Dù sao Hắc Hổ cũng là một đấu sĩ đã thắng liên tiếp hai mươi lăm trận ở đấu trường ngầm này.
Thân cao một mét chính, cả người ngăm đen, bắp thịt rắn chắc.
Mỗi nắm đấm đánh ra, dù trâu bò thế nào cũng không thể chịu nổi.
Còn nhìn Diệp Thu mà xem?
Mặc dù cũng cao một mét tám, đối với người bình thường không tính là thấp.
Nhưng so với Hắc Hổ, thì cũng chỉ là một người lùn mà thôi. Trông vẻ ngoài thôi cũng đã thấy gầy đét rồi.
Đoán chừng một quyền của Hắc Hổ thôi là đã có thể KO Diệp Thu rồi.
Cho nên trong cuộc khiêu chiến này, ở trong mắt mọi người, là hoàn toàn không có gì để phải lo lắng cả.
Chắc chắn là Hắc Hổ thắng.
Mà ở trên lôi đài.
Hắc Hổ cũng nhìn Diệp Thu từ trên cao xuống, trong mắt tràn đầy vẻ khinh bỉ, châm biếm hỏi: "Người trẻ tuổi này, do đâu mà cậu lại dám tới khiêu chiến với tôi hả? Chẳng lẽ kết quả của người vừa rồi cậu không nhìn thấy sao? Tuổi còn trẻ, sao lại muốn chết sớm như vậy làm gì?"
"Ai thắng ai thua, còn chưa phân định đâu!"
Khóe môi Diệp Thu hơi cong lên, mặt đầy vẻ bông đùa nói.
"Ha ha ha!"
Hắc Hổ ngửa đầu cười to châm chọc, mặt đầy vẻ coi thường nói: "Nhóc con, cậu đang ngủ mơ chưa tỉnh đấy à? Thế nào, chẳng lẽ cậu còn có lòng tin đánh bại tôi sao? Đùa gì vui quá vậy!"
"Ở trước mặt tôi, cậu chỉ là một đống cặn bã thôi, biết chưa? Tôi chỉ cần một quyền thôi là đã có thể đánh gục cậu rồi, hơn nữa còn để cho cậu vĩnh viễn không bao giờ đứng dậy nổi cả!"
"Muốn sống thì hãy mau chóng quỳ xuống dập đầu mấy cái cho ông đây, sau đó cút đi. Nếu không tôi sẽ đánh cho cậu ngay cả phân cũng phải tòi ra đấy!"
Tuy nhiên.
Diệp Thu lại không hề phản ứng lại Hắc Hổ, mà nghiêng đầu nhìn về phía anh Tề ở dưới khán đài, có chút không kiên nhẫn hỏi: "Có thể bắt đầu được chưa?"
"Cậu!"
Hắc Hổ tức giận trừng mắt, sau đó cắn răng, hung hăng nói: "Được lắm được lắm được lắm, nhóc con, cậu hay lắm. Hôm nay nếu tôi không đánh cho cậu phải tòi cả phân ra, vậy thì Hắc Hổ tôi do chó đẻ ra!"
"Mời anh nhất định nhớ kỹ lời của mình nói bây giờ đấy nhé!"
Khóe miệng Diệp Thu hơi cong lên.
Mà ngay lúc này.
anh Tề trực tiếp mở miệng nói: "Bắt đầu tranh tài!"
Theo lời ra lệnh của anh Tề.
Bên cạnh nhất thời vang lên một chuỗi âm thanh trống đánh.
Mà trên khán đài cũng bắt đầu nhộn nhịp.
"Hắc Hổ, đánh cậu ta, một quyền KO cậu ta!"
"Hắc Hổ, tên mặt trắng nhỏ này căn bản không phải là đối thủ của anh, anh hãy mau lấy thời gian ngắn nhất mà giết chết cậu ta đi!"
"Hắc Hổ, tôi lại đặt cho anh một trăm nghìn tệ đấy, anh đừng để cho tôi thất vọng đấy nhé!"
... Hiển nhiên, toàn bộ người trên khán đài, tất cả đều đang ủng hộ Hắc Hổ.
Bởi vì, bọn họ thật sự không hề coi trọng Diệp Thu.
Đối với lần này.
Diệp Thu ngược lại cũng không thành vấn đề.
"Nhóc con, ác mộng sẽ bắt đầu ngay thôi. Hy vọng kiếp sau, cậu đừng bao giờ làm ra hành động ngu xuẩn như hôm nay nữa!"
Hắc Hổ hoạt động cổ một chút, rồi cười lạnh nói.
Giọng nói vừa dứt.
Anh ta đã trực tiếp vọt về phía Diệp Thu.
Vào giờ khắc này.
Hắc Hổ trông giống như một con mãnh hổ xuống núi vậy, cả người mang theo khí lực cường đại, áp chế người khác đến không thể nào thở nổi.
Chỉ là trong nháy mắt.
Hắc Hổ liền vọt tới trước mặt Diệp Thu, sau đó tung quyền như về phía Diệp Thu như đập vào một bao cát lớn.
Một quyền này, vô cùng mạnh mẽ, chính là một quyền cực kỳ nặng.
Người bình thường nếu bị đánh phải, chắc chắn một quyền sẽ toi mạng mà thôi.
Mà lực của quả đấm vừa rồi cực kỳ không tầm thường, chắc chắn sẽ chết dưới trọng quyền kia của Hắc Hổ ngay thôi.
Có thể tưởng tượng được lực sát thương trong đó là thế nào.
Tuy nhiên.
Đối mặt với một quyền sát thương cực lớn của Hắc Hổ.
Diệp Thu từ đầu đến cuối vẫn chỉ đứng im tại chỗ, không nhúc nhích, trên mặt cũng không có bất kỳ biểu cảm nào cả.
Thấy vậy
Gương mặt của tất cả khán giả trên khán đài đều hiện lên nụ cười đầy khinh bỉ.
Bọn họ thấy, Diệp Thu bị một quyền này của Hắc Hổ làm cho sợ hãi đến choáng váng rồi.
Chuyện này khiến bọn họ âm thầm lắc đầu, trong lòng châm chọc Diệp Thu không biết tự lượng sức mình.
Nhìn thấy Diệp Thu không nhúc nhích.
Khóe môi Hắc Hổ cong lên một nụ cười khẩy lạnh lùng, trong lòng nói thầm: "Đi chết đi, đồ không biết sống chết!"
"Ầm!"
Chỉ nghe thấy một tiếng rên.
Một quyền này đập mạnh vào lồng ngực của Diệp Thu.
Nếu là người bình thường, khi ngực bị một quyền cực nặng kia của Hắc Hổ đánh phải.
Nhất định sẽ bể xương ngực, nổ tim, hộc máu tại chỗ ngay.
Nhưng mà trông Diệp Thu.
Vẫn đứng nguyên tại chỗ, không nhúc nhích, thậm chí trên mặt cũng không hề có chút biểu cảm biến hóa nào cả.
Thứ thay đổi duy nhất.
Đó là sau khi một quyền này của Hắc Hổ đánh vào người Diệp Thu, đã làm cho quần áo anh bị nhàu đi một tí.
Ngoại trừ điều này ra, những thứ khác đều không có gì thay đổi cả.
Cảnh tượng này.
Không những khiến Hắc Hổ ngây ngẩn.
Mà toàn bộ những người xem, bao gồm cả anh Tề đều sững sờ.
Thực lực của Hắc Hổ mạnh cỡ nào.
Bọn họ đều rất rõ ràng.
Hơn nữa bọn họ cũng vừa mới tận mắt chứng kiến, trọng quyền kia của Hắc Hổ, có thể trực tiếp đánh chết một người.
Quan trọng là người kia, cho dù là một đấu sĩ ngầm đã lâu.
Một thân đầy cơ bắp, thể chất lại rất tốt.
Nhưng cứ như vậy mà không thể kháng cự lại một trọng quyền kia của Hắc Hổ.
Thế mà bây giờ thì sao.
Diệp Thu sau khi bị Hắc Hổ tung trọng quyền, lại không hề có chuyện gì cả.
Điều này thực sự làm cho mọi người sợ đến ngây người.
Nếu như đây không phải là đấu trường ngầm.
Bọn họ còn cho rằng Hắc Hổ đang giả vờ đánh ấy chứ!
"Sao... Làm sao có thể!"
Hắc Hổ sửng sốt hồi lâu, sau đó từ trong kẽ răng thốt ra mấy chữ như vậy.
Mà trên mặt anh ta, tràn đầy vẻ khiếp sợ.
Thân là người trong cuộc, anh ta vô cùng hiểu rõ quyền vừa rồi của mình rốt cuộc có bao nhiêu nặng nề.
Nói thật, vì để một quyền đánh gục Diệp Thu, trực tiếp thắng đẹp.
Anh ta đối với một quyền kia, vừa rồi có thể nói là đã dùng toàn lực.
Nhưng dù vậy, vẫn không hề gây ra chút tổn thương nào đối với Diệp Thu cả.
Điều này thật sự quá hoang đường mà.
Chẳng lẽ đây là người tu luyện như trong truyền thuyết áo giáp sắt, chuông vàng úp sao?
Trong lúc nhất thời.
Trong đầu Hắc Hổ hiện đầy thắc mắc.
"Đây chính là thực lực của anh sao?"
Diệp Thu đưa tay nhẹ nhàng vỗ áo sơ mi trước ngực mình vừa bị Hắc Hổ làm nhàu vừa rồi, khinh miệt cười một tiếng, nói: "Giống như bị người ta cù lét vậy!"
"Cậu!"
Sắc mặt Hắc Hổ nhất thời trầm xuống, tức giận đến nỗi con ngươi như muốn trừng ra ngoài, trong mắt ngập tràn lửa giận!
"Mới vừa rồi là anh động thủ, tiếp theo đã đến tôi rồi nhỉ, mong anh có thể gánh nổi!"
Khóe miệng Diệp Thu cong lên, mặt đầy đùa cợt nói.
Nghe thấy những lời này.
Sắc mặt Hắc Hổ đại biến, vừa định chuẩn bị lui về phía sau phòng thủ.
Tuy nhiên, hết thảy đều đã không còn kịp nữa rồi.
Chỉ thấy trong nháy mắt ấy.
Cả người Diệp Thu trực tiếp biến thành một cái bóng, xoay người một cái đã tới trước mặt Hắc Hổ, sau đó tay phải vung chưởng đao, trực tiếp chém trên cổ Hắc Hổ.
Chỉ nghe "Rắc rắc" một tiếng.
Hắc Hổ ngay cả kêu lên thảm thiết cũng chưa kịp kêu, cổ đã bị lệch sang một bên, trực tiếp ngã xuống đất, chết ngay tại chỗ.
Đến lúc này.
Đấu sĩ của đấu trường ngầm từng duy trì hai mươi lăm trận thắng liên tiếp đã hoàn toàn từ biệt thế giới này.
Mà cảnh tượng này.
Cũng khiến mọi người ở đây nhìn đến ngây cả người!