Long Thần Tại Đô

Chương 314: Anh hổ thẹn với đất nước




“Anh Dư, chuyện gì vậy?” Người đàn ông vạm vỡ dẫn theo mười mấy tên bảo vệ đến hỏi Dư Dũng.

“Bọn…...bọn họ đến gây chuyện ở quán của chúng ta, nói chuyện không hợp liền đánh nhau!” Dư Dũng run rẩy nói với người đàn ông vạm vỡ: “Đội trưởng Ngô, anh là đội trưởng đội bảo vệ trong quán của chúng ta, chuyện hôm nay anh nhất định phải xử lý thật thỏa đáng!”

“Dạy dỗ cho ba bọn chúng một trận nhớ đời, để chúng biết, đến gây chuyện ở quán chúng ta, hậu quả nghiêm trọng thế nào.”

“Ông chủ đang tiếp khách quý ở tầng hai, anh mau xử lý đi!”

Tên đàn ông vạm vỡ đó tên là Ngô Bưu, là đội trưởng đội bảo vệ của cửa hàng 4S.

Ngô Bưu là một quân nhân đã giải ngũ, trước đây từng làm việc hai năm ở bộ đội đặc chủng, hắn ta rất mạnh, bình thường một mình hắn ta có thể đánh chục người thường dễ như chơi vậy.

Trước đây ông chủ của quán này đã gây sự với một đám lưu manh, Ngô Bưu đi ngang qua, một mình đánh lũ lưu manh chạy hết, vì thế có được sự cảm mến của ông chủ quán này, được ông chủ dùng món tiền lớn mời về làm đội trưởng đội bảo vệ của cửa hàng.

Bởi vì Ngô Bưu là người mà ông chủ của cửa hàng vô cùng tin cậy!

Loại người đặc biệt thích nịnh nọt như Dư Dũng, đương nhiên muốn tìm cách để kết thân với Ngô Bưu.

Dư Dũng rất tin tưởng vào sức mạnh của Ngô Bưu, vì thế sau khi Ngô Bưu dẫn chục tên bảo vệ đến, vốn dĩ Dư Dũng bị Triệu Vũ làm cho khiếp sợ, lập tức có lại dũng khí, bắt đầu ăn nói hung hăng càn quấy.

Ngô Bưu nghe Dư Dũng nói rồi nhìn đám người ở đó bị đá vỡ cằm, hắn ta cũng không nghĩ nhiều, cho rằng Triệu Vũ, Diệp Phàm, Dương Khiết Như thực sự đến quán để gây sự.

Không có gì đáng phải nói lời vô ích nữa, Ngô Bưu nói với mười mấy tên bảo vệ: “Khống chế bọn chúng trước đã, dẫn đến phòng huấn luyện của chúng ta, tránh gây ra tiếng động quá lớn, quấy nhiễu ông chủ tiếp đón khách quý!”

Mười mấy tên bảo vệ đó đều do Ngô Bưu đích thân huấn luyện.

Mỗi người đều có thể đánh bốn, năm người bình thường!

Vì thế, Ngô Bưu cho rằng để mười mấy tên bảo vệ khống chế Triệu Vũ, Diệp Phàm, Dương Khiết Như chắc chắn là chuyện dễ như trở bàn tay.

“Vâng!”

Chục tên bảo vệ sau khi nhận được mệnh lệnh của Ngô Bưu liền cùng nhau lao về phía Triệu Vũ, Diệp Phàm và Dương Khiết Như.

Tuy nhiên, lúc mấy chục tên bảo vệ vừa ra tay, Triệu Vũ bước dài một bước, chiêu sau mạnh hơn chiêu trước, trong phút chốc đã đánh trúng hai tên bảo vệ phía trước, hai tay giơ ra, mỗi tay đè giữ một tên bảo vệ, dùng lực mạnh mẽ, đầu hai tên bảo vệ đập vào nhau.

Một tiếng bịch, đầu hai tên bảo vệ đập vào nhau, sau đó chúng bất tỉnh, ngã trên mặt đất.

Bịch! Bịch! Bịch!

Triệu Vũ quá mạnh, cơ thể dịch chuyển giống như một con mãnh hổ đang nhảy ở khe núi, lại giống như con sư tử oai phong đang săn mồi trên thảo nguyên mênh mông vô tận.

Mười mấy tên bảo vệ được Ngô Bưu tốn công để bồi dưỡng, tất cả đều trở nên yếu đuối trước mặt Triệu Vũ.

Chỉ trong vòng mấy chục giây, mười mấy tên bảo vệ đã bị Diệp Phàm đánh bị thương.

Bọn chúng nằm co quắp trên mặt đất, kêu gào thảm thiết!

Nhìn thấy mười mấy tên bảo vệ mà mình dẫn đến toàn bộ gục ngã trên mặt đất, cả người Ngô Bưu sững sờ!

“Chẳng trách dám đến đây gây sự, quả nhiên cũng có chút bản lĩnh!”

Sau khi Ngô Bưu hoàn hồn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Triệu Vũ, lạnh lùng nói.

“Bọn họ là do anh huấn luyện sao?” Triệu Vũ bình thản nói.

“Đúng vậy!” Ngô Bưu gật đầu, chuyện này không cần phải giấu Triệu Vũ.

“Tôi thấy thứ bọn họ học được đều từ trong quân đội, chắc anh là quân nhân giải ngũ đúng không?” Triệu Vũ nhìn Ngô Bưu từ đầu tới chân, chau mày nói: “Đất nước hao phí tài nguyên lớn như thế nào, mới bồi dưỡng ra một quân nhân lão luyện như anh.”

“Nhưng anh lại huấn luyện một đám nối giáo cho giặc, chèn ép người lương thiện.”

“Anh không cảm thấy anh sỉ nhục quân nhân sao? Có lỗi với đất nước sao? Có lỗi với người nhà sao?”

Nghe Triệu Vũ nói, Ngô Bưu ngang ngược đáp: “Tôi đã cống hiến mấy chục năm cho đất nước, bây giờ về già, đương nhiên phải lấy gia đình làm chủ.”

“Chỉ cần có thể kiếm được tiền, có thể khiến người nhà có cuộc sống tốt đẹp, không phạm pháp thì việc gì tôi cũng có thể làm.”

“Ha ha!” Triệu Vũ cười lạnh lùng, nói: “Một ngày làm lính, cả đời vì đất nước. Rõ ràng anh ham vinh hoa phú quý, lại cứ nói là bù đắp cho người nhà, anh đúng là đạo đức giả đến mức làm ô nhục cái nghề quân nhân!”

Ngô Bưu hoàn toàn không để ý đến lời Triệu Vũ, hắn ta nói với giọng vô cùng hống hách: “Bớt nói những lời vô ích đi, dám đến làm loạn ở cửa hàng của chúng tôi, còn đánh bị thương nhiều người thế này, hôm nay tôi phải đánh gãy chân của anh. Không dạy dỗ anh một trận để cảnh cáo, sau này chẳng phải sẽ có nhiều loại cặn bã vô danh tiểu tốt đến gây chuyện sao?”

Vừa dứt lời, Ngô Bưu liền tấn công Triệu Vũ.

Ngô Bưu thực sự rất mạnh, có thể so sánh với binh vương cao cấp.

Nhưng trước mặt Triệu Vũ hắn ta lại yếu đuối không chịu nổi một đòn, chỉ nhìn thấy Triệu Vũ dùng tay bắt lấy, giống như diều hâu bắt gà con, Ngô Bưu không kịp né tránh, bị Triệu Vũ một tay túm lấy cổ áo.

Bịch! Bịch! Bịch!

Triệu Vũ túm lấy cổ áo Ngô Bưu, dùng sức kéo về phía trước, cơ thể của Ngô Bưu lập tức mất thăng bằng, va vào Triệu Vũ, lúc này tay còn lại của Triệu Vũ cuộn thành nắm đấm, dùng quyền thiên mã lưu tinh đập mạnh vào phần đầu và mặt của Ngô Bưu.

“A……”

Ngô Bưu lập tức phát ra tiếng kêu thảm thiết như giết lợn!

Cho dù hắn từng phục vụ trong đơn vị bộ đội đặc chủng, được huấn luyện với khả năng chịu đòn rất mạnh, nhưng bị Triệu Vũ đánh bằng quyền thiên mã lưu tinh ngay cả hắn ta là một cục sắt cũng sẽ bị đánh đến mức biến dạng.

Toàn bộ xương phần mặt của hắn ta bị rạn nứt, có xương cụt lòi ra khỏi vùng da bị chọc thủng, trông rất đáng sợ!

Thịch!”

Sau khi Ngô Bưu bị đánh một trận tơi bời, Triệu Vũ dùng một chân đạp vào lồng ngực Ngô Bưu, khiến Ngô Bưu bay ra xa, ngã trên mặt đất cách tầm chục mét, đã thoi thóp chút hơi tàn, co quắp người lại, gào thét lên.

Thấy Ngô Bưu vừa xuất hiện đã bị Triệu Vũ xử lý.

Ba người Dư Dũng, Lý Linh, Trương Kỳ Sơn lại một lần nữa há hốc mồm, đặc biệt là Dư Dũng, bị dọa đến mức hai chân run cầm cập.

“Bây giờ, đến lượt các người rồi!”

Triệu Vũ nhìn Dư Dũng, Lý Linh, Trương Kỳ Sơn, nói với giọng điệu bình thản.

“Chuyện gì vậy? Ai dám đến gây chuyện ở cửa hàng của tôi?”

Tuy nhiên, trong thời khắc quan trọng này, một người đàn ông trung niên đi theo một thanh niên bước xuống từ tầng ba.

Người vừa hét lên chính là người đàn ông trung niên!

Vốn dĩ ông ta coi là chuyện nhỏ, vì ông ta ta tin tưởng Ngô Bưu.

Ông ta cho rằng không thể nào có người đánh bại Ngô Bưu!

Nhưng sau khi người đàn ông liếc nhìn tình hình hiện tại, cả người lại sững sờ.

Ngô Bưu, đội trưởng đội bảo vệ người mà ông tín nhiệm nhất lại nằm co quắp thoi thóp trên mặt đất.

Ông là người thông minh, suy nghĩ nhạy bén, chỉ cần nghĩ một chút là biết ngay lần này gặp phải nhân vật lợi hại.

Nếu như là ngày thường, ông sẽ không để ý, trực tiếp gọi điện thoại kêu người đến là được, nhưng bây giờ thanh niên bên cạnh ông, chính là kim chủ đứng đằng sau ông ta, nếu như khiến thanh niên trẻ không vui thì sẽ lợi bất cập hại.