Vì sự an toàn của Triệu Vũ, nên Diệp Phàm và Tần Lâm đành phải ở lại thị trấn Aird vài ngày.
Cho đến khi Tam Thanh Long - Trình Phong của tổ chức Cửu Long đem người đến thị trấn Aird để đưa Triệu Vũ, Lý Diễm Lệ và những người khác rời khỏi đây.
Lúc đó Diệp Phàm và Tần Lâm mới có thể rời thị trấn Aird để đến dãy núi Rocky.
Ban đầu Trình Phong định sẽ đi cùng với Diệp Phàm và Tần Lâm đến dãy núi Rocky, nhưng Diệp Phàm đã từ chối cậu ta.
Diệp Phàm biết rất rõ hiện tại tổ chức Cửu Long đang thiếu người, bây giờ lại còn phải thu xếp ổn thỏa cho đám người phía Lý Diễm Lệ, vì vậy, nếu Trình Phong cũng muốn cùng anh đi đến dãy Rocky, một khi tổ chức Cửu Long gặp phải tình huống bất trắc gì thì có khả năng sẽ càng gây ra tổn thất lớn hơn nữa.
Còn nếu chỉ có anh và Tần Lâm đi đến dãy núi Rocky, tuy có chút nguy hiểm nhưng cả hai vẫn tin chắc mình có thể đối phó được với chuyện này.
Từ khi giác ngộ ra “Quyền pháp tự nhiên”, sức chiến đấu của Diệp Phàm đã tăng lên đáng kể.
Những chuyện đã xảy ra ở thị trấn Aird trong mấy ngày qua đã làm cho anh có hiểu biết nhất định về sức mạnh của người biến dị.
Mặc dù theo anh thì người biến dị rất mạnh, nhưng lại thua xa so với tu sĩ Kim đan kỳ, chứ đừng nói đến tu sĩ Kim đan kỳ có thể lĩnh ngộ ra đạo pháp giống như anh.
Dãy Rocky là ngọn núi linh thiêng ở phương Tây, nó bao gồm nhiều ngọn núi nhỏ, kéo dài hàng chục ngàn dặm, giống như xương sống của một con rồng đang nằm trên mặt đất.
Diệp Phàm và Tần Lâm đi vào dãy núi Rocky, họ lập tức cảm nhận được một bầu không khí cổ xưa phả vào mặt.
Dãy núi Rocky bây giờ rất khác so với trước đây.
Ở nhiều khu vực, có hàng ngàn ngọn núi đồ sộ mọc lên một cách vô căn cứ, những ngọn núi này vô cùng hùng vĩ, giống hệt như những ngọn núi thời tiền sử trong thần thoại hay truyền thuyết.
Hơn nữa, cả núi rừng đều được bao bọc bởi màn sương mù màu tím, một số vách đá còn nhỏ giọt những ánh vàng chói lọi.
Vào bên trong, những cây cổ thụ cao chót vót, sừng sững chọc trời, có những cây to đến mức mấy chục người ôm cũng không xuể, cành lá xum xuê che cả bầu trời, thậm chí còn có những dây leo già to bằng cổ tay con nít mắc trên những thân cây cổ thụ như những cọng dây xích.
Diệp Phàm và Tần Lâm đi dạo trong núi rừng, có cảm giác giống hệt như được trở về thời tiền sử.
Bọn họ hết sức cẩn trọng, không dám lơ là.
Ngay từ khi bước chân vào dãy núi Rocky, họ đã nghe thấy tiếng gầm rú của dã thú, thậm chí còn nhìn thấy một con chim dữ đang chao liệng trên không trung.
Nó hoàn toàn không phải là một loài chim dữ bình thường, mà giống hệt như một con quái vật trong truyền thuyết, bộ lông màu xanh của nó trông như ngả màu lục lam, với bộ móng vuốt cực kỳ sắc bén, chỉ cần gắp một phát là có thể biến một tảng đá khổng lồ nặng cả chục tấn vỡ thành nhiều mảnh.
Điều quan trọng nhất là loài chim dữ này quá lớn, nó còn to hơn cả một chiếc máy bay chiến đấu bình thường.
Hơn nữa, giữa đôi cánh đang vỗ của con chim dữ này có một tia sét màu xanh nhấp nháy xung quanh, khiến nó trông giống như một vị thần điều khiển sấm sét.
“Thế giới đã biến đổi rồi!”
Vẻ mặt Diệp Phàm bỗng trở nên nghiêm trọng, sau đó thở dài cảm khái.
Trước khi đi vào dãy núi Rocky, anh đã biết rằng thế giới đã có rất nhiều sự biến đổi.
Nhưng anh lại không thể ngờ rằng, thế giới lại thay đổi nhiều đến vậy.
Đây chỉ đơn giản là quay trở lại thời tiền sử.
Thật sự khiến cho người ta kinh ngạc tột độ.
“Thảo nào Đại Hoàng Long lại muốn để chúng ta nhanh chóng đến dãy núi Rocky, nếu không phải tận mắt chứng kiến cảnh tượng như vậy, thì có đánh chết em cũng sẽ không tin thế giới lại có thể biến đổi một cách kinh khủng như thế được.”
Tần Lâm lộ rõ vẻ khó tin.
Ngay cả một người quen nhìn thấy sóng to gió lớn như cậu cũng bị sốc trước những thay đổi của dãy núi Rocky.
“Cẩn thận một chút, nhanh chóng hội họp với phía Hoàng Tiêu càng sớm càng tốt.” Diệp Phàm suy nghĩ một chút rồi nói.
“Vâng!”
Tần Lâm gật đầu.
Sau đó, cậu ta lấy ra một chiếc hộp vô cùng tinh xảo.
Trên chiếc hộp này có chạm khắc chi chít các biểu tượng, những biểu tượng này giống hệt như trên binh khí tế thần.
Rõ ràng rằng chiếc hộp tinh xảo này cũng là một binh khí tế thần.
Tần Lâm kích hoạt chiếc hộp tinh xảo này bằng một phương pháp đặc biệt, ngay lập tức, một mùi hương đặc thù tỏa ra từ chiếc hộp, sau khi khuếch tán ra thì trong không khí bỗng xuất hiện một luồng khí mờ nhạt màu xanh lam.
“Cũng may là cái hộp theo dõi không để lại dấu vết này có tác dụng, nếu không thì với kích thước hiện tại của dãy Rocky, muốn tìm ra Đại Thanh Long cũng giống như mò kim đáy bể.”
Tần Lâm nhìn thấy luồng khí màu xanh lam xuất hiện trên không trung, bèn nói.
Chiếc hộp mà cậu vừa lấy ra có tên là “hộp theo dõi không để lại dấu vết”, đây là một binh khí tế thần vô cùng đặc biệt, có thể tiết ra mùi hương đặc trưng, một khi các “hộp theo dõi không để lại dấu vết” khác tỏa ra mùi hương, thì khi cả hai trộn lẫn với nhau, một luồng không khí màu xanh lam sẽ lập tức xuất hiện.
Đi theo hướng của luồng khí màu xanh lam đó, thì có thể tìm ra được người đang nắm giữ chiếc “hộp theo dõi không để lại dấu vết” còn lại.
Đây là thứ độc nhất vô nhị của tổ chức Cửu Long, vốn được sử dụng đặc biệt để liên lạc trong những tình huống cần thiết, bây giờ lại có cơ hội để sử dụng.
Sau khi xác định phương hướng của luồng khí màu xanh lam, Diệp Phàm và Tần Lâm cũng không nán lại, lập tức đi theo luồng khí để tìm Hoàng Tiêu.
Những biến đổi bất thường ở dãy núi Rocky hoàn toàn nằm ngoài sức tưởng tượng của họ, nên nhất định phải tìm ra Hoàng Tiêu càng sớm càng tốt, nếu không sẽ rất dễ xảy ra sự cố ngoài ý muốn.
Diệp Phàm và Tần Lâm lao nhanh, càng lúc càng đi sâu vào dãy núi Rocky, họ phát hiện ra rằng độ sâu của dãy Rocky đã có sự thay đổi lớn, và những con quái thú hung dữ cũng tăng lên đáng kể.
Ngoài ra, trên đường đi, họ cũng nhìn thấy một vài loại cây kỳ lạ, họ đã hái những quả lạ từ trên cây xuống nhưng lại không ăn, sau khi chuẩn bị trở về thành phố MUA, thì có thể giao chúng cho bộ phận nghiên cứu khoa học của tổ chức Cửu Long để xem xem những loại quả lạ này có tác dụng phụ hay các yếu tố có hại khác đối với cơ thể con người hay không, sau đó xét xem có nên sử dụng những loại quả này hay không.
Đối với Diệp Phàm và Tần Lâm, bọn họ là những con người phi thường.
Do đó, họ cũng không quá hứng thú với việc trở thành người biến dị hay trở nên có dị năng đặc biệt bằng cách ăn những loại quả lạ đó.
Gào!
Ngay khi Diệp Phàm và Tần Lâm chuẩn bị băng qua một thung lũng, bỗng từ phía sau tảng đá lớn, một con quái thú hung hãn đột nhiên lao ra.
Con quái thú hung dữ này trông giống như một con sói, nhưng nó lớn hơn nhiều so với một con sói bình thường, cao hơn năm mét, từng cọng lông màu xám và nhọn hệt như một cây kim thép。
Nó nhe ra để lộ những chiếc răng nanh trắng dài đến nửa thước, giống như những lưỡi dao sắc bén.
Nó nhìn chằm chằm Diệp Phàm và Tần Lâm, đôi mắt khát máu đỏ rực đầy sát ý, nước dãi không ngừng tuôn ra.
Điều này bất ngờ xảy ra nên khiến cho Diệp Phàm và Tần Lâm hoàn toàn kinh ngạc, dù vậy nhưng họ vẫn hết sức bình tĩnh, tỏ ra không chút hoảng sợ.
Gào!
Con quái thú trông như chó sói gầm lên một tiếng, sau đó hung dữ tàn bạo lao đến chỗ Diệp Phàm và Tần Lâm.
“Súc sinh, mày muốn chết ư!”
Tần Lâm gầm lên một tiếng, rồi nhanh chóng ra tay, lập tức kích hoạt binh khí tế thần, ngay lập tức, chiến trường Asura mở ra, cậu bước từng bước để đối mặt với con quái thú hung dữ hệt như Asura sát lục.