Người đàn ông trung niên rất ngông cuồng.
Ông ta là quản gia của Vương gia, tên Trình Minh Hà.
Ông nội của Vương Thái là người nắm thực quyền hiện nay của Vương gia, hơn nữa, bố của Vương Thái, được ông nội của Vương Thái vô cùng coi trọng, cũng vì thế, Vương Thái được xem là người được xem trọng nhất trong những người cùng lứa tuổi của Vương gia.
Trình Minh Hà là chiến hữu của bố Vương Thái, lấy lòng Vương Thái, dĩ nhiên có thể giúp ông ta càng được tín nhiệm trước mặt của bố Vương Thái.
Vì thế, ông ta nhìn thấy Vương Thái bị Diệp Phàm đánh, thể hiện rất tích cực, ép Diệp Phàm phải quỳ xuống tại chỗ.
Trên người Diệp Phàm mặc bộ quần áo bảo vệ, vì vậy, Trình Minh Hà nghiễm nhiên cho rằng Diệp Phàm chỉ là một tên bảo vệ bình thường, ông ta dĩ nhiên sẽ không coi Diệp Phàm ra gì.
Diệp Phàm nhìn Trình Minh Hà, hai mắt nhíu lại, lóe lên sự sắc lạnh, anh lạnh lùng hỏi: "Ông nói cái gì? Thử nói lại một lần nữa xem."
Trình Minh Hà còn chưa kịp mở miệng, Vương Thái bên cạnh liền hét lên nói với Trình Minh Hà: "Quản gia Trình, không cần nói nhiều với hắn, trực tiếp cho người ra tay, đánh cho hắn một trận tơi bời cho tôi, bất kể hậu quả gì, tôi sẽ chịu trách nhiệm."
"Được!" Trình Minh Hà ngơ ra một lúc, vội vàng nói: "Thiếu gia, cậu cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ thay cậu dạy dỗ cái thứ kiêu căng ngạo mạn này đến nơi đến chốn."
Vừa nói, Trình Minh Hà vừa vẫy vẫy tay với đám tay chân đem theo, ra hiệu bọn chúng vây đánh Diệp Phàm, rồi nói: "Đều cùng lên hết cho tao, không cần nương tay, làm thật tốt, khiến thiếu gia vừa ý, lát nữa, tôi sẽ mời các anh đi tiệm massage chân Đại Đường chơi."
Nghe thấy lời của Trình Minh Hà, từng người trong đám tay chân đều phấn khởi.
Mức chi phí của tiệm massage chân Đại Đường quả thực rất cao, không phải nơi mà những người bình thường như bọn chúng có thể đến.
Khó có dịp Trình Minh Hà tình nguyện mời bọn chúng đi, bọn chúng sao có thể không phấn khởi được chứ?
Không có bất kì lời thừa thãi nào, đám tay chân Trình Minh Hà đem đến lập tức ra tay với Diệp Phàm, bọn chúng chen chúc nhau lên, thượng cẳng chân hạ cẳng tay với Diệp Phàm.
Nếu là người bình thường, chắc chắn sẽ bị bọn chúng đánh cho rất thê thảm.
Nhưng, bọn chúng gặp phải Diệp Phàm.
Cho dù chiếm được ưu thế về số lượng người, nhưng bọn chúng kiểu gì cũng ăn đủ.
Bịch! Bịch! Bịch!
Ánh mắt Diệp Phàm sắc lạnh, ra tay vung nắm đấm, nhanh như tia chớp, chỉ nhìn thấy bóng nắm đấm trùng trùng, đám tay chân Trình Minh Hà đem đến không phản ứng kịp, từng người chỉ cảm thấy trước mắt hoa hoa, lần lượt ăn phải nắm đấm, bị Diệp Phàm cho mỗi anh bạn nhỏ một nắm đấm, tất cả đều nằm bò xuống đất.
Tổng cộng có hai mươi mấy tên, kết quả là không đến một phút, thì đều bị ngã chồng chất dưới đất, tất cả mất đi sức chiến đấu.
Trên mặt Trình Minh Hà vẫn còn lạnh lùng cười, vừa nhìn thấy hai mươi mấy tên tay chân mình đem đến tất cả đều ngã nhào dưới đất, điều này khiến cho nụ cười trên mặt ông ta lập tức cứng đơ, miệng há hốc, vẻ mặt kinh hãi.
Ông ta hoàn toàn không ngờ đến, Diệp Phàm lại biết đánh nhau như vậy.
Một người đánh hai mươi mấy người, giống như trò đùa vậy.
Mẹ kiếp, chuyện này cũng quá vô lý rồi đấy nhỉ?
Lẽ nào cái tên bảo vệ thối tha này được Diệp Vấn nhập rồi sao?
Dĩ nhiên, mặc dù Trình Minh Hà rất kinh ngạc, nhưng lại không sợ hãi, ông ta bình tâm trở lại, lạnh lùng nói với Diệp Phàm: "Ồ, tên bảo vệ thối, tao xem thường mày rồi nhỉ, không ngờ mày lại biết đánh nhau như vậy."
"Nhưng dù cho là có biết đánh nhau đến như thế nào đi nữa, đụng đến Vương gia, mày kiểu gì cũng ăn đủ!
"Biết thức thời thì bây giờ quỳ xuống xin lỗi thiếu gia nhà tao đi, cho thiếu gia nhà tao đánh một trận, may ra còn có thể giữ được cái mạng hèn, nếu không sợ là người thân của mày cũng sẽ chịu liên lụy từ mày."
"Haha!" Trên mặt Diệp Phàm lóe lên sự hung dữ, nặng giọng quát: "Lấy người thân của tao để uy hiếp tao? Mày, chán sống rồi phải không?"
Đối mặt với ánh mắt đầy sát khí của Diệp Phàm, Trình Minh Hà có chút lo sợ rồi, ông ta vô thức lùi lại mấy bước, cũng không nói nhiều, trực tiếp rút điện thoại ra, chuẩn bị gọi điện thoại gọi người.
Vương gia quả thực là gia tộc trong thế giới ngầm, nội tình bên trong không đoán được, mặc dù đám tay chân Trình Minh Hà đem đến trước đó đều chỉ có sức chiến đấu của người bình thường, nhưng tử sĩ mà Vương gia nuôi dưỡng, lại có thể ám sát chiến binh cao cấp.
Thế nên, Trình Minh Hà mới hung hăng ngạo mạn như vậy.
Ông ta không tin một tên bảo vệ cỏn con như Diệp Phàm, có thể mạnh hơn cả chiến binh cao cấp.
Ông ta chuẩn bị gọi điện thoại, trực tiếp gọi một cao thủ của Vương gia đến.
Nhưng đúng vào lúc này, một người thanh niên từ trong đám đông bước ra, hét lên với Trình Minh Hà đang gọi điện thoại: "Quản gia Trình, đừng gọi nữa."
Người thanh niên xem dáng vẻ khoảng 27 tuổi, mặc một bộ vest màu xanh sẫm, dáng dấp rắn rỏi, dáng vẻ hiên ngang, khuôn mặt đẹp trai tuấn tú, đôi mắt sắc bén như mắt chim ưng, có sự lạnh lùng thỉnh thoảng lóe lên, khiến người ta trông đã khiếp sợ.
Người thanh niên này rất không đơn giản, hơi thở đều đặn mà dài, là một cao thủ.
"Đại công tử!"
Nhìn thấy người thanh niên, sắc mặt Trình Minh Hà thay đổi, vội vàng hét lên, đồng thời rất nghe lời bỏ điện thoại xuống, không dám có chút chần chừ.
"Anh!", Vương Thái bên cạnh cũng rất kinh ngạc, sau khi ngây ra một lúc, bình tâm trở lại, vội vàng bước đến bên cạnh người thanh niên, nói: "Anh, cái tên bảo vệ thối tha này quá đáng ghét rồi, anh nhất định phải trút giận thay em, đánh cho hắn ta thành tàn phế, khiến cho cả đời này hắn ta chỉ có thể nằm trên xe lăn."
Người thanh niên này chính là anh ruột của Vương Thái, tên Vương Kinh Đào.
Vương Kinh Đào là một người khá bạo, tuổi còn trẻ, nhưng đã gây dựng nên danh tiếng không nhỏ ở nước ngoài, hơn nữa còn giúp Vương gia giải quyết rất nhiều phiền phức.
Vương Kinh Đào chỉ liếc nhìn Vương Thái một cái, không nói một câu nào, liền quay người lại nhìn Diệp Phàm, nói: "Anh chính là Diệp Phàm nhỉ?"
"Anh biết tôi?" Diệp Phàm hơi ngớ người, nhìn chằm chằm Vương Kinh Đào một lượt.
Từ khí tức phát ra từ trên người Vương Kinh Đào, anh có thể nhìn ra được, Vương Kinh Đào không phải nhân vật đơn giản.
"Cũng không được xem là biết, chỉ là nghe người ta nhắc đến anh." Vương Kinh Đào điềm đạm nói: "Em trai tôi vẫn còn nhỏ, không hiểu chuyện, hi vọng anh có thể nể tình bỏ qua, sự việc ngày hôm nay xem như đến đây là kết thúc. Sau này, nếu anh có bất cứ yêu cầu gì, đều có thể đến Vương gia tìm tôi, chỉ cần không đi ngược lại với nguyên tắc và làm tổn hại đến lợi ích của Vương gia, tôi sẽ toàn tâm toàn sức giúp anh, thế nào?"
Diệp Phàm cau mày lại, do dự một lúc, nói: "Được, hôm nay tôi sẽ cho anh nợ món nợ nhân tình."
"Cảm ơn!" Vương Kinh Đào nói.
Vương Thái nghe thấy cuộc nói chuyện của Vương Kinh Đào và Diệp Phàm, đầu tiên là ngơ ra, sau đó vẻ mặt lập tức không phục nói với Vương Kinh Đào: "Anh, thằng cha này đánh em thê thảm như vậy, mà bỏ qua như vậy sao?"
"Hắn không phải là một tên bảo vệ thối tha sao?"
"Em không quan tâm, hôm nay không làm cho hắn tàn phế, em thề không buông xuôi!"
Bốp!
Nhưng, lời Vương Thái mới vừa nói xong, Vương Kinh Đào liền quay người lại giáng một cái tát lên mặt hắn, đánh đến nỗi Vương Thái ngã lùi lại mấy bước, loạng choạng, ngã nhào xuống đất.
Mặt Vương Thái bị ăn hai cái tát của Diệp Phàm vốn dĩ đã sưng phù thành đầu heo rồi.
Bây giờ lại bị một cái tát của Vương Kinh Đào, thật sự đau không gì tả nồi, xém chút nữa là đau đến nỗi ngất đi,
Sau khi Vương Kinh Đào cho Vương Thái một cái tát, lạnh lùng nói với Vương Thái đang ngã nhào dưới đất: "Anh cảnh cáo em, nếu sau này, em vẫn còn dám gây sự với Diệp Phàm, không cần Diệp Phàm ra tay, đích thân anh sẽ đánh gãy tay chân của em."