Long Thần Tại Đô

Chương 109: Cậu đúng là không biết xấu hổ




"Dựa trên những nghiên cứu và giám định cẩn thận từ mấy chục chuyên gia, rất có khả năng khối ngọc hổ phách này có niên đại từ triều Thương. Đặc biệt là những hoa văn khối trên ngọc này tương đồng với hoa văn của một số hiện vật khảo cổ từ triều Thương."

"Nhưng dù là chuyên gia quốc tế uy tín cũng không chắc chắn được khối ngọc hổ phách này có đúng là hiện vật của triều Thương hay không."

"Cho nên giá khởi đầu của khối ngọc hổ phách này không hề cao, chỉ có tám triệu bốn trăm nghìn. Nhưng mỗi lần tăng giá phải tăng tối thiểu một triệu."

Cô gái trẻ măng đứng trên sân khấu trong sảnh đấu giá giới thiệu về khối ngọc hổ phách.

"Tám triệu bốn trăm nghìn!"

Cô vừa giới thiệu xong thì đã có người ra giá.

Nếu khối ngọc hổ phách này thực sự là hiện vật triều Thương thì nó sẽ có giá trị không lường trước được. Không chỉ mấy triệu mà mấy trăm triệu cũng chưa chắc đã mua lại được.

Cho nên dù biết rõ việc mua khối hổ phách này sẽ gặp nguy hiểm rất lớn nhưng vẫn có rất nhiều người ra giá.

Giá trị nhận lại tỉ lệ thuận với độ nguy hiểm.

Hơn nữa trong xã hội nay, chuyên gia là thứ không đáng tiền nhất. Mua khối ngọc hổ phách này về, sau đó bỏ chút tiền mời một chuyên gia có danh tiếng một chút để đối phương chắc chắn khối ngọc hổ phách này là hiện vật triều Thương cũng không phải chuyện gì khó.

"Chín triệu sáu trăm nghìn!"

"Mười triệu."

"Mười một triệu."

....

Tình hình đấu giá khối ngọc hổ phách này vô cùng căng thẳng. Không đến năm phút, giá khởi đầu từ tám triệu bốn trăm nghìn đã lên tới ba chục triệu.

Vẻ mặt Diệp Phàm bình tĩnh thản nhiên. Anh nhất định phải giành được khối ngọc hổ phách này, còn giá cả bao nhiêu thì anh không quan tâm, vì trong mắt anh, tiền bạc chỉ là một dãy số mà thôi.

Tất nhiên anh không vội ra giá.

Vì anh thấy việc đấu giá quá phiền phức.

Từng vòng đấu giá trôi qua, như cát bị sóng to gió lớn cuốn trôi bớt. Theo giá cả không ngừng bị đẩy lên cao thì người tham gia đấu giá cũng ngày càng ít đi.

"Nếu có thể mua được khối ngọc hổ phách này thì chắc chắn có thể kiếm lại được một số tiền rất lớn. Chỉ tiếc dạo gần đây công ty của tôi thực sự quá eo hẹp, nếu dùng quá nhiều vốn để mua khối ngọc này thì nếu công ty gặp phải chuyện gì, lúc đó sẽ không xử lý được. Việc này rủi ro cao quá, không mạo hiểm được."

"Quan trọng nhất là tất cả chúng ta đều biết thực ra khối ngọc hổ phách này không chắc có phải là hiện vật từ triều Thương hay không. Tuy nói có chứng nhận uy tín của chuyên gia nhưng nhỡ có người đứng sau táy máy tay chân thì phiền lắm."

"Đúng vậy, rủi ro khi đầu tư vào khối ngọc hổ phách này cao quá, hay là chúng ta bỏ cuộc đi."

"Tuy nói vậy nhưng chỉ cần có đủ khả năng để thắng đối thủ cạnh tranh thì khối ngọc hổ phách này đúng là miếng bánh từ trên trời rơi xuống đấy."

...

Tất cả mọi người trong sảnh đấu giá đều đang bàn tán.

Càng ngày càng có nhiều người từ bỏ đấu giá. Giờ chỉ còn có ba người vẫn đang đấu.

Giá của khối ngọc hổ phách này đã bị đẩy lên đến tám chục triệu.

"Chín mươi triệu!"

Bấy giờ Diệp Phàm mới hô to.

Anh vừa ra tay đã nâng giá hơn mười triệu khiến cả sảnh xôn xao. Rất nhiều người nhìn về phía anh theo bản năng.

"Mẹ kiếp, Diệp Phàm mạnh tay quá. Cậu ta vừa ra tay đã nâng giá lên mười triệu, đúng là hào phóng."

"Nhưng tôi nhớ tên Diệp Phàm này chỉ là một tên con nhà giàu vô dụng thôi cơ mà? Sao cậu ta lại có nhiều tiền thế? Chẳng lẽ cậu ta hét giá bừa? Nếu cuối cùng không có tiền để trả thì cậu ta chết chắc."

"Nghe nói mấy ngày vừa rồi nhà họ Diệp xảy ra chuyện lớn lắm. Giờ người đứng đầu nhà họ Diệp là Diệp Nguyệt, mà từ nhỏ Diệp Phàm và Diệp Nguyệt đã thân thiết với nhau rồi. Chắc chắn là Diệp Phàm thấy có thể nhờ Diệp Nguyệt chi tiền cho mình nên mới hào phóng thế."

"Nhưng không phải mấy ngày nay nhà họ Diệp đã tổn thất nặng nề hay sao? Lúc này Diệp Phàm phung phí tiền bạc của nhà họ Diệp như thế là để đấy nhanh tốc độ diệt vong của nhà họ Diệp à!"

...

Trong mắt mọi người, Diệp Phàm vẫn là tên vô dụng mặc quần là áo lụa mà thôi.

"Một trăm triệu!"

Khi ba người đấu giá kia đang bị Diệp Phàm dọa sợ thì một người đàn ông trước đó chưa từng tham gia đấu giá đột nhiên ra giá.

Người đàn ông này đội một chiếc mũ rộng vành màu đen. Hắn ta ngồi ở vị trí bình thường, cúi đầu khiến người khác không thể nhìn rõ được mặt hắn.

Diệp Phàm hơi ngẩn ra. Anh còn nghĩ rằng mình đã mua được khối ngọc hổ phách này rồi, không ngờ lúc này lại có một tên Trình Giảo Kim nhảy ra giữa đường. Nhưng anh chỉ sững người trong chốc lát sau đó ra giá ngay lập tức, nói: "Hai trăm triệu!"

"Mẹ kiếp, tên Diệp Phàm này bị ấm đầu à? Vừa nâng giá lên thêm mười triệu, giờ lại nâng thêm một trăm triệu! Tên này đúng là một tên vô dụng quần là áo lụa rồi!"

Có người sau khi nghe Diệp Phàm ra giá thì cảm thán.

"Hai tỉ!"

Nhưng sau khi Diệp Phàm ra giá thì người đàn ông bí ẩn kia không ra giá lần nữa mà không hề do dự.

Sau khi nghe được người đàn ông bí ẩn kia ra giá, toàn bộ sảnh đấu giá bỗng trở nên yên lặng. Gần như chín mươi chín phần trăm số người ở đây đều liếc mắt nhìn người đàn ông bí ẩn kia, miệng ai cũng há hốc vì ngạc nhiên.

Những người này cảm thấy Diệp Phàm đã quá hào phòng, không ngờ người đàn ông bí ẩn kia còn hào phóng hơn cả Diệp Phàm, nâng một phát gấp mười lần giá Diệp Phàm đưa ra luôn.

Hắn ta đã đập thêm một tỉ tám trăm triệu vào đó!

Diệp Phàm cũng sửng sốt. Anh còn tưởng người đàn ông bí ẩn kia cũng có hứng thú với khối ngọc hổ phách nên không quá để ý.

Nhưng người đàn ông bí ẩn kia lại dám ra giá hai tỉ, vậy rõ ràng là hắn cũng giống anh, chắc chắn phải giành bằng được khối ngọc hổ phách này.

Tuy Diệp Phàm bỏ ra hai tỉ dễ như trở bàn tay, nhưng sau khi suy tính một lúc, anh cũng không ra giá tiếp nữa mà nhìn chằm chằm vào người đàn ông bí ẩn kia một cái rồi không nhìn nữa.

Đúng lúc này, Sở Đại Trị nói một cách vô cùng phách lối: "Diệp Phàm, có hai tỉ thôi mà anh cũng sợ à? Nào, gọi ông đây một tiếng đại ca, đảm bảo ông đây sẽ giúp anh mua khối ngọc hổ phách kia, anh xem thế nào hả?"

"Cậu muốn bị đánh à?" Khóe miệng Diệp Phàm cong lên thành một nụ cười thản nhiên, hỏi.

"Anh..." Mặc dù Sở Đại Trị rất muốn trách móc Diệp Phàm mấy câu, nhưng lời đến bên mép rồi cậu ta cũng đành nuốt xuống, vì cậu ta sợ anh: "Tôi muốn giúp anh một tay mà anh lại chẳng biết phải trái gì cả. Coi như tôi không nói gì!"

Nói xong, Sở Đại Trị hất cằm đầy kiêu ngạo.

Sau khi Diệp Phàm bỏ đấu giá, khối ngọc hổ phách kia được người đàn ông bí ẩn mua lấy.

Mặc dù hội đấu giá vẫn còn tiếp tục nhưng sau khi mua được khối ngọc hổ phách, người đàn ông bí ẩn kia khiêm tốn ra khỏi sảnh.

Hắn ta lặng lẽ ra về, không để bất kì ai chú ý.

Nhưng hắn lại bị Diệp Phàm theo dõi.

"Nguyệt Nhi, sau khi hội đấu giá kết thúc, em hãy về nhà họ Diệp với cậu ta. Anh có chút việc phải đi trước." Diệp Phàm nói với Diệp Nguyệt và Sở Đại Trị.

"Anh định đi đâu đấy? Em đi với anh!" Diệp Nguyệt nói.

"Không được!" Diệp Phàm từ chối.

"Tôi biết rồi. Chắc chắn anh đấu giá không thắng người ta nên muốn đi cướp đồ đúng không? Người như anh đúng là không biết xấu hổ mà!" Lúc này Sở Đại Trị mở miệng nói: "Nhưng ông đây lại thích tác phong của anh đấy, để ông đây đi cùng với anh."