“Anh quen ông chủ Trần sao?”
Nghe Diệp Phàm nói, sắc mặt Tôn Sách Long thay đổi, nhìn Diệp Phàm với vẻ mặt ngạc nhiên.
“Có duyên gặp vài lần!”
Diệp Phàm lạnh nhạt nói.
Trần Hạo mà anh nói, là chiến vương của quân khu Trung Nam Hoa Hạ.
Lúc Diệp Phàm ở nước ngoài, Trần Hạo thực hiện một nhiệm vụ bí mật, bởi vì phải hợp tác một vài chuyện với Diệp Phàm, nên hai người có gặp nhau vài lần.
Trần Hạo là nhân vật vô cùng lợi hại, anh ta thành lập một đội đặc chiến tên là ‘Lang Nha’.
Lúc đầu Trần Hạo dẫn theo đội đặc chiến Lang Nha, càn quét rất nhiều thế lực ở nước ngoài, khiến nhiều tổ chức khủng bố, hải tặc, cường đạo đều khiếp sợ khi nghe danh.
Từng có một tổ chức khủng bố rất hung tàn tên là ‘Hắc Họa’ ở khu vực Trung Đông, tổ chức này đã thực hiện rất nhiều cuộc tập kích khủng bố, mỗi lần khiến hàng trăm người chết, hàng ngàn hàng vạn người bị thương.
Có một sân bay rất lớn ở phương Tây đã bị tổ chức khủng bố này đánh bom!
“Anh gặp ông chủ Trần lúc nào vậy?” Tôn Sách Long hỏi.
“Một năm trước.” Diệp Phàm nghĩ một lát rồi nói.
“Cái gì? Một, một năm trước?” Tôn Sách Long kinh ngạc, đồng thời cũng hơi kích động.
Ngoài anh ta ra, đám người ở phía sau Tôn Sách Long cũng sáng mắt lên, toàn bộ đều nhìn Diệp Phàm với ánh mắt kỳ vọng.
“Đúng vậy, sao thế? Sao các người lại nhìn tôi như thế?” Diệp Phàm chau mày lại, khó hiểu hỏi.
“Không giấu gì anh, ba năm trước sau khi ông chủ Trần dẫn anh em tôi triệt phá một cứ điểm của tổ chức ‘Tiềm Long’ ở nước ngoài thì đã biết mất. Chúng tôi đã đi khắp thế giới, tìm ông chủ Trần ròng rã hai năm trời, nhưng cũng không phát hiện ra bất cứ tin tức và dấu vết của ông chủ Trần.
Tôn Sách Long nói sự tình cho Diệp Phàm.
Diệp Phàm lúc nãy nhận ra Tôn Sách Long có quan hệ với Trần Hạo, bởi vì anh nhìn thấy ký hiệu Lang Nha phía sau cổ của Tôn Sách Long.
Vì thế mới nghĩ đến Trần Hạo.
Nhưng mặc dù anh từng hợp tác với Trần Hạo, gặp nhau vài lần, nhưng hai người không quen thân.
Vì thế mà tại sao anh không biết ở trong nước Trần Hạo đã mất tích hai năm rồi.
“Người anh em, anh biết ông chủ Trần đang ở đâu không?” Tông Sách Long hỏi Diệp Phàm một cách cấp bách.
“Không biết!” Diệp Phàm lắc đầu.
“Vậy anh có thể nói cho tôi biết, lần cuối cùng anh gặp ông chủ Trần là ở đâu không? Anh ấy không nói cho anh biết, anh ấy đang làm gì sao?” Tôn Sách Long tiếp tục hỏi.
“Không thể!” Diệp Phàm từ chối thẳng thừng Tôn Sách Long, anh nói: “Lần cuối tôi gặp Trần Hạo, anh ấy đã yêu cầu tôi phải bảo mật mọi thông tin liên quan đến anh ấy.”
“Nhưng nếu các người là lính dưới quyền của anh ấy, tôi tin rằng, anh ấy giấu các người chắc chắn là muốn tốt cho các người!”
“Các người yên tâm, anh ấy là người thông minh, cho dù gặp nguy hiểm gì cũng đều gặp dữ hóa lành, đợi sau khi anh ấy hoàn thành xong chuyện của mình, chắc chắn sẽ chủ động đến tìm các người!”
Nghe lời Diệp Phàm nói, Tôn Sách Long và đám người đó đều cảm thấy rất thất vọng, tiếc nuối……
Có điều họ không tiếp tục cưỡng ép Diệp Phàm nói tung tích của Trần Hạo, từ những lời Diệp Phàm vừa nói, bọn họ đã đoán ra, Tần Hạo chắc chắn đang thực hiện một nhiệm vụ vô cùng quan trọng nào đó.
Mặc dù Diệp Phàm không nói cho họ biết tung tích của Trần Hạo.
Nhưng chí ít, họ biết được Trần Hạo vẫn còn sống.
Sau khi nói vài câu, Tôn Sách Long đã biết được đầu đuôi câu chuyện, anh ta cảm thấy hổ thẹn về hành vi của Trác Phong, xin lỗi Dương Khiết Như lần nữa.
Sau đó, Tôn Sách Long liếc nhìn đám người Trương Thành đang quỳ trên mặt đất, hỏi Dương Khiết Như: “Tổng giám đốc Dương, đám người này xử lý thế nào?”
Nghe Tôn Sách Long nói, sắc mặt của đám người Trương Thành thay đổi.
Đặc biệt là đám bạn học Lưu Kiệt, chị Linh của Dương Khiết Như, đến tận bây giờ họ mới phản ứng lại từ cú sốc.
Tất cả bọn họ đều sững sờ!
Nhưng họ cũng mặt dày, trước đó thì chỉ trỏ Dương Khiết Như.
Bây giờ sau khi biết Dương Khiết Như là tổng giám đốc tập đoàn Trường Hạ, ai ai cũng thay đổi thái độ, liền nịnh nọt Dương Khiết Như.
“Khiết Như, xin lỗi, lúc nãy tôi có mắt mà không nhìn thấy Thái Sơn, cậu hãy rộng lượng bỏ qua cho tôi đi, tuyệt đối đừng để bụng những lời tôi nói trước đó.”
“Đúng đấy Khiết Như, chúng tôi biết ngay mà, người xuất sắc như cậu, chắc chắn sẽ có tiền đồ rộng mở."
“Sau này có chuyện gì, Khiết Như, cậu cứ gọi điện thoại cho tôi, cho dù lên núi đao xuống biển lửa, tôi cũng sẽ không từ chối.”
“Khiết Như, nể tình chúng ta là bạn học, cậu có thể sắp xếp cho tôi một công việc không, cho dù là lao công ở tập đoàn Trường Hạ, tôi cũng bằng lòng!”
……
Nhìn đám bạn học trơ trẽn vô liêm sỉ của mình, Dương Khiết Như thấy xấu hổ vô cùng.
“Giao cho anh xử lý.”
Dương Khiết Như suy nghĩ một lát, rồi nói với Tôn Sách Long.
Cô là một người điềm đạm lại vô cùng lương thiện, nhưng sau khi cô trải qua nhiều chuyện, cũng biết rằng, cứ lương thiện mãi cũng vô ích.
Mặc dù cô có thể không để ý đến những lời chỉ trích mà đám người này nói với cô trước đó, nhưng lúc nãy đám người Trương Thành định giết chết Diệp Phàm, điều này khiến cô không thể chịu đựng được.
Vì thế cô không có ý định sẽ bỏ qua dễ dàng cho đám người Trương Thành.
“Tôi biết rồi, tổng giám đốc Dương, cô yên tâm đi, chuyện này cứ giao cho tôi xử lý!” Tôn Sách Long lập tức hiểu ý của Dương Khiết Như, nói.
“Ừ!”
Dương Khiết Như gật đầu.
Sau đó, Dương Khiết Như cùng Diệp Phàm rời khỏi quán ăn Phong Thịnh.
“Khiết Như, hôm nay là sinh nhật của em, lại thành ra thế này, à…...thế này đi, anh đi cùng em nhé.” Diệp Phàm nghĩ một lát rồi nói.
“Được!” Dương Khiết Như gật đầu.
Diệp Phàm cùng Dương Khiết Như cùng nhau đi trên phố, mặc dù trên đường đi hai người không nói nhiều, nhưng trong lòng Dương Khiết Như cảm thấy ngọt ngào như bôi mật ong vậy.
Sau khi đưa Dương Khiết Như về nhà, Diệp Phàm mới quay về chỗ ở của mình.
Nghỉ ngơi một đêm là đến sáng sớm ngày hôm sau..
Ngày hôm sau, trời nhiều mây, bầu trời âm u, mây đen cuồn cuộn, đem đến cho người ta một cảm giác ngột ngạt, bí bách không nói lên lời.
Nhưng cũng có ảo giác ánh sáng như sắp xuyên thủng tầng mây.
Ăn sáng xong, Diệp Phàm đi dạo vài vòng quanh sân lớn bên ngoài biệt thự, làm một vài động tập thể dục, lựa chọn pha trà trong đình nhỏ bên bờ sông Tương ở phía đông biệt thự.
Anh chuẩn bị pha trà nghe tiếng mưa, ngắm nhìn cơn mưa như trút nước chảy xuống dòng sông Tương.
Nhưng lúc anh vừa ngồi trong đình, đặt dụng cụ pha trà xuống, chuẩn bị pha trà, Triệu Vũ vội vàng đi đến, nói với Diệp Phàm: “Anh Diệp, có người đến, anh ta nói anh ta tên là Tần Hiên Long, có cho vào không.”
“Tần Hiên Long?” Diệp Phàm chau mày lại, sau khi do dự một lát liền nói: “Để anh ta vào đi.”
Anh có ấn tượng với Tần Hiên Long này.
Đây là thiên tài có tên tuổi ngang hàng Trương Thiên Thi và Long Hổ Sơn trong giới tu hành.
Gái có Như Thi, trai có Hiên Long.
Có thể dành được danh tiếng như thế, đương nhiên không phải người bình thường.
Diệp Phàm đã muốn gặp Tần Hiên Long từ lâu rồi, vì thế cho dù biết rõ Tần Hiên Long đến với ý đồ không tốt, anh cũng không ngại gặp mặt anh ta một lần.