Long Thần Tại Đô

Chương 173: Nhất định phải giáo huấn




Mặc dù Sở Thiên Tiên rất ngông cường, tác phong làm việc lại bá đạo.

Nhưng cô rất thông minh, chuyện Trác Vỹ Lâm là người phản quốc, nên để quân đội điều tra mới là hợp tình hợp lý.

Nếu cô hoặc Diệp Phàm điều tra, điều tra ra chứng cứ Trác Vỹ Lâm phản quốc thì không sao, nhưng nếu không điều tra ra được, lại bị Trác Vỹ Lâm cắn ngược một cái, đến lúc đó sẽ rất phiền phức.

Địa vị của nhà họ Trác quá đặc thù, hơn nữa nguồn gốc gia tộc và thế lực cũng mạnh tới kỳ lạ.

Cho nên, điều tra nhà họ Trác.

Là đang tìm đường chết.

Hơn nữa với thân phận của Sở Thiên Tiên, một khi cô chọc giận nhà họ Trác, cũng sẽ phải chịu rất nhiều thiệt thòi.

Đương nhiên là, nếu Sở Thiên Tiên và Trác Vỹ Lâm chỉ chơi trò trẻ con, thì trưởng bối nhà họ Trác sẽ không để tâm, cũng chẳng quản cô làm gì, nhưng nếu Sở Thiên Tiên chụp cho Trác Vỹ Lâm tội phản quốc, nhất định trưởng bối nhà họ Trác sẽ không khoanh tay đứng nhìn.

Cho nên, Sở Thiên Tiên mới để Diệp Phàm báo lại chuyện này cho đại tướng Sở và chiến thần Vân Điền, để đại tướng Sở và chiến thần Vân Điền xử lý.

"Tôi biết rồi."

Diệp Phàm gật đầu.

Dựa vào thủ đoạn của anh, muốn điều tra ra chứng cứ Trác Vỹ Lâm là người phản quốc, không phải chuyện khó khăn.

Nhưng anh sẽ không làm như vậy, cũng giống như Sở Thiên Tiên, anh đã suy nghĩ rồi.

Lần trước, Đường Kiến Thụy nói với anh, trong quân đội xảy ra chút biến cố, có một nhóm người không ưa anh ta, đang nhằm vào anh.

Nếu Diệp Phàm cho người đi điều tra chứng cứ Trác Vỹ Lâm là kẻ phản quốc, sẽ khiến nhóm người nhằm vào Đường Kiến Thụy thừa cơ mượn cớ công kích anh, cho nên, kể cả Sở Thiên Tiên không nhắc nhở, thì anh cũng sẽ bàn giao chuyện này cho Đường Kiến Thụy, không tự mình đối phó với Trác Vỹ Lâm.

Trong đại sảnh, tất cả mọi người đang chơi rất vui, không ai dám quấy rầy Diệp Phàm và Sở Thiên Tiên trò chuyện trên ghế sô pha, ngay cả cô bạn thân Chu Dao của Sở Thiên Tiên cũng đang khiêu vũ cùng mọi người.

Sau khi trò chuyện một lúc, Sở Thiên Tiên nói với Diệp Phàm: "Diệp Phàm, trước đây tôi nghe nói trong ngày Khánh thành công ty Khuynh Thành, anh đã giúp công ty Khuynh Thành giải quyết một mối phiền phức lớn, hơn nữa còn dùng quan hệ của mình, giúp công ty Khuynh Thành thành công hợp tác với tập đoàn Viêm Hoàng."

"Ừm." Diệp Phàm nhíu mày, hỏi: "Sao vậy?"

"Là thế này, gần đây công ty tôi cũng gặp chút phiền phức, nếu anh có quen biết với phía tập đoàn Viêm Hoàng, vậy có thể giúp tôi móc nối một chút, giúp tôi hợp tác với tập đoàn Viêm Hoàng, được không?"

"Được thôi!" Diệp Phàm suy nghĩ một chút, nói.

Anh đã sớm phát hiện, Sở Thiên Tiên có ý định khác với anh.

Bây giờ, cuối cùng Sở Thiên Tiên cũng nói ra rồi, khiến Diệp Phàm nhẹ nhõm hẳn.

Đối với anh mà nói, giúp Sở Thiên Tiên hợp tác với tập đoàn Viêm Hoàng, làm chuyện rất dễ dàng.

Ngược lại, nếu Sở Thiên Tiên có ý định gì khác, gì có chút khó khăn.

"Được, thẳng thắn đấy!" Sở Thiên Tiên lập tức mỉm cười, vui vẻ nói với Diệp Phàm: "Anh yên tâm, chỉ cần công ty của tôi có thể hợp tác với tập đoàn Viêm Hoàng, tôi sẽ không bạc đãi anh đâu."

"Chỉ cần cô đừng làm khó tôi là được." Diệp Phàm nói.

"Ý anh là, chuyện bố tôi bảo anh giả làm chồng chưa cưới của tôi sao?" Sở Thiên Tiên nhìn chằm chằm Diệp Phàm, nói: "Yên tâm đi, mặc dù tôi có chút bất mãn vì chuyện này, nhưng tôi biết, bố tôi làm như vậy, nhất định là vì lợi ích quốc gia."

"Quốc gia hưng vong, là trách nhiệm của mọi người dân!"

"Cho nên, lần trước tôi mới nói, ngày mai chúng ta tới Cục dân chính đăng ký kết hôn đi."

"Phải đăng ký thật sao?" Diệp Phàm sờ mũi.

"Đương nhiên rồi, diễn kịch cũng phải làm cho giống chứ!" Sở Thiên Tiên nói xong, đôi mắt mang hàm ý sâu xa, long lanh như một con hồ ly giảo hoạt.

"Thôi được!" Diệp Phàm thở dài, nói: "Nhưng, nếu cả cô và tôi đều biết, chuyện kết hôn là gì, thì sau này xong việc, cô có thể độ lượng một chút tới Cục dân chính ly hôn với tôi được không, tuyệt đối đừng bám lấy tôi."

"Tôi phỉ nhổ vào, tôi mà lại bám lấy anh sao?" Sở Thiên Tiên lườm một cái, nói: "Vừa rồi tôi đối xử tốt với anh, chỉ đơn giản là đang nhập vai thôi, anh thật sự tưởng rằng tôi có ý định gì với anh chắc?"

"Không có gì là tốt rồi, ha ha!" Diệp Phàm bật cười.

"Phải rồi, tôi phải nhắc nhở anh một câu, anh cẩn thận Tần Xuân Mai và Trác Vỹ Lâm, hai người bọn họ, đều chẳng phải hạng dễ trêu chọc. Hôm nay bọn họ phải chịu thiệt dưới tay anh, dựa vào tính cách của bọn họ, nhất định sẽ trả thù anh." Sở Thiên Tiên nói.

"Bọn họ không chọc vào tôi còn may, chọc vào tôi, tôi sẽ cho bọn họ biết thế nào gọi là đau khổ." Diệp Phàm nheo mắt lại, ánh mắt lạnh đi.

Sở Thiên Tiên liếc Diệp Phàm, do dự một chút, rồi nói: " Mặc dù Tần Xuân Mai có chút đáng ghét, nhưng thực ra nội tâm cô ta không xấu, chỉ là có chút ngu ngốc mà thôi, trước đây cô ta có chút xung đột với tôi, trở thành kẻ thù, cho nên cô ta luôn muốn báo thù tôi."

"Nếu cô ta thật sự gây chuyện với anh, thì anh có thể nể mặt tôi một chút, đừng quá độc ác với cô ta được không? Giáo huấn cô ta một chút là được rồi."

"Coi như tôi nợ ân tình anh, sau này anh có chuyện gì cần giúp đỡ, tôi sẽ dốc sức giúp anh."

"Được!" Diệp Phàm nhíu mày.

Lần trước anh đã nhận ra rồi, quan hệ giữa Sở Thiên Tiên và Tần Xuân Mai không hề đơn giản.

Bây giờ, nghe Sở Thiên Tiên nói xong, anh có thể khẳng định, trước đây Sở Thiên Tiên và Tần Xuân Mai là bạn thân, vì xảy ra chút chuyện, cho nên bọn họ mới thành ra thế này.

Mặc dù bề ngoài Sở Thiên Tiên rất tàn nhẫn với Tần Xuân Mai, nhưng trong lòng, có lẽ cô ấy cũng không muốn làm tổn thương Tần Xuân Mai.

"Vậy cảm ơn anh!"

Sở Thiên Tiên mỉm cười xinh đẹp như hoa, thật sự mê người, khiến Diệp Phàm cũng không khỏi sững sờ.

Mãi tới khi gần sáng, Diệp Phàm mới rời khỏi sơn trang Kình Lam, quay về chỗ ở.

Anh vừa về tới nơi, thì nhận được một cuộc điện thoại thần bí, Diệp Phàm nhấn nút nghe máy.

Cuộc gọi lập tức được kết nối.

"Tư liệu điều tra về Đàm Ngọc Yến, đã gửi cho anh cả rồi." Ở đầu dây bên kia, một giọng đàn ông truyền tới.

"Ừm." Diệp Phàm suy nghĩ một chút, nói: "Anh điều tra một chút về Sở Thiên Tiên đi."

"Được."

Người ở đầu dây bên kia đáp.

"Anh gọi điện thoại tới, ngoài việc báo tin đã gửi tư liệu về Đàm Ngọc Yến cho tôi ra, còn chuyện gì khác không?" Diệp Phàm hỏi.

"Cô ấy quay về rồi." Người ở đầu dây bên kia trầm mặc một hồi rồi nói.

"Cô ấy?" Diệp Phàm nhíu mày, anh suy nghĩ một chút, nói: "Anh gặp cô ấy rồi sao?"

"Ừm."

"Anh nói với cô ấy tôi đang ở đâu rồi sao?"

"Tính tình cô ấy thế nào anh cũng biết rồi, tôi không nói, cô ấy sẽ giết tôi." Người ở đầu dây bên kia nói.

"Tôi biết rồi." Sắc mặt Diệp Phàm trở nên nghiêm túc, một lúc sau, anh nói: "Anh trao đổi chuyện này với Quỷ sư một chút đi, bảo quỷ sư ra sức ngăn cản cô ấy, bây giờ tôi cực kỳ không tiện gặp cô ấy."

"Được rồi." Người ở đầu dây bên kia nói, sau đó cúp máy.

Diệp Phàm cau mày, tự mình suy tư mười mấy phút, rồi thở dài, lẩm bẩm: "Ai, chuyện phải đối mặt, trước sau gì cũng phải đối mặt, chuyện ở đại học Yến Kinh, phải giải quyết cho nhanh, nếu không, cô ấy tới đây, mình sẽ gặp phiền phức lớn."