Long Thần Ở Rể

Chương 470: C470: Lần đầu giao chiến




"Món đồ đấu giá bên dưới đây, chắc hẳn sẽ khiến tất cả những vị khách nữ đều sẽ khá thích thú!"

Lúc này, người chủ trì buổi đấu giá nhìn mọi người, mỉm cười nói.

Điều này lập tức thu hút toàn bộ sự chú ý của các cô gái cùng quý bà ở đây.

Bao gồm cả Lâm Thanh Nhã trong đó.

Cô vẫn luôn không có hứng thú với thứ gì, chỉ lia mắt tới sân khấu.

Dưới ánh nhìn soi mói của mọi người.

Người chủ trì chợt vén tấm vải đen lên.

Một sợi dây chuyền ngọc bích được thiết kế cực kỳ tinh xảo hiện ra trước mắt mọi người.

Vẻ ngoài của nó hơi giống như trong bộ phim điện ảnh "Titanic" vậy.

Cực kỳ xinh đẹp.

Nhất là viên kim cương mấy chục cara kia, sáng lấp lánh, tựa như ẩn chứa một loại ma lực mê người nào trong đó vậy.

Trong lúc nhất thời.

Ánh mắt của phái nữ đều sáng rực lên ngay lập tức.

Phụ nữ trời sinh rất hứng thú với kim cương.

Nhất là loại kim cương xanh vừa lớn, vừa lấp lánh, vừa xinh đẹp như thế.

Thế nên tất cả trái tim của những người phụ nữ nơi đây lập tức bị nắm thóp ngay.

Giờ phút này.

Ánh mắt của bọn họ chỉ có hai chữ thôi.

Mua nó! Bao gồm cả Lâm Thanh Nhã cũng như vậy.

Là một người phụ nữ.

Nếu như hôm nay không thể mua sợi dây chuyền ngọc bích này về được.

Sẽ khiến cho cô tiếc nuối cả đời mất.

"Diệp Thu, anh thấy tôi đeo nó có đẹp mắt không?"

Lâm Thanh Nhã nghiêng đầu nhìn về phía Diệp Thu, khẽ hỏi.


Nghe thấy những lời này.

Diệp Thu cũng toét miệng cười.

Anh biết.

Lâm Thanh Nhã đã động tâm.

"Đẹp mắt, vợ anh đeo cái gì cũng đẹp cả. Chỉ có loại ngọc bích xinh đẹp kia mới xứng với cô vợ đẹp nghiêng nước nghiêng thành của anh!"

Diệp Thu cười nói.

"Anh miệng ngọt quá đấy!"

Lâm Thanh Nhã liếc mắt nhìn Diệp Thu, mặt hơi đỏ lên.

Mặc dù vẻ bề ngoài của cô vẫn luôn lạnh băng.

Nhưng sâu trong nội tâm đã sớm vui vẻ rồi.

Không có người phụ nữ nào là không thích nghe lời tán dương cả.

Cho dù là Lâm Thanh Nhã cũng như vậy.

Cô cũng thích nghe người khác tâng bốc, ca ngợi.

"Anh nói thật đấy, thích thì mua thôi. Không đủ tiền, chồng có!"

DM mỉm cười nói.

Nghe vậy.

Lâm Thanh Nhã cũng hơi sững sờ, vừa định hỏi Diệp Thu tiền ở đâu ra.

Nhưng cô lại thay đổi ý nghĩ một chút.

Diệp Thu vừa thắng từ trong tay Vương Đặc Nam tám mươi triệu tiền phỉ thúy.

Mà bản thân anh lại mở ra một khối phỉ thúy Đế Vương trị giá hơn trăm triệu.

Bây giờ nói thế nào đi nữa thì anh cũng coi như có tài sản hơn trăm triệu.

Mặc dù không thể xem như quá giàu có.

Nhưng mua sợi dây chuyền này tuyệt đối không thành vấn đề.

Nghĩ tới đây.


Lâm Thanh Nhã cũng bĩu môi, nói: "Thôi đi, tôi có tiền, vẫn là tự tôi mua vậy. Anh vất vả lắm mới mở ra được một khối phỉ thúy Đế Vương, vẫn nên giữ tiền lại để dành, tự sắm sửa cho bản thân đi!"

Nghe vậy.

Diệp Thu cũng hơi ngẩn ra, ngay sau đó lắc đầu cười một tiếng.

Hiển nhiên lần này.

Lâm Thanh Nhã đã hiểu lầm anh.

Cái anh gọi là tiền, chính là số tài sản mà bản thân anh nắm giữ, đủ để có thể mua tài sản của mấy quốc gia! Còn về chút tiền phỉ thúy Đế Vương đó.

Đối với anh mà nói, ngay cả số lẻ cũng chưa đến.

Dĩ nhiên.

Những chuyện này anh đương nhiên sẽ không nói ra với Lâm Thanh Nhã, nếu không sẽ dọa cô chết khiếp mất.

"Sợi dây chuyền ngọc bích này là do bậc thầy trang sức nổi tiếng Ước Hàn Bì của thủ phủ bang Nevada nước Mỹ tự tay chế tạo ra, mang hơi hướng của đại dương xanh. Nó có tên là Trái tim vĩnh hằng!"

"Trong tài liệu có nói, màu sắc của viên kim cương kia giống hệt như màu của đại dương, cho nên giá cả đương nhiên không hề rẻ!"

Người chủ trì đấu giá nói.

Âm thanh tranh nhau đấu giá nhất thời vang lên kịch liệt.

Đều là giọng của các cô gái.

Dĩ nhiên cũng có một ít đàn ông trong đó.

Bọn họ muốn đấu giá cho người phụ nữ mà mình yêu thích.

"Năm triệu rưỡi!"

"Năm triệu bảy trăm!"

"Sáu triệu!"

"Sáu triệu rưỡi!"

...Trong khoảnh khắc đó.

Giá của sợi dây chuyền "trái tim vĩnh hằng" này giống như được lắp hỏa tiễn vậy, được đẩy thẳng tắp lên cao.


Sức nóng của buổi đấu giá tăng cao, vượt xa tất cả những món đồ đấu giá trước đó.

Phụ nữ, quả nhiên là một tập thể thúc đẩy việc kinh doanh mặt hàng xa xỉ tốt nhất.

Chỉ một lát sau.

Giá đã đột phá đẩy lên đến mười triệu.

Lúc đến mười ba triệu.

Âm thanh tranh nhau đấu giá lúc này mới xem như dần yếu đi.

Bởi vì với giá tiền này, đã vượt xa khỏi dự tính cùng năng lực chịu đựng của rất nhiều người rồi.

Cho nên không ít người không thể nào không buông tay được.

Thấy vậy.

Lâm Thanh Nhã trực tiếp ra giá nói: "Mười lăm triệu!"

Giá tiền này của Lâm Thanh Nhã vừa hô ra.

Toàn bộ mọi người trong hội trường lập tức trở nên an tĩnh.

Phần lớn mọi người đều cảm thấy giá quá cao, nên không thể không buông tay được.

Mà một số ít người trong đó, lại là muốn giữ lại tiền, để tranh mua món đồ đấu giá phía sau, cho nên chỉ có lựa chọn bỏ qua.

Cho nên trong lúc nhất thời.

Không có ai đấu giá cùng Lâm Thanh Nhã cả.

Điều này làm cho khóe miệng Lâm Thanh Nhã cong lên một nụ cười đắc ý.

"Cô gái này ra giá mười lăm triệu, có ai muốn tiếp tục tăng giá nữa không? Nếu như không có, trái tim vĩnh hằng này, sẽ thuộc về cô ấy!"

Người chủ trì buổi đấu giá quét mắt nhìn mọi người ở đây, thấy không ai ra giá nữa, bèn nói.

Vì vậy, ông trực tiếp đưa cán búa lên, nói: "Mười lăm triệu lần một!"

"Mười lăm triệu lần hai!"

"Mười lăm triệu lần..."

"Đợi đã!"

Mà ngay lúc này.

Người ngồi ở ghế khách quý, Tô Xán, bất chợt đưa tay ngắt lời của người chủ trì.

Điều này làm cho toàn bộ mọi người trong hội trường đều thoáng sửng sốt. Giờ phút này ai cũng nhìn về Tô Xán cả.

Mà Lâm Thanh Nhã thấy vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời cũng run lên.

Cô biết, Tô Xán đã bắt đầu muốn quấy rối.


"Thưa anh, xin hỏi anh muốn ra giá sao?"

Người chủ trì buổi đấu giá nhìn Tô Xán, mỉm cười hỏi.

Tô Xán gật đầu, sau đó thản nhiên nói: "Hai chục triệu!"

Lời này vừa nói ra.

Đã khiến ai nấy đều kinh hãi.

Nên biết rằng.

Mỗi lần đấu giá trước đó, tất cả mọi người đều chỉ tăng năm mươi nghìn, một trăm nghìn mà thôi.

Kết quả Tô Xán vừa lên tiếng đã trực tiếp tăng thêm năm triệu nhân dân tệ?

Thế nào gọi là siêu giàu?

Chính là như thế này đây!

"Hai chục triệu, quý ông này đã tăng giá đến hai chục triệu!"

Người chủ trì buổi đấu giá cũng đầy kinh ngạc nói.

"Đáng ghét!"

Lâm Thanh Nhã cắn răng, gương mặt nhỏ nhắn lạnh băng tới cực điểm, nói thẳng: "Hai mươi mốt triệu!"

"Quý cô này lại tăng giá lên hai mươi mốt triệu!"

Người chủ trì buổi đấu giá vội vàng nghiêng đầu nhìn về phía Tô Xán, hỏi: "Xin hỏi anh còn muốn theo không ạ?"

"Mấy chục triệu thôi mà, chỉ là tiền lẻ, sao lại không theo tới cùng chứ?"

Tô Xán khinh thường cười một tiếng, sau đó trực tiếp nói: "Ba chục triệu!"

Xì xầm xì xầm.

Toàn bộ hội trường đều nhốn nháo cả lên.

Bọn họ đều cực kỳ khiếp sợ.

Vốn tưởng rằng mới vừa rồi Tô Xán trực tiếp thêm năm triệu, đã là quá lắm rồi.

Không ngờ lần này Tô Xán lại thêm đến cả chín triệu! Gần mười triệu luôn rồi! Thế này là có bao nhiêu tiền, mới có thể ra giá không chút kiêng kỵ như vậy chứ!

Trong lúc nhất thời.

Không ít cô gái ném ánh mắt hâm mộ về phía Tô Xán.

Nhận thấy được ánh mắt khiếp sợ của mọi người.

Tô Xán nhất thời càng đắc ý, quay đầu nhìn về phía Lâm Thanh Nhã, mặt đầy phách lối nói: "Bỏ đi, tôi đã nói rồi. Có tôi ở đây, một món đồ đấu giá thôi cô cũng đừng mong lấy được!"