Lúc này.
Thái độ của Lý Thắng Lợi lập tức xoay ngoắt 180 độ, so với lúc trước mà nói, anh ta của bây giờ cứ như là một người khác.
Trước mặt Diệp Thu, anh ta càng không dám làm giá.
“Được rồi, anh đứng dậy đi!”
Diệp Thu xua tay, thản nhiên nói.
Vì trong lòng anh cũng rõ.
Lý Thắng Lợi cũng chỉ bị thằng em Lý Siêu lừa gạt thôi.
Nói thẳng ra thì là quá ngay thẳng, không biết đề phòng, bị Lý Siêu coi là súng ngắm.
Lỗi không phải tại anh ta, cũng không cần phải tính toán với anh ta.
“Cảm ơn anh đã khoan dung độ lượng!”
Lý Thắng Lợi như được đại xá, anh ta vội gập người cảm ơn Diệp Thu.
“Dù là ở nơi nào, vào thời điểm nào, mong anh nhớ kỹ, anh là một quân nhân, chức trách và sứ mệnh của anh là bảo vệ Tổ quốc, không bao giờ được hướng nòng súng của mình vào người dân, biết chưa?”
Diệp Thu hờ hững nói.
Nghe vậy.
Lý Thắng Lợi ngỡ ngàng, sau đó lập tức đứng thẳng lên, mặt đầy nghiêm túc nói: “Rõ! Ngài dạy phải, Thắng Lợi sẽ khắc ghi bài học này vào trong tim!”
“Được rồi, mau dẫn người của anh về đi, bây giờ cũng muộn rồi, người biết càng nhiều sẽ gây ra càng nhiều ảnh hưởng không tốt, làm xấu hình tượng của quân nhân!”
Diệp Thu xua tay, bình tĩnh nói.
“Rõ!”
Lý Thắng Lợi vội gật đầu, sau đó nhìn Đỗ Nguyên Lương, cung kính nói: “Vậy trưởng quan Đỗ, tôi xin phép đi trước!”
Đỗ Nguyên Lương gật đầu.
Thấy vậy.
Lý Thắng Lợi vội vẫy tay với đám quân nhân mình dẫn đến nói: “Thu quân!”
Sau đó, anh ta cúi xuống nhấc Lý Siêu sống dở chết dở lên, rồi dẫn theo đám quân nhân, nhanh chóng rời khỏi quán ăn.
Khách khứa đang ăn uống trong quán nhìn thấy cảnh tượng này, ai nấy đều sốc vô cùng.
Bọn họ vốn dĩ thấy quân đội cũng cho người đến.
Còn tưởng ba người Diệp Thu chắc chắn sẽ gặp xui xẻo cơ.
Nhưng ai ngờ đâu, thế mà lại xảy ra chuyển biến như trong phim thế này.
Đến cả sĩ quan cấp thiếu tá như Lý Thắng Lợi cũng phải cung kính với Diệp Thu kia.
Đối mặt với Diệp Thu chỉ có thể gật đầu ngoan ngoãn nghe lời, không dám phản bác chút nào.
Chuyện này thật sự quá khó tin rồi.
Rốt cuộc Diệp Thu này có thân phận gì chứ?
Mọi người đều không tránh khỏi có phần tò mò.
Đám trùm tóc đỏ trốn trong góc nhìn thấy cảnh này đều sợ đến cả người phát run.
Gã vốn tưởng anh trai của Lý Siêu đã là nhân vật lớn đẳng cấp lắm rồi chứ.
Ai ngờ Diệp Thu còn ghê gớm hơn.
Đến cả Lý Thắng Lợi đứng trước mặt anh ta cũng phải khách khí như thế.
Nhân vật lớn thế này tuyệt đối không phải người mà một tên côn đồ cắc ké như gã có thể dây vào được.
Nghĩ đến đây.
Gã trùm tóc đỏ vội vẫy tay với đám đàn em, định chuồn đi thật nhanh.
Nếu không, đợi đến khi bị Diệp Thu tính sổ, vậy thì thật sự xong đời rồi.
Tuy nhiên.
Bọn họ đang định rời đi.
Đúng lúc này.
Một tiếng “vút” vang lên.
Một bóng đen lướt qua, dừng trước mặt bọn họ, chắn mất đường của bọn họ.
Mà bóng đen này không phải ai khác, chính là Âu Dương Hạo.
Gã trùm tóc đỏ sợ đến tái mặt, không dám nói gì, dẫn người vội vã quay đầu bỏ chạy.
Đúng lúc này.
Diệp Thu dẫn theo Đỗ Nguyên Lương chặn bọn họ lại từ phía sau.
Lúc này.
Đám người tóc đỏ thật sự hết đường chạy trốn.
“Thằng nhóc khốn kiếp này, định chạy đi đâu?”
Diệp Thu nhếch môi nở nụ cười nghiền ngẫm, cười khẩy hỏi.
Nét mặt gã trùm tóc đỏ lập tức thay đổi, gã khô cằn nuốt một ngụm nước bọt, cười nịnh nọt nói: “Không… Không đi đâu hết, bọn em muốn về nhà!”
“Ồ?”
“Vậy vừa rồi tôi thả các cậu đi, sao không đi, lại cứ thích quay lại thế?”
Diệp Thu cười chế nhạo hỏi.
“Là… Là do bọn em đi được nửa đường thì hơi đói bụng, nên định quay lại mua ít đồ để ăn, anh không biết đấy chứ, em thích ăn thịt xiên nướng của quán này nhất, tối nào không ăn trăm tám mươi xiên là em không tài nào ngủ được!”
Gã trùm tóc đỏ cười ton hót giải thích.
“Thế à!”
Diệp Thu cũng cười với gã, sau đó anh nói: “Thế thì còn đứng ngây ra đấy làm gì?”
“Mau đi mua đi, mua một nghìn xiên vào, nếu không tức là cậu đang nói dối!”
“Một… Một nghìn xiên!”
Gã trùm tóc đỏ biến sắc, gã bị con số này làm cho sợ hãi.
“Sao, chê ít à?”
“Cậu ăn siêu thật đấy, thế thì mua hai nghìn xiên là được, mau đi mua đi, nếu thiếu một xiên thì tôi sẽ nghĩ là cậu đang nói dối đấy, hậu quả, hẳn cậu rõ nhất!”
Diệp Thu cợt nhả nói.
“Tôi…” Khoé miệng gã trùm tóc đỏ cứng đờ, sau đó chỉ đành căng da đầu đi tới chỗ chủ quán, vẻ mặt bí xị nói: “Ông chủ, cho tôi hai nghìn xiên thịt dê nướng!”
“Hai… Hai nghìn xiên?”
Chủ quán cũng giật cả mình, cười khổ nói: “Bây giờ chỗ tôi không có nhiều như thế!”
Nghe vậy.
Gã trùm tóc đỏ như được đại xá, thở phào nhẹ nhõm, vội quay lại nhìn Diệp Thu, có hơi đắc ý cười rồi nói: “Hệ hệ, ông chủ không có nhiều xiên nướng như thế!”
“Thế thì trả tiền trước đi, đợi khi nào có, ông ấy sẽ gọi điện bảo cậu tới lấy!”
Diệp Thu cười khẩy nói.
Nghe đến đây.
Nụ cười trên mặt gã trùm tóc đỏ lập tức cứng ngắc, sắc mặt vô cùng khó coi.
“Sao, nhìn biểu cảm này của cậu, hình như cậu không tình nguyện thì phải!”
Nét mặt Diệp Thu đầy suy tư hỏi.
“Không… Không, làm gì có chuyện không tình nguyện chứ, tôi đồng ý!”
Gã trùm tóc đỏ sợ tới mức vội gật đầu như giã tỏi, sau đó nhìn ông chủ hỏi: “Ông chủ, hai nghìn xiên thịt dê nướng bao nhiêu tiền?”
“Ba tệ một xiên, tổng cộng sáu nghìn tệ!”
Ông chủ quán trả lời.
“Giề?”
“Sáu nghìn! Ông ăn cướp hả?”
Gã trùm tóc đỏ lập tức thay đổi nét mặt, không nhịn được kinh ngạc hô lớn.
Tiêu sáu nghìn tệ, mua mấy con dê về nhà ăn thịt dê nướng nguyên con chẳng nhẽ không tốt sao?
Đến nhà hàng cao cấp ăn một bữa lớn chẳng nhẽ không tốt hơn sao?
Việc đếch gì phải mua mấy xiên dê nướng chứ! Thần kinh à!
Giờ khắc này.
Trong lòng gã trùm tóc đỏ có thể nói là vô cùng không tình nguyện.
Tuy nhiên rất nhanh sau đó.
Gã đã cảm nhận được cái nhìn chết chóc của Diệp Thu.
Ánh mắt này khiến cả người gã trùm tóc đỏ không khỏi phát run.
Trong lòng gã rất rõ.
Hôm nay, nếu gã không bỏ ra chỗ máu này, e là đừng hòng đi khỏi đây.
Mà hậu quả nghiêm trọng đến nhường nào.
Gã chỉ nghĩ cũng thấy tê dại cả da đầu.
Không còn cách nào khác.
Gã trùm tóc đỏ nghiến răng nghiến lợi, chỉ đành rút tiền ra.
Gã lấy tất cả tiền trên người mình ra, đại khái có khoảng ba nghìn.
Sau đó, gã lại gom góp thêm từ đám đàn em, lục lọi sạch sẽ, cuối cùng mới góp đủ được sáu nghìn tệ.
Sau khi chuyển tiền qua WeChat cho chủ quán.
Lần này gã trùm tóc đỏ mới dám quay lại nhìn Diệp Thu, cười nịnh nọt hỏi: “Tôi… Tôi có thể đi chưa?”
“Có thể rồi!”
Diệp Thu gật đầu.
Nghe vậy.
Gã trùm tóc đỏ như được tha mạng, dẫn người chuẩn bị chạy.
“Khoan đã!”
Nhưng ngay lúc này.
Âu Dương Hạo đột nhiên gọi bọn họ lại.
Gã trùm tóc đỏ sợ tới mức lập tức dừng lại, nhìn Âu Dương Hạo, vẻ mặt khó coi hỏi: “Anh còn gì muốn dặn dò sao ạ?”
“Nhớ kỹ, sau này đừng để tôi biết rằng cậu lại đến gây phiền phức cho quán ăn này, còn ăn không uống không, nếu để tôi biết, tôi sẽ tận tay đập mấy người ra bã đấy!”
Âu Dương Hạo lạnh lùng cảnh cáo.
Nghe vậy.
Cả người gã trùm tóc đỏ lập tức run rẩy, gã vội vã gật đầu, đảm bảo nói: “Anh yên tâm, sau này em sẽ không đến đây nữa đâu, em đảm bảo đấy!”
“Cút đi!”
Âu Dương Hạo lạnh lùng quát.
Đám trùm tóc đỏ lập tức không dám nán lại thêm giây phút nào nữa, vội vàng chạy khỏi quán ăn như có quái thú đuổi sau mông.
Tốc độ này, như hận sao bố mẹ chỉ sinh cho bọn họ mỗi hai cái đùi.