Khi sản phẩm đấu giá cuối cùng đưa lên sàn, vốn dĩ Diệp Phàm đang buồn bực lập tức lấy lại tinh thần, hai mắt sáng rực, nhìn chằm chằm vào viên Bích Lạc Giao Châu đang được Lê Tư nâng trong tay.
Anh đã tìm kiếm Tiên Hạ Tam Bảo từ rất lâu rồi.
Mặc dù lần trước giành được Ngọc Trụy Hổ Phách từ chỗ của thiên môn Tước Gia, nhưng từ đầu đến cuối cũng không tìm được bóng dáng của Bích Lạc Giao Châu.
Sở Thiên Tiên cau hàng lông mày đen, cô ấy là một cô gái vô cùng thông minh, hết sức nhạy bén, đúng lúc nhận ra được sự thay đổi cảm xúc của Diệp Phàm.
“Anh có hứng thú với viên trân châu này à?” Sở Thiên Tiên nói với Diệp Phàm.
“Viên trân châu này, tôi nhất định phải có được!”
Diệp Phàm thuận miệng nói.
Ánh nhìn sâu trong con ngươi đen láy của Sở Thiên Tiên lóe lên một tia sáng khác thường, trên gương mặt lại ung dung thản nhiên, kèm theo một chút thích thú nói: “Vậy thì thật sự không khéo rồi, tôi cũng nhất định phải có viên trân châu này.”
“Hử...” Diệp Phàm sững sốt, hỏi: “Cô cần viên trân châu này làm gì?”
“Căn cứ vào phần giới thiệu trên quảng cáo của đấu gia, viên trân châu này là báu vật của giao nhân trong truyền thuyết, tôi dự định lấy viên trân châu này, khảm lên mặt dây chuyền, đến lúc đó nhất định sợi dây chuyền đó có thể trở thành báu vật truyền lại đời sau
Sở Thiên Tiên nở nụ cười nói.
Nghe thấy lời này, gương mặt Diệp Phàm đã tối sầm lại.
Anh bỗng cảm thấy!
Đầu óc của Sở Thiên Tiên không bình thường!
Không ngờ muốn lấy Bích Lạc Giao Châu, một trong những Tiên Hạ Tam Bảo làm dây chuyền, suy nghĩ này không hề bình thường.
Nên biết rằng, từ sớm đã có lời đồn, Tiên Hạ Tam Bảo không chỉ cất giấu bí mật của thiên nhân, còn có khả năng có liên quan đến kho báu của giao nhân trong truyền thuyết.
Trong tình huống thông thường, người có được Tiên Hạ Tam Bảo, đều che giấu thân phận của bản thân, ai lại làm thành dây chuyền rồi khoe ngay trên cổ chứ? Không sợ người đang ngấp nghé Tiên Hạ Tam Bảo săn lùng à?
“Thứ này, tôi không thể nhường cho cô!” Diệp Phàm nói một cách vô cùng nghiêm túc.
“Nếu tôi nhất định phải giành với anh thì sao?” Sở Thiên Tiên bĩu môi, mang theo một chút khiêu khích nói với Diệp Phàm.
“Vậy phải xem năng lực của cô, có thể thắng được tôi hay không.” Diệp Phàm thuận miệng nói, mặc dù anh không hiểu lắm về Sở Thiên Tiên, nhưng anh có tự tin có thể thắng Sở Thiên Tiên trong chuyện tranh giá.
Tài nguyên của anh, từ lâu đã chạm tới mức mà người bình thường không cách nào suy đoán.
“Các vị, bản thân viên Bích Lạc Giao Châu này không chỉ là một viên trân châu cực kỳ hiếm có, mà điều quan trọng hơn, nó chính là báu vật của giao nhân trong truyền thuyết, nếu có thể thu thâp được Tiên Hạ Tam Bảo, không chỉ có thể đạt được bí mật trường sinh, mà còn có thể giành được kho báu mà giao nhân để lại.”
“Giá khởi đầu của Bích Lạc Giao Châu là ba tỷ, mỗi một lần tăng giá không ít hơn một trăm triệu!”
Lê Tư giới thiệu một lược về Bích Lạc Giao Châu, đồng thời nói ra giá khởi đầu và quy tắc tranh giá của Bích Lạc Giao Châu.
Người có thể đến sơn trang Minh Hồ, ít nhiều cũng biết được chút chuyện về việc tu hành, đương nhiên cũng sẽ không thấy xa lạ với lời đồn của Tiên Hạ Tam Bảo.
Hơn nữa, bây giờ rất nhiều nhà nghiên cứu khảo cổ và nghiên cứu khoa học, cũng đều có được hàng loạt chứng cứ chứng minh, rất có thể giao nhân thật sự từng tồn tại, do đó, nhiều truyền thuyết liến quan đến giao nhân cũng chính là thật.
Nghĩ đến rất nhiều truyền thuyết về việc giao nhân rơi lệ sẽ hóa thành hạt châu, nhiều người cũng bắt đầu bị lay động.
Nếu như thật sự có thể tìm được kho báu của giao nhân để lại, lợi ích có thể thu được quả thật không thể tưởng tượng.
Mặc dù người bị lay động rất nhiều, nhưng cũng có không ít người đều ôm thái độ nghi ngờ, vô cùng dè dặt, cũng không tùy tiện ra giá.
“Mấy người nói xem thứ đồ bỏ Bích Lạc Giao Châu này thật sự có giá trị này sao? Truyền thuyết về giao nhân, tôi luôn cảm thấy không chân thật lắm.”
“Tôi có một người bạn là thành viên của tổ chức nghiên cứu thần bí ở nước ngoài, có một lần tôi nói chuyện với anh ta, đã nói đến giao nhân, lúc đó anh ta từng nói với tôi, giao nhân này thật sự từng tồn tại, phòng thí nghiệm của bọn họ có một bộ xác khô của giao nhân.”
“Chỉ cần tìm hiểu sơ về chuyện tu hành, thì có thể nghe được rất nhiều truyền thuyết về Tiên Hạ Tam Bảo, chỉ là không thể khẳng định, viên Bích Lạc Giao Châu này có phải là thật hay không.”
“Anh cứ yên tâm đi, ở đây là sơn trang Minh Hồ, tất cả những thứ anh mua ở đây, sơn trang Minh Hồ đều sẽ chịu trách nhiệm đến cùng, anh không cần nhọc lòng, lo lắng thật giả của viên Bích Lạc Giao Châu này.”
......
Mỗi một người trong đại sảnh bán đấu giá đều đang thì thầm to nhỏ bàn tán với nhau.
Đương nhiên, vào lúc này cũng đã có người bắt đầu ra giá.
Rất nhành, giá khởi đầu ba tỷ đã được nâng đến mười tỷ, mặc dù tranh giá không khốc liệt, nhưng giá cả của viên Bích Lạc Giao Châu này vẫn luôn tăng đều.
Diệp Phàm rất bình tĩnh, cũng không vội ra giá.
Bởi vì anh vô cùng rõ, bây giờ ra giá không hề có bất kỳ ý nghĩa gì, mặc dù có nhiều người đều đang giữ thái độ chờ đợi, nhưng lại rất hứng thú với Bích Lạc Giao Châu, sẽ không tùy tiền từ bỏ việc tranh giá.
Đây chủ yếu là vì, ngoài việc Bích Lạc Giao Châu là một trong Tiên Hạ Tam Bảo, bản thân nó cũng là một viên trân châu có giá trị vô cùng cao.
Vì thế, phần lớn mọi người đều có suy nghĩ giống như Sở Thiên Tiên.
Cảm thấy có thể biến Bích Lạc Giao Châu thành dây chuyền.
Theo thời gian không ngừng trôi qua, ba phút sau, giá của Bích Lạc Giao Châu đã đạt hơn bốn mươi tỷ.
“Năm mươi tỷ!”
Vào lúc này, Sở Thiên Tiên cũng đã ra giá rồi!
“Lần trước cô ở thủ đô, không phải vừa nói tài chính của công ty cô sắp bị cắt đứt rồi sao? Sao lại có nhiều tiền như vậy? Vừa ra tay là trả tới năm mươi tỷ?”
Diệp Phàm liếc mắt nhìn Sở Thiên Tiên, tức giận nói.
“Không phải chúng ta đã nói rồi sao? Tất cả chi phí hôm nay ở sơn trang Minh Hồ, đều tính hết cho anh!”
Mặt của Sở Thiên Tiên làm ra vẻ đó là điều dĩ nhiên, rồi nói.
Nghe thấy câu này của Sở Thiên Tiên, Diệp Phàm thật sự rất muốn đánh người.
Anh thật sự bái phục sự vô liêm sỉ của Sở Thiên Tiên, đây là muốn dùng tiền của anh để tranh giá với anh à?
Sau khi Bích Lạc Giao Châu tăng đến năm mươi tỷ, một số người đã từ bỏ tranh giá, năm mươi tỷ không phải là một con số nhỏ, thậm chí đã sắp bằng với giá trị con người của phần lớn người ở đây rồi.
Nhưng vẫn có vài người còn tranh giá, không tới mấy phút, giá cả đã được tăng cao đến tám mươi tỷ.
“Một trăm tỷ!”
Chính vào lúc này, Sở Thiên Tiên lại ra giá lần nữa.
Cô thật sự rất ‘hào phóng’, trực tiếp liền thêm hai mươi tỷ.
Rất nhiều người đều bị sự háo phóng của Sở Thiên Tiên dọa sợ, sản phẩm đấu giá hôm nay, toàn bộ đều được một mình Sở Thiên Tiên tranh hết, đoán sơ lược một chút, cũng đã tiêu hơn một trăm tỷ rồi.
Bây giờ, Sở Thiên Tiên lại ra giá một trăm tỷ, muốn giành được Bích Lạc Giao Châu, sao điều này có thể không khiến người khác khiếp sợ về kinh tế của cô được!
Mà Diệp Phàm ngồi bên cạnh Sở Thiên Tiên, giờ phút này đã chết lặng đến nỗi mặt không còn chút cảm xúc nào.
Anh không ra giá!
Cũng lười giảng đạo lý với Sở Thiên Tiên.
Ở đây có mấy người, đều rất hứng thú với Bích Lạc Giao Châu, nhưng cái giá một trăm tỷ quá cao rồi, mặc dù bọn họ có thể lấy ra số tiền nhiều như vậy, nhưng với họ mà nói, dùng nhiều tiền như thế để giành Bích Lạc Giao Châu, thật sự không đáng!
Vì thế, cuối cùng Sở Thiên Tiên đã giành được Bích Lạc Giao Châu với giá một trăm tỷ.
“Cô Sở, anh Diệp, cảm ơn sự ủng hộ buổi đấu giá của hai người đối với sơn trang Minh Hồ, ông chủ của chúng tôi muốn gặp mặt hai người, cùng nhau trò chuyện.
Sau khi Diệp Phàm thanh toán một trăm tỷ để lấy Bích Lạc Giao Châu, Lê Tư lại đích thân đi tới, từ đầu đến cuối trên gương mặt của cô đều nở nụ cười dịu dàng, vô cùng khách sáo nói với Sở Thiên Tiên và Diệp Phàm.