Hít hà! Trong khoảnh khắc này.
Toàn bộ mọi người trong hội trường ngược lại đều như hít phải khí lạnh.
Ai nấu đều sợ run người.
Bọn họ có nằm mơ cũng không nghĩ tới.
Hắc Hổ, người tung hoành ngang dọc ở đấu trường quyền anh ngầm này lâu như vậy, có hai mươi lăm trận thắng liên tiếp, cứ thế mà bị đánh bại.
Hơn nữa còn bị đánh bại bởi một người trẻ tuổi nhìn thua về mọi phương diện.
Còn là một chiêu toi mạng.
Điều này thực sự không thể tưởng tượng nổi mà.
"Hắc... Hắc Hổ bị đánh bại rồi sao?"
"Mới vừa... vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy? Các anh có thấy rõ không?"
"Không, tôi chỉ thấy một bóng đen chợt lóe lên, Hắc Hổ gục xuống, chuyện này... Đây là quái vật gì vậy chứ!"
"Một trăm nghìn tệ của tôi, lần này xem như tiêu đời con bà nó rồi!"
... Trong lúc nhất thời, tiếng bàn luận sôi nổi vang vọng khắp khán đài.
anh Tề ở phía dưới lôi đài, nhìn Diệp Thu ở trên, híp mắt lại thành một đường, trong mắt lóe lên ánh sáng lạnh lùng nguy hiểm.
Mà ngay lúc này.
Diệp Thu nghiêng đầu nhìn về phía anh Tề, thản nhiên nói: "Tôi thắng rồi, bây giờ có thể trả lời vấn đề của tôi chưa?"
"Không không không, cậu còn chưa thắng đâu!"
Khóe môi anh Tề nở một nụ cười lạnh lẽo, mặt đầy đùa cợt nói.
"Ồ? Anh có ý gì?"
Diệp Thu híp mắt lại, lạnh giọng hỏi.
"Chúng ta vừa rồi nói là đánh một trận quyền, nhưng trận quyền này không quy định tổng cộng có mấy người. Cậu đánh với một người cũng là một trận quyền, đánh với mười người cũng là một trận quyền. Cho nên mới chỉ đánh thắng Hắc Hổ thì cậu chưa thể xem là đánh thắng được, cậu cần phải tiếp tục đánh, còn về phần mấy người là thắng thì do tôi định đoạt. Bởi vì đây là địa bàn của tôi, quy tắc trò chơi đương nhiên cũng do tôi quyết định!
anh Tề cười lạnh nói.
"Anh ở đây là đang muốn chơi chữ cùng tôi sao?"
Sắc mặt Diệp Thu trầm xuống, lạnh lùng nói.
"Có sao? Tôi chỉ là nói sự thật mà thôi. Cậu muốn hỏi thăm tin tức của bạn mình, thì nhất định phải nghe lời tôi, tiếp tục đánh, cho đến khi tôi hài lòng mới thôi!"
anh Tề mặt đầy phách lối nói.
"Ha ha ha!"
Diệp Thu cười nhạt, sau đó trợn mắt nhìn anh Tề, mặt đầy lạnh lùng nói: "Thật ra thì tôi cũng không muốn gây động tĩnh lớn như vậy. Tôi hỏi, anh trả lời, thế là xong chuyện. Anh tiếp tục làm sòng bạc ngầm này của mình, tôi chắc chắn sẽ không xen vào những việc vớ vẩn như thế này. Tuy nhiên bây giờ, tôi đã thay đổi chủ ý rồi!"
"Chủ ý gì cơ?"
anh Tề kia híp mắt hỏi.
"Bất kể hôm nay những người bạn mất tích kia của tôi có liên quan đến đấu trường quyền anh ngầm này của anh hay không, tôi cũng quyết định sẽ phá nát nơi này!"
Diệp Thu thản nhiên nói.
Giọng nói kia, nghe như một chuyện hết sức bình thường vậy.
Nghe những lời này.
anh Tề đầu tiên thoáng sửng sốt, sau đó ngửa đầu phá lên cười châm chọc: "Ha ha ha, người trẻ tuổi này, mồm mép của cậu cũng quá khoác lác rồi đấy? Chỉ đánh một đấu sĩ ở nơi này của tôi thôi mà đã cảm thấy mình vô địch thiên hạ rồi sao? Còn muốn phá hủy đấu trường quyền anh này của tôi à, cậu có thực lực đó sao?"
Những người ngồi trên khán đài sau khi nghe được lời của Diệp Thu, cũng khinh bỉ tới cực điểm.
Nhất là những khán giả vì Diệp Thu mà thua tiền kia, vốn dĩ oán khí với Diệp Thu đã rất lớn, giờ phút này lại rối rít coi thường nói: "Tên nhóc này thật sự là không biết trời cao đất rộng mà, anh Tề kia bối cảnh gì chẳng lẽ cậu ta không biết sao? Chỉ bằng cậu ta mà cũng muốn phá hủy đi đấu trường quyền anh ngầm này của anh Tề, đúng là chuyện chọc cười mà!"
"Đúng vậy đúng vậy, anh Tề là một nhân vật cấp bậc lão đại ở hai giới Hắc Bạch. Sau lưng còn có chỗ dựa lớn ở phía sau, biết bao nhiêu người đã tới sòng bạc này tìm phiền toái, cuối cùng đều bị ném xuống sông làm mồi cho cá. Chỉ bằng tên nhóc này, mà cậu ta còn muốn một mình một ngựa khiêu chiến toàn bộ đấu trường quyền anh ngầm, tôi thấy cậu ta chắc chắn là muốn tìm chỗ chết rồi!"
"Các anh nói xem, rốt cuộc là ai cho cậu ta cái dũng khí này cơ chứ? Lương Tĩnh Như sao? Ha ha ha!"
... Hiển nhiên.
Ở trong mắt của tất cả mọi người.
Lời Diệp Thu nói, chính là một chuyện tiếu lâm.
Nhưng đối với lần này.
Diệp Thu lại không hề bị ảnh hưởng chút nào, khóe miệng hơi cong lên, nhìn anh Tề, mặt đầy vẻ bông đùa nói: "Bây giờ tôi hỏi anh một lần nữa, có thể trả lời vấn đề của tôi hay không?"
"Nhóc con, cậu đừng có mà ở đó không biết xấu hổ nữa. Tôi vẫn là câu nói kia, muốn biết được tung tích của bạn cậu, có thể, nhưng phải tiếp tục đánh, cho đến khi tôi hài lòng mới thôi. Nếu cậu muốn phá hủy nơi này, như vậy tôi đảm bảo, kết quả của cậu, chắc chắn sẽ thảm hơn so với Hắc Hổ gấp mười nghìn lần!"
anh Tề hung dữ trợn mắt nhìn Diệp Thu, lạnh giọng nói.
"Xem ra, nói nhẹ nhàng đúng là vô dụng mà!"
Diệp Thu mặt đầy vẻ bất đắc dĩ, lắc đầu, sau đó trực tiếp nhảy xuống lôi đài, đi về phía anh Tề kia. Diệp Thu vừa đi, vừa trầm giọng nói: "Đời người vốn ngắn ngủi, nhưng anh lại hết lần này đến lần khác lại muốn đi tìm đường tắt, đã như vậy, tôi thành toàn cho anh!"
"Ồ, tuổi không lớn nhưng giọng điệu không hề nhỏ nhỉ, chỉ bằng cậu sao? Cậu cho rằng mình là ai!"
Anh Tề cười lạnh, sau đó trực tiếp vung tay lên, ra lệnh nói: "Bắt lại cho tôi!"
Anh Tề ra lệnh.
Những anh chàng to cao mặc quần áo màu đen đứng sau lưng anh ta lập tức xông về phía Diệp Thu.
Nên biết rằng.
Dám làm việc ở đấu trường quyền anh ngầm này, không có bối cảnh thì cũng có thực lực.
Nếu không, loại hình làm ăn không được sự bảo vệ của pháp luật này, người bình thường đúng thật là không thể làm được.
Rất dễ bị đen ăn đen.
Mà những tên to cao mặc đồ đen này, đều là những côn đồ do anh Tề mời tới để bảo vệ đấu trường ngầm.
Người nào người nấy đều được huấn luận nghiêm chỉnh, sức mạnh phi thường, không thể nào so được với những đấu sĩ yếu ớt trên kia.
Nếu không, những tên đấu sĩ kia liên thủ lại với nhau bạo động.
Anh Tề lấy gì để trấn áp được cơ chứ?
Chỉ là trong nháy mắt.
Những tên to cao kia lập tức vây Diệp Thu lại.
Khóe miệng anh Tề cong lên một nụ cười nhạt đầy khinh thường, nhìn Diệp Thu hỏi: "Nếu như bây giờ cậu quỳ xuống dập đầu tạ lỗi vẫn còn kịp đấy. Tôi có thể cho cậu thêm một cơ hội nữa!"
"Lời giống như vậy, tôi cũng muốn nói với ông!"
Diệp Thu thản nhiên nói.
"Đúng là không biết sống chết mà!"
Ánh sáng trong mắt anh Tề chợt lóe lên, sau đó trực tiếp lạnh giọng ra lệnh: "Băm dầm cậu ta ra cho chó ăn cho tôi!"
Cùng với tiếng ra lệnh của anh Tề.
Những tên to con kia không hề do dự chút nào, trực tiếp tiến tới công kích Diệp Thu.
Hơn nữa những người này vừa nhìn là đã thấy được huấn luyện nghiêm chỉnh, ra tay chính xác ổn định, có vẻ lần này Diệp Thu sẽ chết chắc rồi.
Người bình thường, hoặc là người luyện võ hơi có chút thực lực.
Đối mặc với đám người hung ác liều mạng như thế này, chắc chắn không thể ngăn nổi.
Tuy nhiên lần này.
Bọn họ lại tìm sai đối thủ rồi.
Giây phút đối đầu với Diệp Thu kia.
Kết cục của bọn họ đã được quyết định.
Chỉ nghe "Vèo" một tiếng.
Cả người Diệp Thu hóa thành một bóng đen, lướt nhanh qua đám người đó.
Quá trình này chỉ khoảng chừng hai ba giây đồng hồ.
Ngay sau đó.
Diệp Thu dừng lại.
Mà mười mấy tên to con kia thân thể đều cứng ngắc lại, giống như bị thi triển thuật định thân vậy. Toàn bộ đều đứng hình tại chỗ.
Cảnh tượng này, khiến cho tất cả mọi người ở đây, bao gồm cả anh Tề, đều ngẩn cả ra.
Còn chưa kịp đợi mọi người phản ứng lại.
Chỉ nghe mỗi loạt những tiếng rên.
Những tên to con kia lại tiếp tục ngã xuống đất...