“Là tôi!” Diệp Phàm vô cùng bình tĩnh, không hề nao núng chút nào.
Tuy rằng sức chiến đấu của đám vệ sĩ Nghê Đại Hoành vô cùng phi thường, ngay cả những người bình thường trong giới tu hành cũng phải tạm thời né tránh.
Nhưng anh không coi ra gì.
Đối với anh mà nói, đám vệ sĩ mà Nghê Đại Hoành bỏ số tiền lớn ra thuê về, chỉ là một đám rác rưởi.
Nhìn vẻ mặt điềm tĩnh và lạnh lùng của Diệp Phàm, Nghê Đại Hoành không khỏi nhíu mày, hắn là một người rất thông minh, đã lăn lộn nhiều năm trên thương trường.
Với kinh nghiệm nhìn người của mình, hắn cảm thấy Diệp Phàm vẫn có thể bình tĩnh trong tình huống này, đây là điều không phải người bình thường có thể làm được.
Hơn nữa, sau khi cẩn thận đánh giá Diệp Phàm, hắn luôn cảm thấy Diệp Phàm có chút quen mặt, nhưng nhất thời hắn không nhớ được mình đã nhìn thấy Diệp Phàm ở đâu.
“Mẹ của tao đã lớn tuổi như vậy rồi, một đứa thanh niên như mày lại ra tay đánh mẹ tao, mày không cảm thấy hổ thẹn hay sao?”
Nghê Đại Hoành lạnh lùng nói với Diệp Phàm.
“Chính mẹ anh không biết tự trọng, sống bao nhiêu năm như vậy rồi, vẫn không biết cách làm người, tôi dạy dỗ bà ta, là muốn tốt cho bà ta”, Diệp Phàm lạnh lùng nói.
Tô Đại Mỹ tuy rằng là người già, nhưng chẳng những một chút tư chất cũng không có, còn ỷ vào con trai để diễu võ giương oai.
Thật sự quá quắt!
Cho nên, Diệp Phàm mới ra tay giáo huấn Tô Đại Mỹ một trận.
“Thằng nhóc, cho dù nói thế nào đi chăng nữa, mẹ tao vẫn là người già, mày đánh mẹ tao, chính là mày không đúng”. Nghê Đại Hoành trừng mắt nhìn Diệp Phàm, nói: “Nhìn khí chất của mày không giống người bình thường, nói đi, hậu thuẫn của mày là ai, nếu như tao với hậu thuẫn của mày là bạn bè, tao có thể suy xét tha cho mày một mạng”.
Nghê Đại Hoành là một người vô cùng cẩn thận.
Hắn ta nói nhiều điều vô nghĩa với Diệp Phàm như vậy, chính là muốn vạch trần thân phận của Diệp Phàm.
Nếu Diệp Phàm thật sự có lai lịch gì đấy, hắn cũng dễ bề lợi dụng.
Đương nhiên rồi, nếu Diệp Phàm không có lai lịch gì đó, hắn ta sẽ không khách khí nữa, trực tiếp giết chết Diệp Phàm luôn.
Diệp Phàm là nhân vật như thế nào chứ, ánh mắt anh như ngọn đuốc, ngay tức khắc có thể nhìn rõ tâm tư của Nghê Đại Hoành, anh cười khẩy một cái, nói: “Tôi không có hậu thuẫn”.
“Không có hậu thuẫn?”
Nghê Đại Hoành sững sờ.
Tuy nhiên, hắn ta cũng không thèm suy nghĩ nhiều đến câu nói đó của Diệp Phàm.
Nếu đã xác định được Diệp Phàm không có hậu thuẫn, hắn cũng không cần thiết phải khách khí với Diệp Phàm nữa.
Hắn thậm chí cũng không muốn phí lời.
Chỉ với một ánh mắt, một tên vệ sĩ hiểu ngay ý hắn, sải bước tiến về phía Diệp Phàm.
Diệp Phàm nhìn thì có vẻ rất bình thường, cơ thể cũng không vạm vỡ, do đó, đám vệ sĩ của Nghê Đại Hoành đều không coi Diệp Phàm ra gì.
Cho nên, bọn chúng chỉ cử một người đi đối phó với Diệp Phàm.
Bọn chúng thấy như vậy là quá dư thừa.
Nhưng khi tên vệ sĩ kia đi đến trước mặt Diệp Phàm, đang định ra tay thì đột nhiên cảm thấy hoa mắt, một nắm đấm không ngừng phóng to trong tầm mắt hắn.
Hắn còn chưa kịp phản ứng đã bị một nắm đấm vào mặt, sống mũi lập tức bị đấm gãy.
Máu tươi phụt ra ngay tức khắc!
“A......”
Tên vệ sĩ kia kêu gào thảm thiết như lợn bị chọc tiết, ngã ngay xuống đất, ngất xỉu tại chỗ.
Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người sửng sốt.
Đừng nói đến đám người trên xe cũng sững sờ ngẩn người.
Ngay cả Nghê Đại Hoành và đám vệ sĩ của hắn cũng chết lặng, ai ai cũng trợn mắt nhìn Diệp Phàm bằng ánh mắt không thể tin được.
Phải biết rằng, tên vệ sĩ kia là người có sức chiến đấu gần với binh vương cao cấp.
Nhưng hắn lại bị Diệp Phàm đấm cho một cú ngã sấp ngay ra đấy.
“Tên này quá mạnh, chỉ với một cú đấm đã đánh bại một binh vương cao cấp, sức chiến đấu như vậy thực sự quá kinh khủng!”
“Thật không ngờ nổi, tên này lại là một tên cao thủ che giấu sức mạnh”.
“Thảo nào thằng nhóc này vẫn luôn bình tĩnh như vậy, hóa ra hắn ta thật sự có bản lĩnh, hihi, lần này, Nghê Đại Hoành e rằng phải lên thớt rồi!”
“Anh nghĩ nhiều quá rồi, thế lực của Nghê Đại Hoành ở khu vực Tương Nam vô cùng lớn mạnh, ngay cả Tiêu Vân Hùng và Nghê Đại Hoành cũng là anh em kết nghĩa, nói như này đi, cả khu vực Tương Nam này, không có ai có thể tranh giành được với Nghê Đại Hoành”.
Sau vài giây im lặng ngắn ngủi, hiện trường đột nhiên sôi nổi hẳn lên, mọi người bắt đầu xì xào bàn tán.
“Tất cả xông lên!”
Sau khi hoàn hồn lại sau cú sốc, Nghê Đại Hoành vội vàng hét vào mặt đám vệ sĩ mà hắn thuê.
Nhận được mệnh lệnh của Nghê Đại Hoành, đám vệ sĩ lập tức xông về phía Diệp Phàm, cả đám mấy chục tên xúm lại, khí thế hùng hổ, như thể muốn trực tiếp đè bẹp cơ thể Diệp Phàm.
Nhưng Diệp Phàm vẫn vô cùng bình thản, không chút hoảng sợ, anh trượt chân một cái, không hề lùi bước mà tiến lên trực tiếp nghênh chiến với đám vệ sĩ mà Nghê Đại Hoành thuê.
Mấy chục tên vệ sĩ này đều có sức chiến đấu của binh vương cao cấp.
Tuy nhiên, sau khi Diệp Phàm lao vào đám mấy chục tên vệ sĩ, lại như là con hổ lao vào bầy linh dương, tùy tiện đấm đá cũng có thể hạ gục một tên.
Chưa đầy ba phút sau, tất cả mấy chục tên vệ sĩ đều bị Diệp Phàm hạ gục, nằm sóng soài trên mặt đất, tất cả đều mất hết sức lực chiến đấu, liên tục kêu rên.
Những tên trực tiếp làm nhiệm vụ có mặt tại đấy bị cảnh tượng này làm cho hoảng sợ.
Diệp Phàm chỉ với một nắm đấm đã đánh ngất một tên vệ sĩ, điều này khiến cho mọi người rất kinh ngạc.
Bây giờ, một người đánh lại mấy chục tên vệ sĩ, lại mất chưa đến ba phút, bản thân lại không hề tổn hại chút nào, tất cả mấy chục tên vệ sĩ đều bị đánh cho mất đi sức chiến đấu, vậy phải mạnh đến cỡ nào?
“Ừng ực......”
Nghê Đại Hoành nuốt nước bọt, cơ thể run lên cầm cập.
Trong mắt hắn toát lên đầy vẻ sợ hãi, bất giác lùi về sau vài bước.
Mà mấy tên thuộc hạ không có sức chiến đấu bên cạnh hắn ai nấy đều bị dọa đến mức quay đầu bỏ chạy.
Tô Đại Mỹ nhìn thấy cảnh tượng này cũng bị dọa cho hoảng sợ.
Đây không phải lần đầu tiên bà ta gọi Nghê Đại Hoành đến thay bà ta trút giận.
Chính mắt bà ta đã chứng kiến mấy chục tên vệ sĩ bên cạnh Nghê Đại Hoành lợi hại đến cỡ nào.
Nhưng hôm nay, bọn chúng lại bị Diệp Phàm giải quyết một cách nhẹ nhàng.
Bà ta nhất thời trở nên hoảng hốt.
Bà ta nghĩ thầm, hôm nay e rằng động phải người không nên động rồi.
Cũng vào ngay lúc này, Diệp Phàm từng bước đi về phía Nghê Đại Hoành, ánh mắt giận dữ, nói: “Vừa nhìn đã biết mày không phải thứ tốt đẹp gì, đã từng làm nhiều chuyện không có tính người rồi đúng không?
Vậy hôm nay, tao sẽ thay trời hành đạo.
Loại bỏ cái ung nhọt của xã hội là mày đây”.
Bốp!
Diệp Phàm giơ tay lên đấm về phía mặt Nghê Đại Hoành.
Vừa rồi ra tay với đám vệ sĩ của Nghê Đại Hoành, anh đã làm rõ lai lịch đám vệ sĩ đó, có lẽ là thành viên của công ty bảo an Bạch Đầu Ưng ở nước ngoài.
Mà theo những tư liệu Diệp Phàm có được, công ty bảo an Bạch Đầu Ưng thực chất được nước M ở phương Tây hỗ trợ bí mật và thực hiện nhiều hoạt động gián điệp.
Nghê Đại Hoành có thể thuê thành viên của công ty bảo an Bạch Đầu Ưng làm vệ sĩ, rất có thể hắn ta đang âm thầm câu kết với nước M ở phương Tây, cho nên, anh cũng không định nương tay với Nghê Đại Hoành
Nhưng ngay khi Diệp Phàm giơ tay định đấm vào mặt Nghê Đại Hoành, một sức mạnh vô hình đột nhiên bộc phát và chặn lấy nắm đấm của Diệp Phàm. Diệp Phàm vô cùng kinh ngạc, tăng lực nắm đấm lên gấp bốn, năm lần, mặc dù nắm đấm lao lên được vài inch, nhưng vẫn không thể nào đánh bại được sức mạnh vô hình đó.