Long Thần Ở Rể

Chương 440: C440: Dơi máu chạy mất rồi




Nghe Lý Nguyên Phổ nói xong.

Diệp Thu vừa muốn từ chối.

Nhưng đúng lúc này.

Lý Nguyên Phổ lại nói tiếp: "Cậu Diệp, mong cậu đừng từ chối tấm lòng thành của tôi, nếu không đêm nay tôi thật sự không ngủ được mất!"

"Thế... thế cũng được, ông thu xếp đi!"

Diệp Thu cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu.

"Tốt, tốt, tốt, cậu Diệp, cậu đừng lo, chuyện này tôi sẽ lập tức đi nhờ người thu xếp đây!"

Thấy Diệp Thu đồng ý, trong phút chốc Lý Nguyên Phổ vô cùng phấn khích.

Tuy đến lúc đó ít nhất cũng phải chia chác vài trăm triệu với Diệp Thu.

Nhưng trong mắt Lý Nguyên Phổ.

Nếu có thể bỏ ra vài trăm triệu để kéo gần quan hệ hơn với thần cược đá Diệp Thu.

Thì khoản buôn bán này rất có lời! Phải biết là.

Trong giới cược đá tầm cỡ thế giới.

Không biết có bao nhiêu người muốn trả giá cao để được gặp thần cược đá này một lần mà cũng vẫn chưa gặp được đâu.

Nhưng ông ta lại có thể ngày càng kéo gần quan hệ hơn với Diệp Thu.

Vừa nghĩ đến đây.

Lý Nguyên Phổ cảm thấy sung sướng vô cùng.

… Sau mấy lần Lý Nguyên Phổ liên tục kỳ kèo giữ anh lại.

Diệp Thu lại ở lại chỗ Lý Nguyên Phổ uống trà một lúc.

Sau đó anh chào tạm biệt và rời đi.


Dù sao Lâm Thanh Nhã cũng chỉ cho phép anh nghỉ nửa ngày thôi.

Bây giờ đã sắp đến trưa rồi.

Anh phải mau chóng quay về công ty mới được.

Ra khỏi cửa.

Diệp Thu đi đến bên đường, định giơ tay chặn một chiếc taxi.

Nhưng đúng lúc này.

Điện thoại di động của anh đột nhiên vang lên.

Anh còn tưởng là Lâm Thanh Nhã gọi điện đến để giục anh về công ty làm việc.

Diệp Thu không dám chần chờ, vội vàng lấy điện thoại di động ra kết nối cuộc gọi: "Alo, vợ à, anh đang chuẩn bị đến công ty đây!”

"Ai... Ai là vợ của anh chứ?"

Một giọng nói trong trẻo và dễ nghe vang lên từ trong điện thoại.

Chẳng qua, giọng nói này lại không phải của Lâm Thanh Nhã, hơn nữa bên trong giọng nói còn xen lẫn chút ngượng ngùng.

Điều này khiến Diệp Thu sững sờ trong giây lát.

Bởi vì anh cũng biết chủ nhân của giọng nói này.

Đó là nữ cảnh sát bạo lực Hàn Tiêu Tiêu.

Điều này khiến Diệp Thu nhất thời vô cùng xấu hổ, sau khi ho khan vài tiếng, anh mới nhanh chóng giải thích: "Khụ khụ, hóa ra là cảnh sát Hàn, tôi còn tưởng là vợ tôi gọi cho tôi!"

"Lần sau nhớ nhìn kỹ tên người gọi!"

Hàn Tiêu Tiêu cũng hơi xấu hổ nói.

"Tôi biết rồi!"

Diệp Thu gật đầu, sau đó nghi ngờ hỏi: "À mà cảnh sát Hàn, sao tự dưng cô lại nghĩ đến việc gọi cho tôi thế?”


"Diệp Thu, tôi có một tin rất xấu muốn nói với anh!"

Giọng điệu của Hàn Tiêu Tiêu đột nhiên trở nên nghiêm túc hẳn lên.

“Sao?”

“Có chuyện gì vậy? "

Diệp Thu sững sờ một lúc rồi nghi ngờ hỏi.

"Dơi Máu, hung thủ của vụ án giết người hàng loạt, đã được kẻ khác giải cứu vào đêm qua!"

Hàn Tiêu Tiêu hít một hơi thật sâu và nghiến răng nói.

"Sao cơ?"

Diệp Thu sửng sốt trong thoáng chốc.

Anh vốn còn định tranh thủ thời gian đi hỏi thử Hàn Tiêu Tiêu xem thẩm vấn Dơi Máu đến đâu rồi.

Nhưng không ngờ Dơi Máu lại đã được kẻ khác cứu đi rồi.

Phải biết là.

Dơi Máu vừa mới bị bắt vào chiều hôm qua.

Thế mà ngay trong đêm đã được kẻ khác cứu đi rồi.

Rốt cuộc đứng đằng sau là tổ chức nào chứ?

Lẽ nào là phòng thí nghiệm số 7 kia làm?

Nếu thật sự là thế.

Vậy thì thực lực của phòng thí nghiệm số 7 này e là không hề tầm thường.


Dưới sự giám sát chặt chẽ của cảnh sát mà bọn họ vẫn có thể cứu được người ra ngoài.

Nếu không có thực lực thì chắc chắn không thể nào làm được.

Nghĩ đến đây.

Diệp Thu vội vàng hỏi: "Sau khi áp giải được Dơi Máu về, các cô có hỏi ra được manh mối có giá trị nào không?”

"Không!"

Hàn Tiêu Tiêu lắc đầu, vẻ mặt khó coi nói: "Tên này rất cứng miệng, ngoại trừ nói mấy lời độc ác uy hiếp bọn tôi ra, gã hoàn toàn không hợp tác thẩm vấn cùng chúng tôi!"

"Cho nên công tác thẩm vấn tiến triển rất chậm, đến một tin tức có giá trị cũng không moi ra được!”

"Vốn dĩ bên tôi định tối nay lại thẩm vấn gã tiếp, thế nhưng kết quả là sau khi nhân viên thẩm vấn đến thì phát hiện gã đã chạy mất rồi!"

Nghe xong lời Hàn Tiêu Tiêu nói.

Diệp Thu cũng cau mày.

Nói như thế tức là cố gắng của cả ngày hôm qua coi như đều trở thành công cốc.

Sau khi hao tốn bao nhiêu công sức, khó khăn lắm mới bắt được Dơi Máu.

Kết quả lại là chẳng moi được tin tức gì hữu ích cả.

Về động cơ giết người liên hoàn của Dơi Máu, quy luật chọn mục tiêu, mục đích lấy máu và thế lực đứng sau gã rốt cuộc là gì.

Những thông tin quan trọng liên quan đến chân tướng thì lại càng không tra ra được cái gì.

Điều này thật sự hơi khó chịu.

Cho dù là Diệp Thu thì lúc này anh cũng đang nhíu chặt lông mày, sâu trong ánh mắt lộ ra vẻ nghiêm nghị.

Bởi vì trong thâm tâm anh hiểu rõ.

Sau lần này, muốn bắt được Dơi Máu nữa e là rất khó.

Dơi Máu chắc chắn sẽ thận trọng hơn trước đây rất nhiều.

Hoặc đến khi đó, thế lực đứng sau gã sẽ dứt khoát thay đổi thành một người khác để tiếp tục nhiệm vụ giết người và lấy máu này.

Nếu thế thì muốn bắt được hung thủ lần nữa để tìm ra sự thật sẽ lại càng khó hơn! Tóm lại.

Cơ hội tốt nhất đã hoàn toàn vuột mất khi Dơi Máu được giải cứu thành công rồi! Hơn nữa sau này cũng sẽ không còn nữa.


Hàn Tiêu Tiêu ở bên kia điện thoại thấy Diệp Thu im lặng hồi lâu, cô nghĩ rằng Diệp Thu đang tức giận, bèn vội vàng xin lỗi: "Diệp Thu, tôi xin lỗi, chúng tôi đã phụ lòng sự tín nhiệm của anh, không trông giữ được Dơi Máu, khiến những cố gắng của anh và tiểu đội Thiên Võng đều đổ sông đổ bể, chúng tôi có trách nhiệm rất lớn trong chuyện này!”

Nghe vậy.

Diệp Thu cũng sững sờ, sau đó anh cũng nói: "Đừng nói như vậy, đối thủ mạnh hơn nhiều so với chúng ta dự đoán, bên cô không trông giữ được gã cũng là chuyện bình thường!”

"Được rồi, chuyện này cô cũng đừng tự trách mình nữa, tôi sẽ lập tức nhờ người đi điều tra xem có thể lấy được tin tức gì không!”

Thấy Diệp Thu không trách mình, Hàn Tiêu Tiêu thở phào nhẹ nhõm và nói: "Được, vậy làm phiền anh rồi, nếu cần giúp đỡ gì thì cứ nói với bên cảnh sát chúng tôi, bên chúng tôi sẽ dốc hết sức giúp anh!”

“Ừ!"

Diệp Thu gật đầu.

Sau đó, cả hai cúp máy.

Do tình huống khẩn cấp.

Diệp Thu không có thời gian để mà do dự, anh lập tức gọi điện cho Âu Dương Hạo, nói: "Âu Dương, hung thủ của vụ án giết người hàng loạt lúc trước đã được giải cứu, bảo nhà họ Tiêu lập tức phái người đi điều tra xem, bọn họ là thế lực bản địa, tìm kiếm với điều tra sẽ tiện hơn chúng ta nhiều!”

“Vâng!"

Âu Dương Hạo vội vàng gật đầu.

"Ngoài ra, bảo tổ chức đẩy nhanh các hành động, dùng tốc độ nhanh nhất tra ra cho tôi, rốt cuộc phòng thí nghiệm số 7 này là thế lực như thế nào, vì tổ chức cứu Dơi Máu rất có khả năng chính là phòng thí nghiệm số 7, hơn nữa tôi nghi ngờ, bọn họ dám thu thập máu một cách ngang ngược như thế, có lẽ là còn có âm mưu lớn hơn nữa!”

Diệp Thu nheo mắt lại, nói ra phân tích của mình.

"Hiểu rồi, lão đại, em sẽ thu xếp ngay bây giờ, anh còn dặn dò gì khác không ạ?”

Âu Dương Hạo cung kính hỏi.

"Không, nhớ kỹ, động tác phải nhanh lên, tra ra vị trí của Dơi Máu cho tôi trong thời gian ngắn nhất, tôi không muốn để Dơi Máu này tiếp tục hoành hành gây chuyện ở Giang Châu nữa!”

Diệp Thu dặn dò.

"Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!"

Âu Dương Hạo cam đoan.

Sau đó, cả hai kết thúc cuộc gọi.

Diệp Thu liếc nhìn thời gian, thấy sắp qua 12 giờ rồi.

Vì thế anh vội vàng chặn một chiếc xe lại và lao thẳng về phía Tập đoàn Lâm thị...