Long Thần Ở Rể

Chương 96: C96: Nhưng dám đánh cược với tôi không




Xử lý xong đầu của Ngô Siêu.

Diệp THu liền quay trở về biệt thự.

Nhưng mà lúc này ở cửa biệt thự, lại có hai bóng dáng quen thuộc đang đứng.

Đi gần lại nhìn.

Trên mặt Diệp Thu dâng lên biểu cảm quái dị.

Bởi vì người đó, lại là đồ đệ của Murphy Los - Capucci.

Lần trước từ biệt ở nhà hàng, Diệp Thu tưởng anh ta đã không còn mặt mũi nào mà tìm đến cửa tiếp nữa.

Nhưng giờ xem ra.

Độ dày của da mặt Capucci đúng là hơi vượt qua người bình thường a.

"Sao anh lại tới đây?

Bã xã tôi không có nhà, mời về đi!"

Diệp Thu đi lên trước nhìn Capucci, vẻ mặt không kiên nhẫn nói.

"Tôi không tìm Lâm nữ sĩ, tôi tìm anh!"

Sắc mặt Capucci trầm xuống, lạnh giọng nói.

"Tìm tôi?"

Diệp Thu ngẩn người, hơi bất ngờ: "Anh tìm tôi làm gì?"

"Diệp Thu, anh có dám đánh cược với tôi không?"

Capuccu cắn răng nói.

"Đánh cược?

Cược gì?"


Diệp Thu nghi hoặc nói.

"Người thua phải rời khỏi Lâm nữ sĩ, mãi mãi không được xuất hiện trước mặt Lâm nữ sĩ nữa!"

Capucci hít sâu một hơi, lạnh giọng nói.

"Ồ?"

"Diệp Thu híp híp mắt, sau đó khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười ý vị: "Được a, anh muốn đánh cược như thế nào?"

"Anh đồng ý rồi hả?"

Capucci thấy Diệp Thu đồng ý thoải mái như vậy, trong mắt xoẹt qua một tia hớn hở vì thực hiện được mục đích, vội vàng nói: Chúng ta phải nói cho rõ chuyện này trước đã, một khi anh đồng ý vụ đánh cược này, thì tuyệt đối không được đổi ý!"

"Đừng nói nhảm nữa, rốt cuộc anh còn muốn cược nữa không?

Chỉ cần anh không nuốt lời là được!"

Diệp Thu trợn trắng mắt liếc Capucci một cái, khó chịu nói.

"Yên tâm, tôi thề trước thượng đế, nếu tôi mà nuốt lời, sẽ để tôi hai tay đứt đoạn, từ nay về sau không thể vẽ tranh được nữa!"

Capucci vội vàng cam đoan nói.

"Mau nói nội dung đánh cược đi, tôi không có nhiều thời gian để lãng phí với anh đâu!"

Diệp Thu không kiên nhẫn nói.

"Rất đơn giản, vẫn là vẽ tranh, sau đó xem trình đô của ai cao, người thua nguyện chịu thua, từ nau về sau không được xuất hiện trước mặt Lâm Thanh Nhã, thế nào?"

Capucci trực tiếp nói.

"Xem ra lần trước anh thua không phục a, được thôi, thế bây giờ chúng ta bắt đầu hả?"

Diệp Thu khẽ nhếch khóe miệng, sau đó anh định xoay người đi vào trong biệt thự.

Anh nhớ là trong thư phòng của Lâm Thanh Nhã, có bàn vẽ và giấy vẽ tranh.

Thế nhưng Capucci lại vươn tay ngăn Diệp Thu lại, vội vàng nói: "Xin đợi một lát, lần này, người muốn đấu với anh không phải là tôi mà đại sư huynh của tôi, vì để cho công bằng, địa điểm tỉ thí tôi đã chọn Hiệp hội họa sĩ của thành phố Giang Châu, nơi đó có họa sĩ chuyên nghiệp nhất làm trọng tài, tới bình luận về chiều sâu và thắng thua của tác phẩm!"

Nói xong.

Capucci nhìn Diệp THu, híp mắt, cố ý khiêu khích nói: "Sao ào, anh dám đi với tôi không?

Nếu mà anh sợ thì hãy chủ nhận nhận thua đi!"

"OOG?

Tôi nói là sao anh còn dám tìm tới cửa, hóa ra là đưa cứu binh tới rồi à!"

Khóe miệng Diệp Thu khẽ nhếch lên một nụ cười nhạt, sau đó thản nhiên nói: "Bất quá cái này không ảnh hưởng tới kết quả, dẫn đường đi!"

Nghe thấy vậy.

Capucci cười lạnh trong lòng.

Diệp Thu ơi Diệp Thu, anh đúng là kiêu ngạo được thật đấy.

Thế mà vẫn dám nhận đánh cược.

Vậy thì đừng trách tôi quá vô tình.

Đại sư huynh Ngu Hồng Xương của tôi là đại sư hội họa nổi tiếng ở Hoa Hạ, còn là thư ký trưởng của tông hiệp hội họa sĩ Hoa Hạ! Trình độ cao hơn tôi nhiều.

So với anh ấy?

Chẳng khác nào anh đi tìm ngược cả?

Lập tức anh sẽ biết mình dại dột cỡ nào.


Anh cứ ngoan ngoãn mà đợi rời khỏi Lâm Thanh Nhã đi, để tôi nhảy vào vị trí đó! Vừa nghĩ tới đây.

Trong lòng Capucci cực kỳ kích động.

Nhưng mà, vì không để cho Diệp THu nhìn ra.

Anh ta cố gắng kìm lại nụ cười đắc ý, nói: "Mời đi theo tôi!"

Sau đó hai người cùng ngồi trên chiếc xe của Capucci, đi tới hiệp hội họa sĩ của thành phố Giang Châu... Hiệp hội họa sĩ của thành phố Giang Châu.

Là một tổ chứ hội họa chính thức cấp thành phố.

Nơi đây tất nhiên là hội tụ họa sĩ của của cả Giang Châu và của cả mấy mấy thành phố phụ cận.

Trong những người này, không ít người đều là người nổi tiếng ở bản địa Giang Châu.

Mà Trần Xuyên, chủ tịch hiệp hội họa sĩ thành phố Giang Châu là hoa sĩ cực kỳ nổi tiếng ở Giang Châu thậm chí là cả tỉnh Thiên Nam.

Lúc này, ở cửa của hiệp hội.

Dưới sự dẫn dắt của chủ tịch Trần Xuyên, tất cả họa sĩ của hiệp hội tề tựu ở đây, đang cung kính nghênh đón một người.

Người đó không phải ai khác, chính là họa sĩ nổi tiếng của nước, Ngu Hồng Xương! Là đại đồ đệ của đại sư Murphy Los cấp hội họa thế giới, thư ký trưởng của tổng hiệp hội hội họa Hoa Hạ.

Ở trong mắt tất cả họa sĩ ở Hoa Hạ, Ngu Hồng Xương tất nhiên cũng là một tồn tại như thần.

Hơn nữa Bát tuấn đồ của Ngu Hồng Xương có thể nói là nhất tuyệt của giới họa.

Đưa mắt nhìn cả cái Hoa Hạ, gần như không ai có thể vượt qua.

Mà hôm nay sự có mặt của Ngu Hồng Xương.

Tất nhiên cũng khiến cho tất cả mọi người ở giới họa sĩ Giang Châu sôi trào.

Dù sao thì có thể tận mắt nhìn thấy đại nhân vật như này, vốn là vinh hạnh của bọn họ.

Mà nếu như may mắn có thể được Ngu Hồng Xương chỉ điểm một hai cho thì đối với bọn họ mà nói đó là có lợi không nhỏ.

Dưới ánh nhìn của mọi người.

Một chiếc Audi A6 màu đen dừng trước cửa hiệp hội.

Cửa xe mở ra.

Từ trên xe, một người đàn ông mặc áo tôn trung sơn màu đen, đeo kính gọng vàng đi xuống.

Tóc mai của người đàn ông hơi hoa râm, thoạt nhìn thì khoảng trên dưới năm mươi tuổi, nhưng phong độ bất phàm, vừa nhìn một cái là biết không phải người bình thường.

Đám người Trần Xuyên thấy thế, nhanh chóng cung kính tiến lên đón.


Bởi vì người này là đại sư hội họa nổi tiếng, Ngu Hồng Xương! "Thư ký trưởng Ngu đại giá quang lâm, đây đúng là làm cho giới hội họa Giang Châu chúng tôi vẻ vang a!"

Chủ tịch Trần Xuyên tiến lên trước, nhìn Ngu Hồng Xương, vẻ mặt nịnh nọt nói.

"Tiểu Trần, lâu rồi không gặp a!"

Ngu Hồng Xương mỉm cười, lệ độ chào hỏi.

Phóng mắt cả cái Giang Châu, người có thể gọi Trần Xuyên là Tiểu Trần, e là cũng chỉ có Ngu Hồng Xương thôi.

"Đúng thế, lần trước từ biệt ở Kinh Thành, đã gần một năm không có gặp lại thư ký trưởng Ngu rồi, nhưng hôm nay vừa gặp, thư ký trưởng Ngu vẫn hoạt bát phơi phới, cứ như lại trẻ ra vài tuổi vậy!"

Trần Xuyên bị gọi là Tiểu Trần, chẳng những không tức giận mà ngược lại còn rất vui vẻ, vội vàng tâng bốc nữa.

"Tiểu Trần, cậu lại nói đùa rồi!"

Ngu Hồng Xương lườm Trần Xuyên một cái, nhưng từ nụ cười trên mặt ông ta thì có thể thấy, ông ta rất hài lòng với sư tâng bốc của Trần Xuyên.

"Ha ha, thư ký trưởng Ngu, lời tôi nói toàn là lời thật lòng, không tin ngài hỏi mọi người đi!"

Trần Xuyên nói xong, vội vàng chỉ vào một họa sĩ phía sau.

"Phải phải phải! Thư ký trưởng Ngu đúng là càng ngày càng trẻ càng đẹp trai!"

Những họa sĩ đó vội vàng gật đầu, tâng bốc theo.

Làm cho nụ cười trên mặt Ngu Hồng Xương càng tươi.

Thấy vậy.

Trần Xuyên cũng hớn hở trong lòng, vội vàng cung kính nói: "Thư ký trưởng Ngu, bên ngoài gió to, chúng ta vào trong hiệp hội vừa uống trà vừa từ từ nói chuyện?"

"Ừ!"

Ngu Hồng Xương gật đầu.

Sau đó.

Dưới vòng vây của các họa sĩ, Ngu Hồng Xương nhấc chân đi vào trong hiệp hội họa sĩ Giang Châu...