trong dãy núi Thiên Tiên.
Tầm hơn một tuần trôi qua, Diệp Phàm, Lưu Thái và Trương Thiên Thi cũng coi như đã đến nơi sâu thẳm trong dãy núi Thiên Tiên, phóng tầm mắt ra xa là nhìn thấy trên đỉnh Vân Phong, nơi sâu nhất trong dãy núi Thiên Tiên mọc một cây bàn đào.
“Cuối cùng cũng đến rồi!”
Nhìn thấy cây bàn đào trên đỉnh Vân Phong chỉ còn cách chưa đến mười dặm, Diệp Phàm thở phào, bàn bạc một lúc với Lưu Thái và Trương Thiên Thi, chuẩn bị tìm một nơi yên tĩnh để nghỉ ngơi tĩnh dưỡng vài ngày.
Dù sao mới nửa tháng trôi qua, còn nửa tháng nữa đại hội tranh đoạt bàn đào mới kết thúc.
Vì thế thời gian cũng không gấp lắm.
Sau đó Diệp Phàm cùng Lưu Thái, Trương Thiên Thi lựa chọn nghỉ ngơi trong núi rừng cách đỉnh Vân Phong chưa đến vài dặm.
Vừa hay có một con sông nhỏ vắt qua núi, khiến khung cảnh của núi rừng trở nên vô cùng tươi đẹp, Diệp Phàm cùng Lưu Thái và Trương Thiên Thi dựng ba cái lều đơn giản ở bên bờ sông.
Khi màn đêm buông xuống, lúc ba người đang nướng thịt bên bờ sông, vừa ăn quả dại tươi ngon hái được ở một cái cây gần đó, vừa trò chuyện cười nói vui vẻ, đột nhiên có ba người đàn ông và một người phụ nữ bước đến.
“Lưu Thái?”, một người đàn ông trong số đó sau khi nhìn thấy Lưu Thái lâp tức nhếch mép cười khẩy: “Tục ngữ nói rất hay, không phải oan gia thì không gặp nhau, thật không ngờ chúng ta lại gặp nhau ở đây!”