Long Thần Ở Rể

Chương 388: Chương 388




Tuy nhiên.

Diệp Thu lại là một ngoại lệ.

Các chủ đương nhiệm của Trân Bảo các.

Nếu nói về bối phận.

Thì phải gọi anh một tiếng cố vấn.

Phải.

Chính là cố vấn! Năm đó, các chủ đời trước của Trân Bảo các mua được một món đồ quý hiếm và kỳ lạ.

Tuy nhiên.

Thật ra vật báu trong thiên hạ đều có linh tính, người có đức, có tài mới có thể sở hữu nó.

Thứ bảo vật càng quý giá, linh tính lại càng mạnh.

Muốn thật sự có được nó, vận may của chính kẻ sở hữu phải đủ mạnh, nếu không sẽ không thể kiềm chế được linh tính của món đồ vật này, gây ra hàng loạt tai hoạ.

Các chủ đời trước của Trân Bảo các vốn là một người có vận may rất tốt.

Nếu không cũng không thể ngồi trên vị trí các chủ Trân Bảo các.

Nhưng vì khi đó tuổi tác của ông đã cao, vận may đã bắt đầu yếu đi.

Lại thêm việc món bảo vật ông có được này chính là một báu vật kỳ quái vô cùng hiếm thấy trên thế gian, có linh tính rất mạnh.

Khiến vận may của ông hoàn toàn không thể áp chế được món bảo vật này, dẫn đến vận rủi quấn thân, suýt nữa thì đi đời nhà ma.

May mà trời cao có lòng giúp đỡ, để ông ta vô tình gặp được một người qua đường là Diệp Thu.

Là Diệp Thu ra tay giúp ông ta trấn áp món báu vật này lại, cứu các chủ đời trước một mạng.

Từ đó về sau, các chủ đời trước nằng nặc muốn bái Diệp Thu làm thầy.

Và ra lệnh cho cả Trân Bảo các.

Dù là lúc nào.


Cũng đều phải coi Diệp Thu là thượng khách! Không ai được phép mạo phạm! Nếu không sẽ bị xử lý theo quy củ của các! Các chủ cũng không ngoại lệ.

Sau này.

Các chủ đời trước về hưu an hưởng tuổi già, con trai ông ta lên kế vị.

Đây cũng là lý do khiến địa vị của Diệp Thu ở Trân Bảo các ngày càng cao hơn.

Ngay cả các chủ đương nhiệm của Trân Bảo các gặp anh cũng phải lập tức quỳ xuống dập đầu thỉnh an.

Cho nên.

Lúc này, khi nghe Hổ gia nói mình là đệ tử của Trân Bảo các.

Diệp Thu cũng không nhịn được lắc đầu cười.

“Mày cười cái gì?”

“Buồn cười lắm sao?”

“Trân Bảo các lớn mạnh hơn nhiều so với những gì mày tưởng tượng đấy, tốt nhất là mày nên mau chóng xin lỗi tao đi, nếu không, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng đấy!”

Hổ gia trợn mắt nhìn Diệp Thu, bực bội nói.

Vì có Trân Bảo các chống lưng, ông ta cũng hoàn toàn không để Diệp Thu vào mắt.

Tuy thực lực của Âu Dương Hạo và Đỗ Nguyên Lương rất mạnh.

Nhưng trong mắt ông ta, trước mặt Trân Bảo các, bọn họ hoàn toàn không đáng nhắc tới! “Thì ra ông là đệ tử của Trân Bảo các à, Thiên Nam Chấn Hải Hà, Địa Bắc Tiếu Sơn Lâm, ông là đệ tử của phe nào?”

Diệp Thu nhếch môi mỉm cười, vẻ mặt suy tư hỏi.

Anh vừa dứt lời.

Hổ gia cũng sững sờ, trong ánh mắt lộ ra nét kinh ngạc, sau đó ông ta cười, nói: “Ây dà, xem ra mày cũng có chút hiểu biết về Trân Bảo các của bọn tao đấy chứ, tao là đệ tử có tự Sơn!”

“Tự Sơn?”

“Thế chắc ông là học trò của Hồng Bằng Phi nhỉ?”

Diệp Thu thản nhiên nói.


Hổ gia sửng sốt.

Vì Diệp Thu lại nói đúng rồi.

Trân Bảo các là tổ chức thu gom đứng đầu trên thế giới.

Nội bộ của thế lực này được chia cấp rất nghiêm ngặt và chia phe phái rất rõ ràng.

Thiên Nam Chấn Hải Hà, Địa Bắc Tiếu Sơn Lâm.

Mỗi một chữ đều đại diện cho một phe.

Mà mỗi phe phái đều có một đảng chủ thống lĩnh.

Trong Trân Bảo các, trừ các chủ ra thì cái danh đảng chủ thì có thể coi là chức vụ có địa vị cao nhất.

Mà đảng chủ tự Sơn của Hổ gia chính là Hồng Bằng Phi.

Chỉ là Hổ gia không ngờ được rằng.

Diệp Thu không chỉ có thể nói đúng tất cả hiệu tự của các phe phái trong Trân Bảo các mà còn có thể nói đúng cả tên của đảng chủ phe ‘Sơn’.

Kẻ này không hề đơn giản.

Nghĩ đến đây.

Hổ gia hít sâu một hơi, nhìn Diệp Thu, sắc mắt khó coi nói: “Rốt cuộc mày là ai?”

“Tại sao lại hiểu rõ chuyện của Trân Bảo các bọn tao như thế?”

“Ông gọi cho Hồng Bằng Phi một cuộc, nói với ông ta là, có một người tên là Diệp Thu muốn lấy một ngón tay của ông, ông hỏi thử xem ông ta có ý kiến gì không!”

Diệp Thu hờ hững nói.

“Mày…” Hổ gia vừa định chửi ầm lên.

Nhưng ông ta không phải là một thằng ngu.

Trước khi xác định được thân phận của Diệp Thu.


Ông ta không dám mạo phạm quá đáng.

Chỉ có thể câm miệng, thành thật lấy điện thoại ra, gọi một cuộc cho đảng chủ phe Sơn Hồng Bằng Phi.

Chỉ qua chốc lát.

Điện thoại đã được kết nối.

Biểu cảm trên mặt Hổ gia lập tức cung kính hẳn lên, ông ta nịnh nọt nói: “Đảng chủ, tôi là Mã Sơn Hổ đây, tôi có chút chuyện muốn báo cáo với ngài!”

“Có chuyện gì!”

Giọng nói mất kiên nhẫn của Hồng Bằng Phi truyền ra từ trong điện thoại.

Hổ gia vội vàng báo cáo hết một lượt chuyện xảy ra ở đây, bao gồm cả câu Diệp Thu vừa bảo ông ta nói lúc nãy.

Sau khi nghe xong.

Hồng Bằng Phi ở bên kia điện thoại vốn còn đang nửa nằm trên chiếc sô pha lập tức sợ đến mức ngồi thẳng dậy, vẻ mặt kinh hãi hỏi: “Ông… Ông nói cái gì?”

“Người đó tên là Diệp Thu?”

“Vâng, các chủ, người này là ai thế?”

“Ghê gớm lắm sao?”

“Hình như tên này hiểu rất rõ về Trân Bảo các của chúng ta, lúc nói chuyện cũng rất làm ra vành ra vẻ, tôi cmn thật sự muốn tát cho nó một cái!”

Hổ gia bĩu môi, có phần không phục nói.

“Đệt! Ông cmn nhanh chóng câm mồm lại cho tôi, ông đây thật sự rất muốn cắt phăng cái lưỡi của ông đi đấy!”

Hồng Bằng Phi chỉ cảm thấy da đầu tê dại, vội vàng dừng ngay việc mắng chửi.

“Hở?”

“Đảng chủ, tại sao chứ?”

Hổ gia sững sờ, vẻ mặt khó hiểu hỏi.

“Bớt cmn phí lời đi, mau đưa điện thoại cho người tên là Diệp Thu kia đi, nếu ông dám nói nhiều thêm một câu nữa, ông đừng hòng sống nữa!”

Hồng Bằng Phi phẫn nộ chửi rủa.

Hổ gia cũng bị giọng điệu của Hồng Bằng Phi làm cho sợ hãi, không dám lề rề, vội vàng đưa điện thoại cho Diệp Thu.

“Alo, là tôi, Diệp Thu!”


Diệp Thu kề điện thoại lên tai, bình tĩnh nói.

“Thật sự là ngài ạ, anh Diệp, không ngờ lại có thể liên hệ với ngài bằng cách này, ngài đang ở đâu thế ạ?”

“Bây giờ tôi sẽ lập tức qua chào hỏi ngài ngay!”

Hồng Bằng Phi cung kính, vẻ mặt nịnh nọt nói.

Thái độ này so với thái độ đối với Hổ gia lúc trước cứ phải gọi là một trời một vực.

“Không cần, tôi vội lắm, ông chỉ cần dặn dò đệ tử của ông làm theo đúng như lời tôi vừa nói lúc nãy là được!”

Diệp Thu thờ ơ nói.

“Tôi hiểu rồi, anh Diệp, anh yên tâm, tôi chắc chắn sẽ làm anh hài lòng, phiền anh đưa điện thoại lại cho thằng ngu kia hộ tôi với ạ!”

Hồng Bằng Phi vô cùng cung kính nói.

Diệp Thu không nói gì mà chỉ ném điện thoại cho Hổ gia.

Hổ gia vội vàng kề điện thoại vào tai, run rẩy hỏi: “Đảng chủ, cậu… cậu ta rốt cuộc là ai?”

“Mã Sơn Hổ ơi là Mã Sơn Hổ, ông ăn gan hùm mật gấu rồi đúng không?”

“Đến cả ngài Diệp mà ông cũng dám gây sự?”

“Đó là người mà ngay cả các chủ đại nhân cũng phải tôn kính gọi một tiếng cố vấn đấy, thế mà ông lại đi gây sự với anh ta?”

“Cmn, ông chán sống rồi có đúng không?”

Hồng Bằng Phi vô cùng giận dữ quát lớn.

Dù sao Mã Sơn Hổ cũng là đệ tử thuộc phe Sơn của ông ta.

Lỡ chuyện này ầm ĩ lên, thế thì sẽ ảnh hưởng đến ông ta.

“Chuyện này…” Hổ gia sợ đến mức mặt mày tái nhợt.

Đệch mợ! Đến cả các chủ của Trân Bảo các cũng phải tôn kính gọi một tiếng cố vấn?

Đây là nhân vật thế nào chứ! Lần này e là mình không phải là đá vào ván sắt nữa mà là đá vào đạn hạt nhân rồi! Vừa nghĩ đến đây.

Hổ gia sắp vãi đái ra quần rồi, cả đầu choáng váng như bị sét đánh, hãi đến độ sắp ngu luôn rồi.

Đúng vào lúc này.

Tiếng gầm giận dữ của Hồng Bằng Phi vang lên từ bên kia điện thoại: “Thằng ngu này, nếu không muốn chết thì lập tức làm theo những gì ngài Diệp nói đi, nghe rõ không hả?”