Diệp Phàm về nơi ở, trời đã gần sáng rồi.
Anh uống viên thuốc mà Đại Đức chân nhân đưa cho anh, độc tố trong cơ thể lập tức tan biến hết, không chỉ như thế, trước khi Diệp Phàm uống viên linh đan đó, hiệu lực của thuốc cũng sôi sục trong nháy mắt, hiệu lực thuốc còn mạnh hơn gấp mấy lần so với trước khi Diệp Phàm uống linh đan, dường như Đại Đức chân nhân đưa viên thuốc đó cho Diệp Phàm, không chỉ có thể giải độc mà còn kích thích hiệu lực của linh đan.
Sau đó Diệp Phàm cảm thấy tay chân xương cốt của mình đều trở nên chắc nịch cứng cáp bởi hiệu lực của linh đan, toàn thân có một sự thoải mái không diễn tả được.
Chẳng mấy chốc hai tiếng đồng hồ đã trôi qua, Diệp Phàm hấp thụ phần lớn hiệu lực của linh đan, nhưng còn một phần nhỏ vẫn lắng đọng sâu trong tay chân xương cốt.
Diệp Phàm nắm tay lại, cảm nhận được sức mạnh tràn trề khắp cơ thể. Sức mạnh của anh đã tăng lên mấy lần.
Cho dù cả đêm không nghỉ ngơi, Diệp Phàm cũng không hề cảm thấy mệt mỏi, ngược lại tinh thần rất sung mãn.
Anh cầm cuốn sách dày mà Đại Đức chân nhân đưa cho anh, đó là cuốn sách chuyên giới thiệu về phong thổ và sự phân bố thế lực Thiên Nhân, Diệp Phàm đọc nhanh như gió, nhanh chóng đọc lướt qua cuốn sách dày đó một lượt.
Anh hiểu được rất nhiều thứ từ trong cuốn sách, ví dụ Thiên Nhân thực ra là người tu hành.
Còn cái mà anh luôn cho rằng là năng lực siêu nhiên, thực ra được người tu hành gọi là linh lực.
Linh lực càng mạnh, sức mạnh sẽ càng lớn!
Về sự phân bố thế lực tu hành, anh cũng đã có sự hiểu biết nhất định từ tài liệu quân sự mà Sở đại tướng đưa cho anh
Còn trong cuốn sách mà Đại Đức chân nhân đưa cho anh thì giới thiệu chi tiết hơn.
Đọc lướt qua một lượt, anh gấp cuốn sách lại, định để sau này có thời gian sẽ xem kỹ lại, tiếp theo anh cầm cuốn “Thái Thượng cảm ứng thiên”.
Theo cuốn sách trước giới thiệu, “Thái Thượng cảm ứng thiên” là một trong mười công pháp tu hành mạnh nhất của Thiên Hạ Đạo Quan.
Nội dung của “Thái Thượng cảm ứng thiên không nhiều, chưa đến một vạn chữ, vì thế cứ cho là Diệp Phàm đọc kỹ cũng chỉ mất chưa đến một giờ đồng hồ, vì thế anh đọc kỹ một lượt cuốn “Thái Thượng cảm ứng thiên”.
Sau đó, anh liền vô thức tu luyện theo cuốn “Thái thượng cảm ứng thiên”.
Có thể do anh đã tu luyện quyền pháp vô danh, nên tu luyện “Thái thượng cảm ứng thiên rất nhanh, theo ghi chép, người bình thường mất nửa tháng mười ngày mới có thể bước vào ngưỡng bậc của “Thái Thượng cảm ứng thiên.
Còn Diệp Phàm tu hành một lượt đã có thể vào ngưỡng bậc của “Thái Thượng cảm ứng thiên".
Anh nhắm mắt lại, cảm nhận một cách tỉ mỉ kỹ càng là có thể nhận ra linh khí mỏng hòa quyện trong không khí, đó chính là ngưỡng bậc “cảm linh” được nhắc đến trong “Thái Thượng cảm ứng thiên”.
Càng nhạy cảm với linh khí, đương nhiên tu hành sẽ càng nhanh hơn.
Đây chính là điểm đặc biệt của “Thái Thượng cảm ứng thiên”.
Tu luyện hơn một giờ đồng hồ, đã hơn tám giờ sáng Diệp Phàm mới dừng tu hành, vệ sinh cá nhân một lượt rồi gọi điện cho Diệp Nguyệt.
Diệp Nguyệt đã thức dậy, bảo Diệp Phàm đến nhà Liễu Thanh Mi, nói hôm nay hẹn với Liễu Thanh Mi cùng nhau đi chơi núi Tử Kim ở thủ đô, bởi vì cuối tuần Diệp Phàm cũng không có chuyện gì, thế nên anh không nói gì nhiều, liền lái xe đến nhà Liễu Thanh Mi.
Đến nhà Liễu Thanh Mi, Diệp Phàm đi vào trong, Liễu Thanh Mi đang bê đồ ăn sáng lên bàn ăn, nhìn thấy Diệp Phàm, cô sững lại, sau đó cảm xúc phức tạp hiện lên trong đôi mắt xinh đẹp.
“À…...Diệp…...Diệp Phàm, anh đến rồi hả? Anh, anh ngồi ghế sô pha đi, tôi sắp làm xong bữa sáng rồi, ăn cùng nhé.” Liễu Thanh Mi nói.
Hôm nay cô hơi bất thường, nói lắp với Diệp Phàm, ánh mắt cũng trốn tránh, hoàn toàn không dám nhìn thẳng Diệp Phàm.
Diệp Phàm không để ý đến chuyện này, anh gật đầu rồi nói: “Được thôi.”
Diệp Phàm vừa ngồi trong phòng khách, Diệp Nguyệt chạy từ trên lầu xuống, nói với Diệp Phàm đang ngồi trên ghế sô pha: “Anh, anh làm gì vậy? Sao không vào nhà bếp giúp chị Thanh Mi chứ?”
“Ờ……”
Diệp Phàm ngây người ra, anh biết rất rõ con bé Diệp Nguyệt này có suy tính gì trong lòng.
Chỉ có điều, anh thực sự coi Liễu Thanh Mi là bạn, không có ý nghĩ khác.
Nếu không anh cũng sẽ không cổ vũ Cung Vô Cấu mạnh dạn theo đuổi Liễu Thanh Mi.
Anh không phải loại đàn ông đẩy người con gái mình yêu cho kẻ khác!
Lúc này Liễu Thanh Mi bê một đĩa trứng rán vội vội vàng vàng đi ra từ nhà bếp, nói với Diệp Nguyệt: “Không cần đâu, chị làm xong rồi, cùng nhau ăn thôi.”
“Đồ ngốc!” Diệp Nguyệt bĩu môi, trừng mắt nhìn Diệp Phàm.
“......” Diệp Phàm không biết nói gì, hơi ngượng ngùng, lúng túng sờ mũi, sau đó đi đến bàn ăn ngồi bên cạnh Diệp Nguyệt.
“Tay nghề của tôi có thể không bằng Diệp Phàm anh, ăn tạm nhé.” Nhìn Liễu Thanh Mi có vẻ hơi căng thẳng.
“Vì thế mới nói anh nên dành thời gian dạy chị Thanh Mi ấu ăn.” Diệp Nguyệt cười đểu nhìn Diệp Phàm rồi nói.
“Em mau ăn đi, sao nói vớ vẩn nhiều thế? Có muốn đi núi Tử Kim nữa không?” Diệp Phàm bực mình nói với Diệp Nguyệt, gắp thức ăn bỏ vào bát của Diệp Nguyệt.
Bữa cơm nhanh chóng trôi qua, sau khi ăn xong bữa sáng, Diệp Nguyệt và Liễu Thanh Mi chuẩn bị một lát rồi ngồi lên xe của Diệp Phàm, cùng nhau đi đến núi Tử Kim.
Để Liễu Thanh Mi và Diệp Phàm thân mật với nhau hơn, Diệp Nguyệt rất biết điều nhường ghế lái phụ cho Liễu Thanh Mi.
Liễu Thanh Mi rất khó xử, nhưng vẫn ngồi ở ghế lái phụ.
Trong quá trình đi Diệp Phàm rất bình thản,đợi sau khi Diệp Phàm và Liễu Thanh Mi ngồi vào chỗ, anh liền khởi động xe.
Xe phi nhanh như tên bắn, chẳng mấy chốc đã đến núi Tử Kim.
Núi Tử Kim còn được gọi là núi Chung, là danh lam thắng cảnh rất nổi tiếng ở thủ đô, một trong bốn ngọn núi nổi tiếng ở Giang Nam, ba đỉnh núi nối liền với nhau giống như một con khủng long khổng lồ, non, nước, thành phố hợp thành một khối, vì thế được gọi là “Núi Chung rồng cuộn, Thạch thành hổ ngồi”, là ngọn núi nhân văn đầu tiên của Hoa Hạ.
Núi Tử Kim rất nổi tiếng, cũng có rất nhiều người đến đây chơi.
Có điều, lúc Diệp Phàm, Diệp Nguyệt, Liễu Thanh Mi đến đây chưa đến 11 giờ, vì thế cũng không nhiều người lắm.
Vào trong núi Tử Kim, Diệp Nguyệt cầm máy ảnh, chụp khắp nơi, hơn nữa cô còn cố ý kiếm cớ đi ra chỗ khác, để Diệp Phàm và Liễu Thanh Mi có cơ hội riêng tư với nhau.
Diệp Phàm không để ý, nhưng hôm nay Liễu Thanh Mi khác với ngày trước, không được thoải mái cho lắm, đi cùng Diệp Phàm cô rất căng thẳng.
Chẳng mấy chốc Diệp Phàm cùng Liễu Thanh Mi đã đi đến một con đường nhỏ trong rừng, chỗ này vô cùng yên tĩnh, không khí trong lành, đi trên con đường trong rừng này khiến tinh thần của con người trở nên phấn chấn hơn.
Hai người cứ im lặng mà đi như thế.
“Này, a, đừng a……”
Nhưng lúc này, một tràng âm thanh nhạy cảm phát ra từ chòi nghỉ mát ở phía trước con đường nhỏ trong rừng, khiến cho Diệp Phàm và Liễu Thanh Mi đang lặng lẽ đi bỗng sững lại, bất giác nhìn về hướng chòi nghỉ mát.