Đợi sau khi Tần Phong Linh đi nghỉ ngơi, Diệp Phàm mới mở mắt.
Anh bắt đầu ngồi thiền, lấy ra ngọn đèn cổ màu xanh có được sau khi giết chết Phùng Thiên Dịch từ khí vật không gian rồi bắt đầu nghiên cứu kỹ càng.
Qua một hồi nghiên cứu, Diệp Phàm bắt đầu nung luyện ngọn đèn cổ màu xanh đó.
Với thực lực hiện giờ, dường như anh có thể nung luyện ngọn đèn cổ màu xanh này mà không tốn quá nhiều công sức.
Có điều dù sao ngọn đèn cổ màu xanh này cũng là một binh khí cổ xưa vô cùng phi phàm, mặc dù Diệp Phàm không tốn quá nhiều công sức trong quá trình nung luyện, nhưng lại tiêu tốn một phần lớn sinh lực.
Sau khi cơ bản nung luyện xong ngọn đèn cổ màu xanh, Diệp Phàm thấy hơi mệt.
Mấy ngày nay anh không nghỉ ngơi tử tế, hơn nữa trải qua mấy trận chiến ác liệt, sau khi nung luyện ngọn đèn cổ màu xanh tiêu hao một phần lớn sinh lực, anh liền thấy mệt.
Anh nằm trên giường, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Một đêm trôi qua rất nhanh, sáng sớm hôm sau khi những tia nắng mặt trời chiếu xuống xuyên qua khe cửa sổ chiếu vào mặt Diệp Phàm thì anh mới tỉnh giấc.
Còn chưa mở mắt thì đầu mũi Diệp Phàm đã ngửi thấy hương thơm thoang thoảng.
Mí mắt Diệp Phầm động đậy, hít một hơi hương thơm quyến rũ đó rồi mới dần dần mở mắt, đập vào tầm mắt là một mái tóc dài đen kịt, mùi hương thoang thoảng đó chính là tỏa ra từ mái tóc.
Diệp Phàm sững sờ, lúc này anh mới phát hiện ra Tần Phong Linh đang nằm ngủ trên người anh.
“......”
Điều này khiến Diệp Phàm sửng sốt và kinh ngạc.
Anh thấy mông lung, tình huống gì vậy trời, không phải Tần Phong Linh đang ngủ ở trong phòng sao? Sao đột nhiên lại nằm bên cạnh anh, hơn nữa tư thế còn rất ‘gian tà’.
Diệp Phàm là một người đàn ông bình thường, cho dù anh không có bất cứ ý đồ xấu xa gì với Tần Phong Linh, nhưng mà lúc này cơ thể vẫn cảm thấy khó chịu.
Cũng ngay lúc này, Tần Phong Linh nằm bò trên người Diệp Phàm mở mắt, lúc nhìn thấy Diệp Phàm đã tỉnh dậy, cô ấy cũng sững sờ như thế, nhưng rồi nhanh chóng nhớ ra rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ẩn sâu trong đôi mắt lóe lên sự gian xảo.
“Diệp Phàm, chú ngủ với tôi rồi, sau này phải chịu trách nhiệm với tôi đấy nha”.
Tần Phong Linh nói với Diệp Phàm bằng vẻ mặt xảo trá.
“Chú......”, Diệp Phàm thực sự cạn lời, anh vội nói: “Ăn nói với vẩn cái gì vậy, chú không làm gì cháu cả, được rồi, mau dậy đi”.
“Chú định ăn quỵt sao?”, Tần Phong Linh nói, sau đó cô ấy lật người, cưỡi lên người Diệp Phàm.
“Mau xuống đi!”, Diệp Phàm muốn đẩy Tần Phong Linh ra, nhưng cơ thể của anh đã phản ứng lại, tay của Tần Phong Linh lại đặt vào chỗ nhạy cảm.
“Xì, mồm thì nói không cần, cơ thể lại rất thành thật đấy nhỉ!”, Tần Phong Linh nói với vẻ mặt quyến rũ, xinh đẹp.
“......”
Diệp Phàm nhất thời không biết nói gì.
Anh nhìn Tần Phong Linh trước mắt, rồi phát hiện ra có gì đó sai sai.
Bởi vì, mặc dù Tần Phong Linh có hơi tinh nghịch, nhưng trên thực tế không phải là một cô gái lẳng lơ.
Nhưng khí chất của Tần Phong Linh trước mặt lại hoàn toàn thay đổi, cô ấy giống như một con yêu tinh quyến rũ người, từng cử chỉ hành động đều có cảm giác làm điên đảo chúng sinh.
Sau khi phản ứng lại Diệp Phàm vội giơ tay đẩy Tần Phong Linh ra, sau đó lạnh lùng nhìn cô rồi nói: “Rốt cuộc cô là ai?”
“Tôi tên là Tần Tiểu Yêu.”, ‘Tần Phong Linh’ nói: “Chú có thể gọi tôi là Yêu Yêu”.
“Hả?”
Diệp Phàm nhíu mày lại, vẻ mặt đầy sự nghi hoặc, anh vội đi đến trước cửa phòng, khi đẩy cửa phòng thì phát hiện ra Tần Phong Linh không nằm ở trên giường.
“Chú làm gì vậy”, ‘Tần Tiểu Yêu’ hỏi Diệp Phàm.
“Được rồi, không đùa nữa!”, Diệp Phàm nhìn kỹ ‘Tần Tiểu Yêu’ một lượt rồi phát hiện ra ngoài khí chất khác với Tần Phong Linh, còn lại thì giống hệt, đến bộ quần áo ngủ cũng là bộ quần áo mà tối qua Tần Phong Linh mặc.
Cũng có nghĩa là, ‘Tần Tiểu Yêu’ trước mắt chính là Tần Phong Linh.
Nhưng tại sao khí chất trên người ‘Tần Tiểu Yêu’ lại khác một trời một vực với Tần Phong Linh chứ, Diệp Phàm thấy hơi khó hiểu.
“Đùa cái gì chứ?”, ‘Tần Tiểu Yêu’ nhíu mày hỏi.
“Phong Linh, đừng đùa nữa có được không?”, Diệp Phàm nói.
“Phong Linh? Ồ, tôi hiểu rồi, chú vẫn tưởng tôi là Tần Phong Linh sao?”, ‘Tần Tiểu Yêu’ nói.
“Lẽ nào cô không phải là Tần Phong Linh?”
“Đương nhiên là không phải!”
“Hả?”
“Tôi nói rồi, tôi là Tần Tiểu Yêu, không phải là Tần Phong Linh, chỉ là tôi và cô ấy có cùng một cơ thể mà thôi”.
“Ý gì chứ?”
“Nói một cách ‘khoa học’ thì tôi là một nhân cách khác của Tần Phong Linh”, ‘Tần Tiểu Yêu’ nói.
“Một nhân cách khác?”, Diệp Phàm ngẩn người ra, ngạc nhiên nhìn chằm chằm ‘Tần Tiểu Yêu’ một lượt rồi rơi vào sự trầm tư.
‘Tần Tiểu Yêu’ tiếp tục giải thích với Diệp Phàm: “Trước đây Tần Phong Linh gặp một số chuyện, lúc cô ấy có tâm trạng không tốt thì tôi sẽ điều khiển cơ thể của cô ấy, chú không cần phải lo lắng, cô ấy không sao. Có điều, hiếm khi mới có cơ hội được điều khiển cơ thể của cô ấy, vì thế phải tranh thủ làm một vài chuyện mà tôi thích, ví dụ như......”
Lúc nói, ‘Tần Tiểu Yêu’ lại nhào đầu về phía Diệp Phàm.
“Đừng đùa nữa!”, Diệp Phàm đẩy ‘Tần Tiểu Yêu’ ra.
“Sao thế? Tôi không đẹp sao?”, ‘Tần Tiểu Yêu làm tư thế vô cùng quyến rũ nói với Diệp Phàm.
Diệp Phàm không trả lời Tần Tiểu Yêu, anh nhíu mày lại, sau đó liền sử dụng quyền pháp của nhà tu hành tâm cảnh, truyền một nguồn năng lượng đặc biệt vào người ‘Tần Tiểu Yêu’.
‘Tần Tiểu Yêu’ còn chưa kịp phản ứng lại thì đôi mắt đã đờ đẫn thất thần, tầm một phút sau mới định thần lại.
Lúc này khí chất của cô ấy đã thay đổi, trở về trạng thái bình thường.
Cũng có nghĩa là nhân cách ‘Tần Tiểu Yêu’ đã bị áp chế, bây giờ nhân cách chính của Tần Phong Linh chỉ đạo cơ thể.
“Ơ......”, Tần Phong Linh nhìn thấy dáng vẻ quyến rũ của mình, cô ấy ngây người ra sau đó mặt đỏ bừng lên, vừa ngại ngùng vừa xấu hổ.
“Cháu có biết mình mắc chứng tâm thần phân liệt không?”, Diệp Phàm nhìn Tần Phong Linh sau khi đã hồi phục lại rồi hỏi.
“Cháu biết!”, sau khi nghe Diệp Phàm nói Tần Phong Linh lập tức hiểu ra rốt cuộc là có chuyện gì, vì thế cô ấy gật đầu.
“Vậy tại sao cháu không đi bệnh viện để kiểm tra?”, Diệp Phàm hỏi.
Anh âm thầm cử người trông nom Tần Phong Linh, biết rõ cuộc sống hàng ngày của cô ấy, nhưng trước giờ Tần Phong Linh chưa từng đến bệnh viện để tư vấn về chuyện liên quan đến tâm thần phân liệt, vì thế Diệp Phàm hoàn toàn không biết cô ấy mắc chứng tâm thần phân liệt.
“Ờ......”, Tần Phong Linh mở miệng, định nói nhưng lại thôi.
“Nếu cháu không muốn nói thì thôi”, Diệp Phàm nói, chuẩn bị dậy đi vệ sinh cá nhân.
Ngay lúc này, Tần Phong Linh đột nhiên nói: “Cháu, cháu có điều muốn hỏi chú”.
“Cái gì?”, Diệp Phàm đứng lại, quay đầu nhìn Tần Phong Linh.
“Có phải bố cháu đã chết rồi đúng không?”, Tần Phong Linh hít một hơi thật sâu rồi hỏi.