Long Thần Ở Rể

Chương 416: C416: Tất cả đều sụp đổ




“Cậu gọi cho tôi làm gì?”

“Nếu không có chuyện gì quan trọng thì cúp máy trước đi, tôi còn có một cuộc điện thoại quan trọng phải gọi!”

Tiêu Kiếm mất kiên nhẫn nói.

Dù sao ông ta cũng còn phải nhanh chóng gọi cho Tiêu Nam xin giúp đỡ, dù thế nào đi nữa cũng phải nhờ Tiêu Nam giúp nhà họ Tiêu lần này.

Nếu không, nhà họ Tiêu có thể sẽ không qua nổi ải này mất.

Vì thế tất nhiên ông ta sẽ không có tâm trạng để nói chuyện với Tiêu Thuần Phong.

“Khoan đã ông chủ ơi, tôi có chuyện quan trọng cần báo cáo với ngài!”

Tiêu Thuần Phong vội vàng đáp.

“Có chuyện gì?”

Tiêu Kiếm nhíu mày.

“Ngài phải chuẩn bị tâm lý nhé, nếu bây giờ ngài đang ngồi thì nhất định phải ngồi cho vững vào, nếu bây giờ ngài đang đứng thì bên cạnh có cái gì có thể bám, ngài cũng nhất định phải bám chặt vào nhé!”

Tiêu Thuần Phong nói.

“Đừng có nhảm nhí nữa, có chuyện gì thì nói nhanh đi, tôi là chủ nhân của nhà họ Tiêu, có sóng to gió lớn nào mà chưa từng trải qua chứ?”

“Còn có thế khiến tôi sợ đến mức ngã ngồi trên đất chắc?”

Tiêu Kiếm bực bội nói.

“Thế thì được rồi…” Tiêu Thuần Phong cười cay đắng, vô cùng bất lực nói: “Tập đoàn Tiêu thị nhà chúng ta… Có thể sắp phải phá sản rồi!”

“Cái gì!”

Tiêu Kiếm sững sờ, vội vàng hỏi lại để xác nhận: “Cậu vừa bảo gì cơ?”

“Cậu nói lại lần nữa tôi nghe xem nào, cậu bảo Tập đoàn Tiêu thị làm sao cơ?”

“Sắp phá sản rồi!”

Tiêu Thuần Phong trả lời một cách đầy bất lực.


“Sao có thể chứ! Cậu đang đùa tôi thôi đúng không?”

Tiêu Kiếm hoàn toàn không dám tin tất cả những chuyện này là sự thật.

Phải biết là, chỉ mới ngày hôm qua thôi, ông ta còn vừa xem báo cáo tài chính của Tập đoàn Tiêu thị.

Gần đây, Tập đoàn Tiêu thị phát triển rất tốt, các công ty con đều ngày càng đi lên, đang nằm ở trạng thái lợi nhuận kếch xù.

Sao có thể vừa qua một ngày đã sắp phá sản rồi chứ?

Hơn nữa.

Dù gì thì Tập đoàn Tiêu thị cũng là tập đoàn kinh doanh nhất nhì ở Giang Châu, dù có sụp đổ thì cũng phải chống đỡ được vài tháng nữa mới phải chứ.

Sao có thể nói đổ là đổ như thế được?

“Ông chủ, ngài cũng biết tôi là người thế nào mà, sao tôi có thể đùa với ngài được chứ?”

“Tất cả những lời tôi nói đều là sự thật!”

Tiêu Thuần Phong cười đầy khổ sở nói.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Vẻ mặt của Tiêu Kiếm bắt đầu xấu đi trông thấy.

“Mười phút trước, tất cả công ty con của tập đoàn chúng ta đồng thời gặp phải sự tấn công mang tính huỷ diệt, đầu tiên là tài khoản công ty bị hack, phần lớn tiền đều bị hack mất, sau đó là những khách hàng lớn hợp tác với Tập đoàn của chúng ta đều lũ lượt huỷ hợp đồng!”

“Bây giờ cổ phiếu của chúng ta đang rớt giá mạnh, giá trị thị trường của tập đoàn lập tức bốc hơi hàng chục tỷ, cứ theo đà này, trong vòng nửa giờ nữa, Tập đoàn Tiêu thị sẽ hoàn toàn phá sản!"

Tiêu Thuần Phong báo cáo đúng sự thật.

“Phịch!"

Hai chân Tiêu Kiếm nhũn ra, ông ta ngã ngồi trên đất: “Tại sao lại như vậy?

“Hả?”

“Tại sao lại như vậy!"

Bây giờ ông ta cũng muốn tìm đến cái chết luôn rồi đấy.


Đầu tiên là bên quân đội truyền đến tin tức muốn bắt đầu một cuộc điều tra kỹ lưỡng về nhà họ Tiêu, khai đao với nhà họ Tiêu.

Bây giờ, Tập đoàn Tiêu thị, trụ cột kinh tế của nhà họ Tiêu, lại phải hứng chịu thêm một đòn chí mạng và đang đứng trước bờ vực phá sản.

Thế này khác nào là muốn mạng của ông ta và cả nhà họ Tiêu chứ! "Tôi cũng không biết, nhưng có thể khẳng định một điều là chắc chắn có người đang nhắm vào nhà họ Tiêu, hơn nữa kẻ đó nhất định là một nhân vật lớn có thể một tay che trời mà nhà họ Tiêu chúng ta không thể dây vào!"

Tiêu Thuần Phong nói với vẻ mặt đầy bất lực.

Mặc dù anh ta là một doanh nhân rất quyền lực.

Nhưng khi gặp phải tình huống thế này, anh ta cũng rất bất lực.

Bởi vì trên thế giới này, có một số sức mạnh mà chúng ta không thể đối chọi chỉ bằng sức người.

Nghe Tiêu Thuần Phong nói vậy.

Vẻ mặt của Tiêu Kiếm cũng vô cùng khó coi.

Bởi vì lời mà Tiêu Thuần Phong và Tiêu Nam nói giống nhau đến mức cứ như đúc từ cùng một khuôn ra vậy.

Nhân vật lớn! Nhân vật lớn có thể một tay che trời! Kẻ đó là ai?

Nghĩ đến đây.

Tiêu Kiếm vô thức nhìn sang Diệp Thu.

Ông ta vẫn không thể chấp nhận sự thật này.

"Ông chủ, Tập đoàn Tiêu thị thành ra thế này, tôi cũng có trách nhiệm, lát nữa tôi sẽ lên sân thượng, lấy cái chết để tạ tội, ngài bảo trọng!”

Tiêu Thuần Phong nói xong thì cúp điện thoại luôn.

Tiêu Kiếm sững sờ một giây lát, ông ta vừa định gọi lại để khuyên can.

Nhưng đúng lúc này.

Chuông điện thoại di động của ông ta lại vang lên.

Hơn nữa, tiếng chuông này chưa từng ngừng lại.


Trong vòng nửa giờ tiếp theo.

Điện thoại của ông ta gần như sắp cháy máy vì những cuộc gọi đến liên tiếp.

Mỗi một cuộc gọi đến đều là một tin vô cùng xấu.

Đầu tiên là mạng lưới quan hệ trong giới chính trị của nhà họ Tiêu lũ lượt bị điều tra ra là có tham ô và hối lộ, bị các cơ quan liên quan bắt đi để điều tra.

Ngay sau đó, các thế lực phụ thuộc của nhà họ Tiêu đều bị tiêu diệt hoặc là tuyên bố tách khỏi nhà họ Tiêu.

Ngoài ra còn có những thế lực gia tộc và đối tác hợp tác có quan hệ tốt với nhà họ Tiêu trước đây cũng đều tuyên bố chấm dứt kết giao với nhà họ Tiêu, không bao giờ liên hệ lại nữa.

Thậm chí, có người còn tuyên bố sẽ trở thành kẻ thù không đội trời chung với nhà họ Tiêu.

Hết tin tức này đến tin tức khác, những đòn đánh nặng nề cứ liên tục ập đến.

Hơn nữa mỗi cú đều là những đòn chí mạng.

Điều này khiến nhà họ Tiêu vốn có gốc rễ thâm sâu, không thể bị lay chuyển.

Sụp đổ chỉ trong nhát mắt! Tiêu Kiếm thẫn thờ, biểu cảm trên mặt ông ta lúc này chỉ còn lại sự đờ đẫn.

Có lẽ khi vừa bắt đầu, những tin tức ấy khiến ông ta cảm thấy bàng hoàng và hoảng sợ.

Nhưng sau đó, hết tin xấu này đến tin xấu khác đua nhau xuất hiện.

Khiến ông ta đã trở nên tê dại, đầu óc trống rỗng, ông ta bần thần ngã ngồi trên đất như một con gà gỗ.

Cuối cùng.

Tiếng chuông điện thoại đã ngừng lại.

Mà tất cả gốc rễ của nhà họ Tiêu cũng đã sụp đổ hết.

Có thể nói là một sự sụp đổ toàn diện.

Tiêu Kiếm đứng chết lặng, hồi lâu sau mới lấy lại được tinh thần.

Ông ta thật sự không dám tin tất cả những chuyện này đều là sự thật.

Trước đó không lâu.

Ông ta vẫn còn là vị chủ nhân cao ngạo của nhà họ Tiêu, nắm cả nhà họ Tiêu trong tay, có thể hô mưa gọi gió.

Ở Giang Châu này, ông ta cũng có thể xếp vào top trên trong bảng xếp hạng những kẻ có máu mặt.

Tuy nhiên.

Mới qua nửa tiếng đồng hồ thôi.


Cả nhà họ Tiêu đều đã xong đời.

Khoảng cách và chuyển biến to lớn này.

Thật sự khiến ông ta có cảm giác như bị rơi thẳng từ nơi cao nhất của đỉnh Everest xuống chân núi.

Tan xương nát thịt! "Bây giờ, ông còn tưởng rằng không ai có thể khiến nhà họ Tiêu các ông suy chuyển nữa không?”

Diệp Thu nhìn Tiêu Kiếm đang vô cùng bàng hoàng, khoé môi nhếch lên thành nụ cười đùa giỡn, hỏi.

Nghe vậy.

Cả người Tiêu Kiếm không khỏi run lên.

Ông ta nhìn Diệp Thu với vẻ mặt kinh hãi, sắc mặt tái nhợt hỏi: “Là mày đúng không?”

“Là mày đã huỷ hoại nhà họ Tiêu!"

Lúc này, dù Tiêu Kiếm có ngu ngốc và đần độn hơn nữa.

Cũng biết, nhân vật lớn đã hủy hoại nhà họ Tiêu là ai rồi.

Bởi vì sau khi Diệp Thu bảo Âu Dương Hạo gọi cuộc điện thoại kia, nhà họ Tiêu mới bắt đầu sụp đổ trên mọi mặt trận! “Là tôi!”

Diệp Thu mỉm cười và gật đầu.

Nghe xong.

Vẻ mặt Tiêu Kiếm lập tức thay đổi, nét mặt ông ta xấu xí cực độ.

Lần này rốt cuộc ông ta đã chọc phải kẻ khủng khiếp đến mức nào vậy chứ.

Chỉ cần một cuộc điện thoại.

Chỉ tốn nửa tiếng đồng hồ.

Đã có thể khiến gốc rễ thâm sâu mà nhà họ Tiêu dành hàng trăm năm để cắm xuống ở Giang Châu, còn cả mạng lưới quan hệ mà các thế hệ cùng nhau cố gắng tích luỹ qua nhiều đời, tất cả đều hoá thành bọt nước trong chớp mắt.

Chuyện này thực sự quá đáng sợ! Vừa nghĩ đến đây.

Tiêu Kiếm thầm cảm nhận được một cảm giác bất lực khôn cùng.

Bởi vì ông ta thực sự không biết phải lấy cái gì để đấu với Diệp Thu nữa.

Ông ta nhận ra rằng thứ tư bản mà trước đây ông ta vẫn lấy làm kiêu ngạo chả là cái đếch gì trước mặt Diệp Thu cả.

Điều này khiến ông ta rất tuyệt vọng!