Peter đánh về phía Diệp Phàm, sử dụng ra các loại sát chiêu, cộng thêm việc hắn nắm giữ được sức mạnh “siêu nhiên”, uy năng của mỗi một quyền một cước đều lớn đến mức không thể tưởng tượng nổi, cho dù là ống thép có đường kính hai ba cm bị hắn đạp một cái cũng sẽ cong queo.
Chỉ sợ là mấy người luyện qua Thiết Bố Sam và Kim Chung Tráo vài chục năm trời khi chịu phải một quyền một cước của Peter, cũng sẽ bị thương nặng, sức lực xuyên thấu qua máu thịt, trực tiếp chấn thương nội tạng.
Nhưng mà, Diệp Phàm cũng nắm giữ được sức mạnh “siêu nhiên”, hơn nữa nếu như so ra thì còn mạnh hơn Peter rất nhiều.
Dáng người của Peter vô cùng to lớn khỏe mạnh, giống như một con tinh tinh nổi điên, điên cuồng tấn công Diệp Phàm.
Nhưng mà đột nhiên, cơ thể của hắn giống như là luyện nhu thuật vậy, các bộ phận trên cơ thể dùng một cách đặc biệt nào đó mà quấn lấy nhau, hội tụ hết toàn bộ sức lực trên cơ thể về trên nắm đấm, sau đó, đánh một quyền về phía Diệp Phàm.
Uy lực một quyền này của hắn vô cùng lớn, cho dù là một con voi bị hắn đánh trúng, cũng phải bị sức mạnh của một quyền này đánh nát xương sọ, chết ngay tại chỗ.
Con ngươi của Diệp Phàm co rụt lại, đối mặt với một quyền có uy lực to lớn của Peter, anh chẳng những không né tránh đi, ngược lại còn chấn động hai tay, trực tiếp đập một quyền ra ngoài, đón đầu trực tiếp với một chiêu của Peter.
Đùng!
Hai quyền chạm nhau, vang lên một tiếng động chói tai.
Diệp Phàm vẫn đứng sừng sững như núi, đứng yên không nhúc nhích tí nào.
Nhưng mà, Peter lại kêu thảm thiết một tiếng, cánh tay vừa mới đối đầu với Diệp Phàm cũng vang lên tiếng gãy xương “răng rắc”
Cả cánh tay của hắn, đều tàn rồi.
“A...”
Cơ thể Peter lảo đảo lùi lại phía sau, cuối cùng, ngã xuống nền đất cách xa mười mấy mét, ngay chỗ bả vai còn có xương gãy trắng hếu đâm ra ngoài, máu chảy đầm đìa, thê thảm đến không nỡ nhìn.
Không đợi Peter đứng dậy, Diệp Phàm đã bước ra một bước, tiến đến trước mặt Peter, dùng một chân dậm lên trên ngực hắn.
Sức lực mạnh mẽ, trực tiếp làm nứt xương lồng ngực của Peter, ngực lõm xuống một hố lớn.
“Lúc trước đã cho anh cơ hội, anh còn không biết nắm chắc, cứ nhất định tự rước khổ vào thân, bắt tôi phải tra tấn anh.” Sắc mặt Diệp Phàm vừa lạnh lùng vừa vô tình.
“Hừ, cậu tưởng là, cậu đã thắng chắc rồi sao?” Peter há miệng phun ra một ngụm máu lớn, nhìn Diệp Phàm, trong mắt lóe lên sự điên cuồng, một cái tay khác của hắn móc từ trong túi ra một cái điều khiển từ xa, nói: “Lấy mạng đổi mạng đi!”
Vừa nói, Peter cũng chuẩn bị bấm lên nút đỏ trên điều khiển từ xa.
Hắn đã sớm đề phòng từ trước, sắp xếp không ít bom trong kho hàng này, chỉ cần hắn nhấn nút màu đỏ, là có thể kíp nổ hết tất cả bom trong kho hàng.
Uy lực của những quả bom này cũng đủ để san bằng nhà kho này thành đất trống, mặc kệ Diệp Phàm lợi hại đến mức nào thì cũng phải chết chắc.
Sắc mặt Diệp Phàm khẽ thay đổi, chân mày cau lại, không ngờ Peter còn có chiêu này nữa.
Cho dù anh có muốn cản, cũng đã không còn kịp nữa rồi.
Nhưng mà, ngay trong nháy mắt Peter chuẩn bị nhấn nút màu đỏ trên điều khiển từ xa thì Cung Vô Cấu tiến đến, cơ thể của hắn tỏa ra hơi thở của sức mạnh “siêu nhiên”, trong lúc đồng tử kép lóe lên, ảo giác tầng tầng lớp lớp, làm cho hai mắt của Peter xuất hiện một chút hoang mang, giống như là bị thôi miên.
Ngay lúc cơ hội trong chớp mắt này, Diệp Phàm ra tay, mạnh mẽ cướp đi nút mày đỏ trong tay Peter.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Peter khôi phục tỉnh táo lại rất nhanh, mặt mày hắn vừa hoang mang vừa kinh ngạc.
Sau đó, hắn lập tức nhìn thấy Cung Vô Cấu đang đứng bên cạnh Diệp Phàm, lập tức hiểu được là chuyện gì xảy ra, mặt oán hận nhìn Cung Vô Cấu hét lên: “Cung Vô Cấu, mày dám đối đầu với tổ chức của chúng ta, kết cục của mày sẽ rất thảm.”
“Từ trước đến giờ chưa có bất cứ một đồng tử kép nào có được kết cục tốt cả.”
“Tao ở dưới suối vàng chờ mày!”
Nói xong, hai mắt của Peter ứ máu, vành mắt như muốn nứt ra, con ngươi lập tức nổ tung.
Biến hóa như thế này, cho dù là Diệp Phàm cũng chưa kịp phản ứng.
“Đúng là quá ác mà, còn dám cài bom mini ở trên giác mạc, chỉ cần muốn, là có thể tự sát, nổ tung trong nháy mắt.”
Diệp Phàm nhìn trạng thái lúc chết của Peter, lập tức đoán ra được nguyên nhân cái chết của Peter.
Lúc này, Cung Vô Cấu vội vàng chạy đến thả Liễu Thanh Mi đang bị xích sắt treo trên xà ngang xuống, nhìn Liễu Thanh Mi vết thương đầy rẫy, hơi thở yếu ớt, vẻ mặt của Cung Vô Cấu vừa đau khổ vừa áy náy.
Hắn cảm thấy, đều là do hắn hại Liễu Thanh Mi.
“Anh đưa cô ấy về trước đi, tôi còn có chút chuyện!” Diệp Phàm quay sang nói với Cung Vô Cấu.
“Tôi...” Cung Vô Cấu do dự một lát nói: “Hay là cậu đưa cô ấy về đi, thân phận bây giờ của tôi, đi cùng với cô ấy, chỉ mang thêm phiền phức cho cô ấy mà thôi.”
“Cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân như thế này mà anh cũng không muốn sao?” Diệp Phàm bĩu môi.
“Tôi...”
“Yên tâm đi, chuyện anh là người phản quốc, tôi phụ trách giải quyết, nhanh chóng dẫn cô ấy đi đi, cho dù cô ấy chỉ bị chút vết thương ngoài da, nhưng mà, nếu như không chữa trị nhanh thì mấy vết thương ở trên mặt đều có thể để lại sẹo đó.”
Cung Vô Cấu suy nghĩ một lát, nhìn Liễu Thanh Mi, hắn vẫn quyết định nghe theo lời của Diệp Phàm, dẫn Liễu Thanh Mi đi.
Sau khi Cung Vô Cấu đi rồi, Diệp Phàm lập tức lấy điện thoại di động ra, chụp hình Peter lại.
Sau đó, anh gửi bức hình này cho một người liên lạc thần bí.
Sau khi làm xong chuyện này, Diệp Phàm lại gọi điện thoại cho Đường Kiến Thụy, nói lại một lượt chuyện của Cung Vô Cấu cho Đường Kiến Thụy nghe, hi vọng Đường Kiến Thụy có thể hỗ trợ xử lí.
Đường Kiến Thụy cúp máy được một lát, lại gọi trở lại, nói là đã hỏi qua ý kiến của các đại lão trong quân đội, có thể sắp xếp một thân phận mới cho Cung Vô Cấu, nhưng mà vẫn không thể rửa sạch chuyện thân phận Cung Vô Cấu là người phản quốc được.
Diệp Phàm lại gọi điện hỏi thăm ý kiến của Cung Vô Cấu.
Mặc dù Cung Vô Cấu rất muốn rửa sạch thân phận phản quốc của mình, nhưng mà hắn cũng biết, chuyện này cũng không phải đơn giản như vậy, còn liên quan đến chuyện tổ chức của Peter nữa.
Cho nên cuối cùng Cung Vô Cấu cũng chọn đồng ý với đề nghị của quân đội, đổi một thân phận mới.
Nhưng mà quân đội cũng rất hiểu tình người, hứa hẹn sau khi giải quyết xong tổ chức của Peter rồi, sẽ khôi phục lại thân phận cho Cung Vô Cấu.
Sau khi xử lí xong một chuỗi việc, Diệp Phàm đi về nhà nghỉ ngơi.
Thời gian một đêm trôi qua rất nhanh, sáng sớm ngày hôm sau, Diệp Phàm trở về đại học Yến Kinh đi làm.
Ở trong bộ phận bảo vệ của đại học Yến Kinh, hai ngày này, tâm trạng của Tưởng Minh rất tốt, bởi vì lần trước chuyện mấy tên côn đồ đến đại học Yến Kinh gây chuyện, chính là do tự tay hắn sắp xếp, lúc đó Diệp Phàm còn đứng trước mặt của mọi người, nộp đơn từ chức cho Đàm Ngọc Yến nữa.
Mà Đàm Ngọc Yến cũng đồng ý cho Diệp Phàm từ chức ngay lập tức.
Vì vậy, ở trong mắt của Tưởng Minh, Diệp Phàm vừa rời khỏi, vậy vị trí quản lí bảo vệ này, hắn ngồi chắc rồi.
Mấy tên bảo vệ khác cũng đều ở bên cạnh nịnh nọt hắn, cho dù bây giờ ban quản lí của đại học Yến Kinh vẫn còn chưa đưa ra thông báo Tưởng Minh sẽ đảm nhiệm vị trí quản lí bảo vệ, nhưng mà Tưởng Minh đã tự xem mình là quản lí bảo vệ rồi, bắt đầu sắp xếp lại hàng loạt.
Bởi vì tất cả những bảo vệ khác đều phục hắn, cho nên hắn cũng sắp xếp tất cả mọi chuyện trong bộ bảo vệ gọn gàng ngăn nắp.
Ngay lúc Tưởng Minh đang ngồi ở trong phòng làm việc của giám đốc bảo vệ, nhắm hai mắt, tưởng tượng đến việc cuối cùng mình cũng đã trở thành quản lí bảo vệ của đại học Yến Kinh như trong mơ ước
Diệp Phàm đi vào trong phòng làm việc, nhìn Tưởng Minh mặt mày hưởng thụ, nhắm hai mắt ngồi ở trên ghế của anh, khóe miệng của anh lộ ra một nụ cười nghiền ngẫm, đi đến bên cạnh Tưởng Minh, nhỏ giọng nói khẽ bên tai Tưởng Minh: “Sao nào, vị trí này ngồi thoải mái lắm đúng không?”