Long Thần Ở Rể

Chương 460: C460: Cái gì cũng không có




"Ha ha ha, phải phát tài chứ!"

Vương Đặc Nam ngửa đầu cười to đắc ý, sau đó nhìn về phía Lâm Thanh Nhã, mặt đầy châm chọc nói: "Tôi thật sự không ngờ, sấm rền luôn có gió cuốn đấy. Đường đường là Lâm tổng, vậy mà lại nghe lời đề nghị của một nhân viên quèn trong công ty, đúng thật là buồn cười mà!"

"Anh có ý gì?"

Lâm Thanh Nhã nhíu mày lại, lạnh giọng hỏi.

"Tôi có ý gì à?"

Vương Đặc Nam toét miệng cười một tiếng, chỉ vào đại sư Thôi bên cạnh, đắc ý đáp: "Biết người này là ai không? Đại sư nổi danh trong giới cược ngọc đấy!"

"Biết vừa rồi ông ta nói gì với tôi không? Ông ấy nói cho tôi biết, hai khối đá quý này, nhất định sẽ mở được phỉ thúy, hơn nữa còn là đại phỉ thúy!"

"Lâm Thanh Nhã ơi là Lâm Thanh Nhã, không biết sau khi cô nghe được tin tức này, có phải là hối hận đến xanh mặt rồi không?"

"Tuy nhiên, bây giờ cho dù có hối hận nữa cũng vô dụng, bởi vì hai khối đá quý kia đã thuộc về tôi. Cô đã lỡ mất vận may cùng bọn chúng rồi, ngàn vạn lần cũng không ngờ đến nhỉ!"

"Ha ha ha!"

Nói xong, Vương Đặc Nam lại ngửa đầu đắc ý cười phá lên.

Nghe thấy những lời này.

Lâm Thanh Nhã cũng tức giận đến mức cắn chặt hai hàm răng.

Bây giờ cô đúng là vô cùng hối hận.

Nếu biết chắc chắn sẽ mở được phỉ thúy.

Mới vừa rồi dù có thế nào cô cũng sẽ quả quyết mua lại.

Bây giờ thì tốt rồi.

Để cho tên Vương Đặc Nam kia chiếm tiện nghi.

Hiện tại Lâm Thanh Nhã vừa tức giận vừa hối hận.


"Tiêu tốn hơn mười triệu để mua hai khối đá hỏng, mà lại kích động đến mức này sao? Vương tổng quả nhiên có khí phách mà!"

Tuy nhiên ngay lúc này.

Diệp Thu ở bên cạnh lại bĩu môi, cười lạnh châm chọc nói.

Nghe vậy.

Tiếng cười của Vương Đặc Nam hơi ngừng lại.

Anh ta trợn mắt nhìn chằm chằm vào Diệp Thu, lạnh giọng hỏi: "Nhóc con, mày nói gì cơ?"

"Tôi nói, ở đây có một tên ngốc xài hơn mười triệu tệ để mua hai khối phế thạch. Ấy thế mà còn ngốc nghếch cười như được mùa vậy!"

Diệp Thu mặt đầy tinh nghịch nói.

"Phế thạch à? Ôi chao, mày nói đây là phế thạch sao? Diệp Thu à, mày có thể đừng chọc cười nữa được không, ngay cả đại sư Thôi, đại sư chuyên cược ngọc cũng đã nói hai khối đá này nhất định sẽ mở ra được phỉ thúy, vậy mà mày lại nói đây là phế thạch sao. Mày đúng thật là xem mình giống như một nhân vật lớn đấy à?"

Vương Đặc Nam liếc mắt nhìn Diệp Thu một cái, mặt đầy khinh thường nói.

"Đại sư sao?"

Lông mày Diệp Thu nhướn lên, nghiêng đầu nhìn về phía đại sư Thôi kia, cân nhắc nói: "Đầu năm nay thật đúng là người nào cũng dám tự xưng là đại sư nhỉ. Ông nói hai khối nguyên thạch kia có thể mở được phỉ thúy sao?"

"Không sai!"

Đại sư Thôi nhẹ nhàng phe phẩy cánh quạt, mặt đầy kiêu ngạo nói: "Lấy kinh nghiệm mấy chục năm trong giới cược ngọc của tôi để phán đoán, đây tuyệt đối là hai khối ngọc có thể mở được phỉ thúy lớn!"

"Mấy chục năm kinh nghiệm à? Ồ, vậy mấy chục năm này của ông, đúng là rỗi công vô ích rồi. Lại có thể xem hai khối phế thạch thành đá quý, thật là buồn cười mà!"

Diệp Thu lắc đầu, cười lạnh nói.

"Cậu đang chất vấn đại sư sao? Cậu dám nghi ngờ tôi?"

Đại sư Thôi kia trợn mắt nhìn Diệp Thu, lạnh giọng hỏi.

"Không cần tôi phải nghi ngờ ông, mà tôi đoán ông nên nghi ngờ chính mình thì hơn!"


Diệp Thu hài hước nói.

"Đồ con nít mồm còn hôi sữa, không biết gì thì chớ có mà nói, cậu căn bản không biết sự lợi hại của đại sư!"

Sắc mặt của đại sư Thôi nhất thời trầm xuống.

Ngay sau đó, ông ta trực tiếp nghiêng đầu nhìn về phía Vương Đặc Nam, có hơi tức giận nói: "Vương tổng, lập tức bắt đầu cắt đá, tôi muốn cho tên nhóc dốt nát này nhìn xem thử, đại sư Thôi tôi, đến tột cùng có phải chỉ là hư danh hay không?"

"Không thành vấn đề, vừa lúc tôi cũng muốn đánh vào mặt tên nhãi ranh này!"

Vương Đặc Nam cười lạnh một tiếng, sau đó vẫy tay với nhân viên bên cạnh, nói: "Lập tức sắp xếp thợ cắt cùng máy đến đây!"

"Được ạ, anh đợi một lát!"

Nhân viên lập tức đi gọi người.

Chỉ một lát sau.

Thợ cắt đã cùng máy đã tới, bắt đầu chuẩn bị cắt đá.

Mà đây chính là đá quý được chọn từ khu Nguyên Thạch cao cấp, tổng giá trị trên mười triệu.

Tin tức có người cắt đá nhanh chóng lan truyền ra, trong nháy mắt đã hấp dẫn vô số người tới vây xem.

"Vương tổng, anh định cắt khối đá kia trước sao?"

Thợ cắt đá nhìn Vương Đặc Nam, mỉm cười hỏi.

"Cắt cái giá thấp hơn này trước đi!"

Vương Đặc Nam đem khối đá bốn triệu kia đưa cho thợ cắt đá, sau đó còn không quên nhắc nhở: "Cậu nhất định phải cắt thật tỉ mỉ cho tôi, trong này có phỉ thúy lớn đấy. Ngàn vạn lần đừng làm phỉ thúy của tôi hư hại, nếu không cậu cũng không bồi thường nổi đâu!"

Nghe vậy.

Khóe miệng của anh chàng thợ cắt đá cũng co quắp lại, rất không biết làm sao.


Anh ta cũng không biết rốt cuộc nhờ đâu mà Vương Đặc Nam lại tự tin đến thế, chắc gì bên trong đã có phỉ thúy cơ chứ.

Nhưng khách hàng chính là thượng đế mà.

Anh ta đương nhiên cũng không phản bác gì, gật đầu một cái, sau đó bắt đầu khởi động máy, tỉ mỉ cắt đá.

"Diệp Thu à, mặt của cậu cứ đợi bị tôi đánh sưng đi, chống mắt lên mà xem cho tôi!"

Vương Đặc Nam nghiêng đầu nhìn về phía Diệp Thu, đầy đắc ý nói.

Diệp Thu cười nhạt, không nói gì.

Bởi vì anh biết, đợi một lát nữa thôi Vương Đặc Nam sẽ không thể nào đắc ý được nữa!

"Ong ong ong!"

Âm thanh máy cắt vang lên.

Thợ cắt đá cực kỳ cẩn thận làm việc.

"Rắc rắc!"

Khối đá quý bị cắt đứt một phần ba.

Mọi người vội vàng định thần nhìn lại.

Nhưng mà.

Nơi vết cắt kia vẫn là đá, không hề có phỉ thúy.

Điều này làm cho sắc mặt của Vương Đặc Nam biến đổi trong nháy mắt, có hơi khẩn trương nhìn về phía đại sư Thôi.

Đại sư Thôi kia không hoảng hốt, cũng không vội vàng phe phẩy quạt giấy, vẫn vô cùng bình tĩnh nói: "Đừng nóng vội Vương tổng, lúc này chỉ mới cắt đứt một phần ba thôi mà, vẫn còn hơn hai phần ba nữa, chắc chắn có phỉ thúy!"

Nghe thấy những lời này.

Vương Đặc Nam lập tức có hồi phục sinh lực, vội vàng nhìn thợ cắt đá, thúc giục: "Mau cắt tiếp, mau cắt tiếp nào!"

Thợ cắt đá gật đầu, tiếp tục cắt đá.

Tuy nhiên.


Một đao rồi lại một đao khác.

Cả khối đá bị cắt thành mảnh vụn.

Nhưng vẫn không hề nhìn thấy một chút xanh lá nào, chứ đừng nói gì là phỉ thúy.

"Ôi, nát rồi, khối đá này nát rồi!"

"Bốn triệu cứ như thế trôi theo dòng nước, đúng là làm người ta đau lòng mà!"

"Quá kích thích, nếu đổi thành người bình thường thì trái tim không chịu nổi đâu!"

... Trong lúc nhất thời.

Mọi người vây xem bàn luận sôi nổi, trên mặt hiện lên vẻ cười trên sự đau khổ của người khác.

Mà Vương Đặc Nam nhìn thấy cảnh tượng này, khóe miệng lập tức co rút lại.

Giờ phút này, trong lòng anh ta cũng đang rỉ máu.

Chính là bốn triệu đấy! Cứ như vậy mà tan vào hư vô.

Điều này thật sự khiến cho anh ta tức đến hộc máu mà.

"Vương tổng, chúc mừng anh, dùng bốn triệu mua được một khối đá rỗng!"

Lâm Thanh Nhã nhìn Vương Đặc Nam, cười lạnh nói.

Vốn dĩ cô còn đang hối hận vì mình không quả quyết mua hai khối đá này.

Mà bây giờ nhìn lại, lời của Diệp Thu vừa rồi nói quả nhiên không sai.

Nếu không, bốn triệu trôi theo dòng nước kia lại rơi vào chính cô.

Điều này khiến trong lòng cô cực kỳ vui mừng.

"Hừ!"

Vương Đặc Nam hừ lạnh một tiếng, hai mắt trợn ngược nhìn chằm chằm Lâm Thanh Nhã, rất không phục nói: "Lâm Thanh Nhã, cô đừng có mà đắc ý, tôi vẫn còn một khối đá nữa. Chỉ cần khối đá này có thể mở ra được phỉ thúy, tôi không chỉ có thể hoàn lại vốn, mà còn có thể phát tài nữa cơ!"

"Phải không? Vậy tôi coi như chúc mừng anh trước nhé, hy vọng anh có thể kiếm được một món hời lớn!"

Lâm Thanh Nhã cười lạnh một tiếng, mặt đầy khinh bỉ nói.