Long Thần Tại Đô

Chương 417: Chiến Nghiêm Húc




Nghiêm Húc là một nhân tài, được mệnh danh là người đứng đầu trong cùng thế hệ ở nhà họ Nghiêm.

Mặc dù từ trước đến giờ anh ta làm việc rất khiêm tốn, bình thường đều cho người ta cảm giác rất giản dị dễ gần, vô cùng ấm áp.

Nhưng thực tế, anh ta vô cùng cao ngạo.

Là một người bên ngoài tốt bụng bên trong nham hiểm.

Từ khi giới tu hành khu vực Tương Nam thành lập liên minh chống lại Diệp Phàm.

Lần xung đột trước anh ta lép vế trước Diệp Phàm, sau đó lại bị Tiêu Lang cướp mất vị trí minh chủ.

Điều này làm bản tính của anh ta hoàn toàn bộc lộ ra ngoài.

Thời gian gần đây, rất nhiều người đã từng gây thù chuốc oán với anh ta đều bị anh ta trả thù.

Thủ đoạn của anh ta rất ác độc, ra tay vô cùng tàn ác.

Lần này đi vào kho báu Tiên Hạ Tam Bảo, trên đường đi gặp rất nhiều cơ quan cạm bẫy, anh ta có thể sống tới bây giờ là bởi vì anh ta đã giết chết không ít những người có sức mạnh yếu hơn anh ta.

Có lúc vì để dò đường.

Anh ta liền bắt người có sức mạnh yếu hơn, ném như một quả lựu đạn để dò tìm cơ quan cạm bẫy trên đường đi.

Bởi vì không nhìn thấy Diệp Phàm trong kho báu Tiên Hạ Tam Bảo, anh ta luôn thấy tiếc nuối, còn tưởng Diệp Phàm không tham gia vào lần tranh giành kho báu Tiên Hạ Tam Bảo này.

Phải biết rằng, anh ta căm thù Diệp Phàm đến tận xương tủy.

Lần này tham gia vào cuộc tranh giành kho báu này ngoài việc muốn cướp đoạt kho báu trong Tiên Hạ Tam Bảo.

Anh ta còn có một mục đích khác chính là nhân cơ hội này để giết chết Diệp Phàm, trút nỗi hận trong lòng anh ta.

Tất nhiên, ngoài Diệp Phàm ra, anh ta cũng có ý định muốn giết Tiêu Lang.

Chỉ là bên cạnh Tiêu Lang có tinh anh của giới tu hành ở khu vực Tương Nam, cho nên, anh ta không chọn đối đầu với Tiêu Lang.

Hơn nữa sau khi Tiêu Lang vào trong kho báu Tiên Hạ Tam Bảo, xảy ra xung đột với Tần Hiên Long, anh ta đã suy nghĩ và quyết định khoanh tay đứng nhìn, để mặc cho Tiêu Lang và Tần Hiên Long ngao sò đánh nhau, anh ta sẽ là ngư ông đắc lợi.

Vừa bước vào đại điện, lúc nhìn thấy kho báu trong đại điện, anh ta vui mừng khôn xiết.

Vốn dĩ, sự chú ý anh ta bị thu hút bởi hòm quan tài bằng vàng và vàng bạc châu báu ở xung quanh, nhưng anh ta nhanh chóng phát hiện ra Diệp Phàm, ban đầu hơi sửng sốt, ngay sau đó lại thấy vui mừng.

Anh ta cảm thấy, anh ta cuối cùng cũng có thể báo thù rồi.

Cho nên, khi Diệp Phàm xông đến đàn tế, chuẩn bị cướp lấy gan kỳ lân màu xanh thẫm, anh ta không hề do dự bắt đầu tấn công Diệp Phàm.

Chuông màu tím là bảo bối Nghiêm Húc tế luyện rất lâu, so với linh khí còn là bảo bối có đẳng cấp cao hơn.

Bình thường, chỉ cần là người tu hành chưa bước vào giai đoạn Kim Đan, thì không thể chống đỡ được sự công kích của chuông màu tím.

Nhưng điều làm Nghiêm Húc không ngờ rằng, Diệp Phàm lại chống lại được những đòn công kích liên tiếp của chuông màu tím.

Trong cơn giận dữ, Nghiêm Húc dùng toàn bộ sức lực để giết Diệp Phàm, trên tay anh ta xuất hiện một con đao kiếm, bỗng nhiên rung lên, đao khí dồi dào, những nhát đao đan xen, chém về phía Diệp Phàm.

Diệp Phàm thấy vậy, mặt biến sắc.

Con dao quân dụng màu đen trong tay anh rung lên, chữ cổ chi chít như nòng nọc bên trên mặt dao sáng lên.

Giây phút này, anh không kiềm lại mà trực tiếp kích hoạt toàn bộ uy lực của con dao quân dụng màu đen.

Con dao quân dụng màu đen là một loại vũ khí thần tế, uy lực vô cùng mạnh mẽ.

"Sát chi lĩnh vực!"

Diệp Phàm không hề có ý nương tay với Nghiêm Húc, một khi anh ra tay sẽ thúc đẩy uy lực mạnh nhất của con dao quân dụng màu đen.

Lập tức xung quanh con dao quân dụng màu đen cuộn trào mãnh liệt huyết khí đỏ thẫm.

Bịch!

Chỉ nhìn thấy Diệp Phàm vung nhẹ con dao quân dụng một cái, đã đỡ được song đao chém xuống của Nghiêm Húc, nhưng ngoài việc dùng song đao tấn công Diệp Phàm, suy nghĩ vừa nảy ra anh ta liền điều khiển chuông màu tím đánh về phía Diệp Phàm.

Diệp Phàm rất mạnh, lại còn có thêm sát chi lĩnh vực, sức mạnh càng không có đối thủ.

Nhưng chuông màu tím là một món bảo khí, về phần chất lượng, cũng không hề kém con dao quân dụng màu đen.

Nhưng con dao quân dụng màu đen lúc trước bị cổ kiếm đạo khí của gã nam thanh niên thần bí dung hợp mấy trăm món linh khí tạo thành chém nên xuất hiện vết rạn nứt, bây giờ lại liên tục va chạm với chuông màu tím, vết nứt trên mặt dao lại càng thêm nghiêm trọng.

Nhận thấy con dao quân dụng bị tổn thương nghiêm trọng, vẻ mặt Diệp Phàm trở nên nghiêm trọng, anh nhìn về phía Nghiêm Húc, nheo đôi mắt bắn ra tia sát khí nồng nặc.

"Nghiêm Húc, nếu anh thật sự muốn chết thì tôi sẽ tác thành cho anh!"

Diệp Phàm lạnh lùng nói.

Khí chất cả người anh đều biến đổi, toàn thân anh tỏa ra sát khí ngút trời, khiến người ta vừa sợ hãi vừa khiếp đảm.

Trong đôi mắt, càng lấp lánh rất nhiều ký hiệu thần bí.

Vì muốn cướp lấy gan kỳ lân màu xanh thẫm, Diệp Phàm đã có sự chuẩn bị từ trước, lúc này anh thúc giục con át chủ bài đã chuẩn bị từ trước.

Trên đỉnh đầu Diệp Phàm có linh khí từ bốn phương tám hướng tụ lại thành ký hiệu màu vàng vô cùng rắc rối khó hiểu, trên đỉnh đầu anh thỉnh thoảng lại phát ra những luồng kim quang, chiếu rọi quanh người Diệp Phàm.

Người trong đại điện, vốn bị hấp dẫn bởi hòm quan tài bằng vàng và vàng bạc châu báu ở xung quanh, nhưng cuộc chém giết của Diệp Phàm và Nghiêm Húc làm tất cả mọi người đều nhanh chóng chú ý đến hai người bọn họ.

"Nghiêm Húc không hổ danh là người đứng đầu trong thế hệ trẻ của nhà họ Nghiêm, thực lực mạnh thật đấy, đã bước vào cảnh giới kim đan rồi."

"Nghiêm Húc là bước vào cảnh giới Kim Đan có gì mà ngạc nhiên, nhưng chiếc chuông màu tím mà anh ta điều khiển lại là một món bảo khí, điều này mới thực sự làm người ta ngạc nhiên kìa, phải biết rằng, cả giới tu hành Hoa Hạ, mấy trăm nghìn nhà tu hành, mà bảo khí còn chưa quá nghìn món."

"Người đánh nhau với Nghiêm Húc là ai thế? Nhìn có vẻ lạ mặt, hơn nữa, vừa rồi trên đường đi vào kho báu Tiên Hạ Tam Bảo cũng không nhìn thấy người này, sao anh ta vào được đại điện vậy?"

"Anh không biết anh ta sao? Anh ta chính là Diệp Phàm người náo loạn giới tu hành Tương Nam gần đây đó, còn về việc trên đường đi vào kho báu Tiên Hạ Tam Bảo không nhìn thấy anh ta, tôi cũng không biết."

"Có tin đồn, bản đồ kho báu Tiên Hạ Tam Bảo lần này chính là do anh ta tiết lộ ra ngoài, có lẽ, anh ta tìm được lối tắt khắc trên bản đồ rồi!"

Mọi người đều bàn tán sôi nổi!

Còn ở một nơi cách đó không xa, bốn người Hứa Ác Lai, Hứa Nhị Cẩu, Mạc Thiên Cơ, Triệu Vũ đều bày ra vẻ mặt nghiêm trọng.

Đối với Hứa Nhị Cẩu, Mạc Thiên Cơ mà nói, lần này bọn họ đến kho báu Tiên Hạ Tam Bảo bằng đường tắt tưởng rằng sẽ độc chiếm được kho báu.

Nhưng không ngờ rằng, không những mất đi Lão Đỗ và Lãnh Ngôn, mà nhưng người đi từ lối khác vào kho báu Tiên Hạ Tam Bảo cũng đã đến nơi để kho báu vào lúc này, cứ như vậy toàn bộ ưu thế của bọn họ đều mất rồi, có thể giành được bao nhiêu bảo vật thì phải xem thực lực của bọn họ rồi.

Mặc dù bọn họ thông thạo đào mộ, nhưng năng lực chiến đấu lại không phải quá mạnh.

Cũng có thể nói, trong tình huống giành bảo vật bằng thực lực bọn họ sẽ vô cùng thiệt thòi.

Hứa Ác Lai vô cùng bi thảm, bị chặt đứt một cánh tay, người bị thương nặng, năng lực chiến đấu đã giảm nhiều, bởi vậy, cho dù anh ta muốn giúp Diệp Phàm, cũng lực bất tòng tâm.

Mặc dù Triệu Vũ bị thương nhẹ nhất, nhưng cậu ta không giúp Diệp Phàm, điều này Diệp Phàm đã dặn dò trước với cậu ta rồi, Diệp Phàm bảo cậu ta bảo vệ ba người Hứa Ác Lai, Hứa Nhị Cẩu và Mạc Thiên Cơ.

"Anh Phàm!"

Nhìn thấy Nghiêm Húc chém giết Diệp Phàm, Triệu Vũ nắm chặt nắm đấm trong vô thức.

Cậu ta rất lo lắng cho sự an nguy của Diệp Phàm, nhưng lại không dám làm trái mệnh lệnh của Diệp Phàm.

Lần này, Hứa Ác Lai, Hứa Nhị Cẩu, Mạc Thiên Cơ đều giúp Diệp Phàm, nếu sự gặp điều gì bất trắc, nội tâm Diệp Phàm sẽ áy náy.