“Tuyệt, lão đại, chiêu này của anh đúng là tuyệt thật đấy, sau này có chuyện gì, chúng ta đều có thể mượn tay con rối nhà họ Tiêu này đi làm, như vậy sẽ không bị người khác phát hiện ra là tổ chức của chúng ta làm nữa!”
Âu Dương Hạo nghe xong, cũng gật đầu lia lịa khen hay.
Sau đó, anh ta nghĩ ngợi trong giây lát, vẫn cảm thấy hơi khó hiểu, bèn nhìn Diệp Thu hỏi: “Nhưng mà lão đại ơi, sao anh lại chọn một tên hèn nhát như Tiêu Chính để tiếp nhận vị trí gia chủ nhà họ Tiêu chứ?”
“Tên đó vừa nhìn đã biết gã là một kẻ vô dụng chỉ có tham vọng chứ chẳng có bản lĩnh gì rồi, đổi sang một người khác chẳng phải sẽ tốt hơn à?”
“Kẻ hèn nhát mới dễ điều khiển, cũng biết nghe lời hơn, đổi sang một kẻ thông minh hơn chút, tôi còn phải đề phòng gã phản bội, hơn nữa, trong thời điểm nhạy cảm này, vị trí gia chủ Tiêu gia mà do em trai ruột của Tiêu Kiếm đảm nhận thì không còn gì thích hợp hơn, cũng sẽ không dẫn đến sự hoài nghi của bên ngoài!”
Diệp Thu giải thích.
“Thì ra là thế! Có lý!”
Âu Dương Hạo như có điều suy tư gật đầu.
“Thôi được rồi, mau đưa tôi về nhà lớn của nhà họ Lâm đi, rời đi lâu như thế, chắc vợ tôi cũng đang rất lo lắng rồi, tôi phải về nhanh để báo bình an cho cô ấu mới được!”
Diệp Thu xua tay, cười nói.
“OK lão đại!”
Âu Dương Hạo gật đầu, sau đó nhanh chóng ra khỏi trang viên nhà họ Tiêu cùng Diệp Thu.
Trên đường đi cũng không có kẻ nào ngăn cản Diệp Thu và Âu Dương Hạo cả.
Vì những đội canh gác, đội tuần tra của trang viên nhà họ Tiêu đều đã bị xử lý hết khi Âu Dương Hạo dẫn người tấn công vào trang viên rồi.
Bây giờ trong trang viên chỉ còn lại đám người nằm la liệt đầy đất, kẻ nào kẻ nấy đều kêu rên đầy đau đớn.
Vì thế hai người đi ra khỏi trang viên một cách rất thuận lợi, lái xe quay về nhà lớn của nhà họ Lâm… Tại nhà lớn nhà họ Lâm.
Trong biệt thự của Lâm Quốc Đống.
Sau khi Diệp Thu bị bắt đi.
Đám người nhà họ Lâm không hề lo lắng chút nào.
Ngược lại, đám người đó còn ai về nhà nấy, lấy ra rượu ngon bọn họ cất trữ nhiều năm, tổ chức tiệc chúc mừng nữa.
Lúc này, trong biệt thự của Lâm Quốc Đống cứ phải gọi là vô cùng vui vẻ.
Trên gương mặt của Triệu Thư Đình và một nhà ba người Lâm Vĩ đều là vẻ sung sướng.
Tâm trạng của những người còn lại cũng không tệ, nên ăn cứ ăn, nên uống cứ uống.
Tuy nhiên.
Trước bữa tiệc này.
Chỉ có một người mang gương mặt lạnh lùng nhìn tất cả.
Tất nhiên người đó chính là Lâm Thanh Nhã.
Tuy cô vẫn luôn không muốn thừa nhận.
Nhưng trong sâu thẳm trong trái tim cô cũng đã nảy sinh chút tình cảm với Diệp Thu.
Bây giờ Diệp Thu bị nhà họ Tiêu đưa đi, không rõ sống chết.
Sao cô có thể có tâm trạng tham gia vào bữa tiệc linh đình này chứ?
Nhất là khi nghe tiếng chạm cốc xen lẫn tiếng nói tiếng cười của đám người nhà họ Lâm trong bữa tiệc.
Trong lòng cô cũng càng lúc càng thấy lạnh lẽo.
Nói thật thì.
Đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được sự vô cảm trong bản tính của con người.
Thái độ của mọi người trong nhà họ Lâm đối với Diệp Thu cũng khiến cô cảm thấy ớn lạnh.
"Thanh Nhã, con cứ đứng đực ra đấy làm gì, ăn chút gì đi!”
Triệu Thư Đình gắp một miếng đồ ăn đặt vào đĩa trước mặt Lâm Thanh Nhã, mỉm cười nói.
Giờ phút này, bà ta cứ phải gọi là phơi phới như xuân về, trong lòng bà ta đang sung sướng vô cùng.
Dù sao bà ta vốn dĩ đã ngứa mắt Diệp Thu rồi, bà ta còn từng nghĩ trăm phương ngàn kế để khiến Diệp Thu rời khỏi Lâm Thanh Nhã.
Kết quả lại liên tục gặp trở ngại.
Nhưng lần này, có nhà họ Tiêu ra tay đưa Diệp Thu đi, việc này đã giúp bà ta rất nhiều, tảng đá trong lòng bà ta cuối cùng cũng rơi xuống.
Về phần Diệp Thu sống hay chết thì không liên quan đến bà ta.
Bà ta thậm chí còn mong Diệp Thu chết thật nhanh ấy chứ.
"Con không ăn, không có hứng ăn!"
Lâm Thanh Nhã đẩy đĩa thức ăn sang một bên, lạnh lùng nói.
“Con bé này, con vẫn còn tức giận vì chuyện của Diệp Thu sao?”
“Cái thằng ăn hại đấy có gì tốt mà con lại nặng tình với nó như thế chứ?”
Triệu Thư Đình quắc mắt nhìn Lâm Thanh Nhã, bực bội nói.
"Anh ấy là chồng của con!"
Lâm Thanh Nhã lạnh lùng nói.
"Là chồng thì sao?”
“Mẹ còn là mẹ của con đây này, mẹ đã sinh ra con và nuôi con hơn 20 năm trời, vậy mà con lại ăn nói như thế với mẹ chỉ vì cái thằng ăn hại đó sao?”
“Con nói đi, con muốn mẹ hay là muốn thằng vô dụng kia!”
Vẻ mặt Triệu Thư Đình trầm xuống, có phần tức giận nói.
Ngay khi bà ta dứt lời.
Đám người nhà họ Lâm cũng chú ý đến phía bên bọn họ.
Nhưng lại chẳng một ai đứng ra khuyên can, ngược lại đều chỉ nâng ly rượu, chuẩn bị xem kịch hay.
"Mẹ, mẹ... mẹ muốn con phải trả lời câu hỏi này mẹ như thế nào chứ!"
Lâm Thanh Nhã cau mày.
"Trả lời thật lòng! Con chọn cái thằng ăn hại Diệp Thu kia hay là chọn mẹ con, nếu con chọn thằng ăn hại Diệp Thu kia, vậy thì bây giờ mẹ sẽ tới nhà họ Tiêu tự thú, nói mẹ là người giết Tiêu Thần, đổi Diệp Thu kia về cho con!”
Triệu Thư Đình vô cùng tức giận nói.
Sau đó, bà ta định đứng dậy.
Thấy thế.
Sắc mặt Lâm Thanh Nhã cũng thay đổi, cô vội giơ tay kéo Triệu Thư Đình lại, giải thích: “Mẹ, con không có ý đó, sao con có thể bảo mẹ đi đổi Diệp Thu về được chứ?”
“Mẹ là mẹ của con mà, dù con sống thiếu ai cũng không thể sống thiếu mẹ!"
Vừa nghe vậy.
Trên gương mặt Triệu Thư Đình lúc này mới lại lộ ra nụ cười, bà ta giơ tay xoa đầu Lâm Thanh Nhã, cười nói: "Ừm, ngoan, thế mới con gái ngoan của mẹ chứ, con có thể nghĩ như thế là rất đúng đắn, Diệp Thu kia cũng chỉ là một đứa ăn hại mà thôi, mất thì mất cũng có sao đâu!”
"Lát nữa mẹ sẽ đích thân chọn cho con một người chồng, với điều kiện của con, cho dù là cuộc hôn nhân thứ hai cũng sẽ có rất nhiều người đàn ông xuất sắc tranh giành đến sứt đầu mẻ trán để lấy được con, sao con lại phải lãng phí thời gian của mình vào thằng vô dụng đó chứ?"
"Đúng đấy Tiểu Nhã, cháu nên nghe lời của mẹ cháu thì hơn, bà ấy sẽ không hại cháu đâu, cái thằng vô dụng Diệp Thu kia thật sự chẳng xứng với cháu gi cả!"
Dì của Lâm Thanh Nhã ngồi bên cạnh cũng lên tiếng thuyết phục cô.
Bình thường bà ta có quan hệ riêng tốt nhất với Triệu Thư Đình, lúc này, tất nhiên bà ta sẽ nói giúp Triệu Thư Đình rồi.
"Tiểu Nhã, theo bác thấy, ban đầu cháu kết hôn với Diệp Thu kia chính là một sai lầm vô cùng lớn, với điều kiện của cháu, chọn một cậu ấm của một đại gia tộc để kết hôn vẫn còn dư dả nữa là!”
“Nếu thế thì những người khác trong nhà họ Lâm chúng ta cũng có thể được thơm lây, ấy vậy mà cuối cùng cháu lại chọn một đứa vô dụng như thế, nhà chúng ta chẳng được tí lợi lộc nào cả, ngược lại hôm nay nó còn gây ra hoạ lớn như thế, hại tất cả chúng ta còn phải lo lắng sợ hãi cùng nó một phen nữa!”
"Sau này con chọn chồng ấy, tuyệt đối đừng có tuỳ hứng như thế nữa, con hại mình con thì không sao nhưng mà đừng hại cả nhà họ Lâm chúng ta!”
Bác của Lâm Thanh Nhã cũng nói với thái độ móc mỉa.
"Chọn chồng như thế nào là việc của riêng cháu, dì và bác không cần lo đâu ạ!”
Lâm Thanh Nhã cau mày, lạnh lùng nói.
"Ôi, con bé này, sao lại không chịu nghe người lớn khuyên bảo như thế chứ?”
Bà bác và dì rất không hài lòng với thái độ của Lâm Thanh Nhã.
"Cháu xin lỗi, tính cháu là thế đấy, mọi người cứ ăn đi, cháu xin phép đi trước!”
Lâm Thanh Nhã nói rồi trực tiếp đứng lên định rời đi.
Dù sao một bữa cơm thế này, cô thực sự không thể chịu nổi thêm một phút nào nữa.
Tuy nhiên.
Đúng lúc này.
Lâm Vĩ lại cầm một ly rượu vang đi tới, chặn đường Lâm Thanh Nhã.
"Chị gái tổng giám đốc của tôi ơi, giờ chị đang định đi đâu thế?”
Lâm Vĩ hỏi với một nụ cười mỉa mai.
"Không liên quan đến cậu, tránh ra!"
Lâm Thanh Nhã lạnh lùng nói.
"Muốn đi à?”
“Được thôi, nhưng chị phải thực hiện cho xong vụ cá cược giữa chúng ta trước mặt mọi người cái đã!”
Lâm Vĩ đắc chí nói.
"Bây giờ còn chưa đến buổi chiều!"
Lâm Thanh Nhã nói với vẻ mặt lạnh lùng.
“Có gì khác sao?”
“Bây giờ đã gần 11 giờ rồi, còn chưa đầy một tiếng nữa là đến 12 giờ, đừng bảo chị vẫn mong chờ Diệp Thu sẽ trở về trước 12 giờ đấy nhé?”
Lâm Vĩ cười khẩy nói.
"Chắc chắn anh ấy sẽ quay về!"
Lâm Thanh Nhã nghiến chặt hàm răng.