Long Thần Ở Rể

Chương 353: C353: Ai chạy là kẻ hèn




Ông lão cũng sợ Diệp Thu làm lớn chuyện.

Dù sao người đàn ông trẻ tuổi này cũng phách lối như vậy, lại còn lái một chiếc xe mang biển số quân đội, vậy nên chắc chắn là có bối cảnh phía sau.

Vì thế ông ấy vội vàng nhìn Diệp Thu nói: "Nhóc con, hôm nay cảm ơn cậu đã ra tay giúp đỡ tôi, nhưng tốt hơn hết là cậu nhanh đi đi. Đừng bởi vì chuyện của tôi mà làm liên lụy đến mình!"

"Yên tâm, cháu không sao đâu. Cháu không chỉ không có việc gì, mà cháu sẽ còn giúp ông đòi lại công bằng. Đây là xã hội pháp trị, tất cả mọi chuyện đều phải nói phải trái, dựa theo pháp luật cả. Mà người coi thường luật pháp, tất nhiên sẽ phải chịu sự trừng phạt của chính nghĩa!"

Diệp Thu lắc đầu cười nhạt nói.

Tuy nhiên, khi anh nói ra những lời này.

Người đàn ông trẻ tuổi kia lại phá lên cười chế giễu: "Ha ha ha, thật đúng là muốn chọc cười thiếu gia đây mà. Còn mẹ nó nói phải trái, dựa theo pháp luật à?"

"Một tên nghèo đáng thương lái một chiếc xe van hỏng như mày, con kiến hôi ở tầng đáy của xã hội mà cũng dám nói lý lẽ, pháp luật trước mặt thiếu gia đây sao?"

“Mày có biết thân phận của thiếu gia đây là gì không? Đối với loại người hạ đẳng như mày mà nói, thiếu gia đây chính là trời, lời của tao nói là đạo lý, là luật pháp!"

"Ồ? Là vậy sao?"

Diệp Thu híp mắt, khóe miệng cong lên một tia cười lạnh.

"Nhóc con, tao khuyên mày tốt nhất nên thức thời một chút, đừng cậy mạnh mà đóng vai anh hùng làm gì. Bởi vì có vài người, vĩnh viễn mày cũng không bao giờ trêu chọc nổi đâu!"

Người đàn ông trẻ tuổi liếc nhìn Diệp Thu, hết sức ngạo mạn nói.

"Anh nói về mình đấy à?"

Mặt Diệp Thu đầy vẻ nghiền ngẫm hỏi.

"Chính là thiếu gia đây!"

Người đàn ông trẻ tuổi kia khinh thường gật đầu cười, sau đó chỉ tay về phía chiếc xe jeep phía sau, cực kỳ ngạo mạn nói: “Nhìn thấy chiếc xe này không? Biển số của quân đội, mày biết điều này có nghĩa là gì không? ”

"Có nghĩa là ở trong mắt tao, mày chỉ là một con kiến hôi. Thiếu gia tao đây muốn giết chết mày dễ như trở bàn tay thôi!"


"Nhanh chóng ngoan ngoãn buông tay thiếu gia tao ra, sau đó quỳ xuống cầu xin tha thứ, như vậy có lẽ tao còn có tâm tình tốt vẫn có thể tha cho mày một mạng!"

"Bằng không, thiếu gia tao đây sẽ để cho mày cùng lão già kia cùng nhau vào bệnh viện đấy, có tin không hả?"

Những lời này không cách nào diễn tả được sự ngông cuồng trong đó.

Ông lão sợ tới mức mặt mày trắng bệch, vừa định khuyên nhủ Diệp Thu buông tay, đừng làm lớn chuyện.

Thì ngay tại lúc này.

Gương mặt Diệp Thu ngược lại mang theo vẻ vui đùa, lắc đầu nói: "Xin lỗi, tôi không tin!"

Lời vừa nói ra.

Cánh tay của Diệp Thu đột ngột tăng lực.

"Rắc rắc!"

Chỉ nghe một âm thanh giòn tan của xương bị bẻ gãy.

Xương cổ tay của người đàn ông trẻ tuổi bị Diệp Thu bóp nát tại chỗ.

Trong khoảnh khắc ấy.

Sắc mặt của người đàn ông trẻ tuổi kia lập tức thay đổi, đau đến nỗi chảy cả nước mắt chảy.

"A!"

Một tiếng hét vang trời đau thấu tim gan thảm thiết vang lên, truyền vào tai của tất cả những người có mặt ở đây.

Chuyện này làm cho mọi người đều phải trố mắt nhìn.

Rõ ràng bọn họ không ngờ tới.


Diệp Thu lại thật sự dám ra tay với người đàn ông trẻ tuổi kia.

Người đàn ông trẻ tuổi lái một chiếc xe Jeep mang biển số quân đội.

Lần này, Diệp Thu nhất định chọc phải phiền phức rồi! Trong giây phút đó.

Mọi người đều nhìn Diệp Thu, lắc đầu thở dài.

Theo suy nghĩ của bọn họ, người trẻ tuổi Diệp Thu này thật sự quá bốc đồng, không biết tự lượng sức mình.

Cho dù là dám làm việc nghĩa, vậy cũng phải nên biết lượng sức mà làm, cũng phải nhìn xem thực lực của mình có cho phép hay không chứ.

Nếu không, không những không giúp được người khác, mà còn tự chuốc họa vào thân.

Hành vi như vậy thực sự quá ngu xuẩn, quá ngớ ngẩn.

Rõ ràng.

Giờ phút này Diệp Thu ở trong mắt mọi người chính là một kẻ điên rồ không biết tự lượng sức mình!

"Nhóc con, sao cậu lại thật sự dám ra tay như vậy!"

Khuôn mặt của ông lão cũng lập tức sợ hãi đến biến sắc.

"Một tên cặn bã như vậy cần phải có người dạy cho anh ta hiểu một ít đạo lý, mà cháu lại không ngại trở thành người đó đâu!"

Diệp Thu cười nhạt nói.

"Ôi chao, cậu gặp rắc rối lớn rồi, cậu ta lái xe mang biển số quân đội, vậy khẳng định là có thân phận. Bây giờ cậu lại đả thương cậu ta như thế, cậu ta nhất định sẽ trả thù cậu đấy. Cậu vẫn nên nhanh chóng rời đi thôi, không cần phải để ý đến tôi. Tôi đã già rồi, không sao đâu!"

Ông lão nhìn Diệp Thu, sắc mặt khó coi khuyên nhủ anh.


Ông ấy cũng có ý tốt, không muốn Diệp Thu vì mình mà gặp họa.

"Không sao đâu!"

Diệp Thu lắc đầu khẽ mỉm cười, ngay sau đó xoay đầu nhìn về phía người đàn ông trẻ tuổi, nhàn nhạt hỏi: "Bây giờ tỉnh táo lại rồi chứ? Nếu đã tỉnh rồi thì mau đến xin lỗi ông cụ đi, sau đó thương lượng về chuyện bồi thường!"

"Tao bồi thường cái đầu mày ấy!"

Người đàn ông trẻ tuổi trợn mắt nhìn chằm chằm vào Diệp Thu với hai con mắt như muốn phun ra lửa.

Ánh mắt kia giống như ăn tươi nuốt sống anh vậy.

Từ nhỏ đến lớn anh ta chưa từng bị ai đánh bao giờ.

Hôm nay lại bị một tên nghèo kiết xác lái xe van đánh.

Chuyện này quả thực là vô cùng nhục nhã! Mà lửa giận này, làm sao anh ta có thể nuốt trôi được chứ?

Trong khoảnh khắc đó.

Người đàn ông trẻ tuổi kia còn có cả ý định giết người.

Anh ta hung hăng trợn mắt nhìn Diệp Thu, tức giận nói: "Nhóc con, mày có gan thì đừng chạy, hôm nay tao không dạy dỗ mày thì thiếu gia tao đây không phải họ Lý! Nếu mày có bản lĩnh thì cứ đợi đấy cho tao!"

"Tôi sẽ đợi anh!"

Diệp Thu thờ ơ nói.

"Được, được, được lắm, ai chạy là kẻ hèn!"

Người đàn ông trẻ tuổi nghiến răng nghiến lợi, dữ tợn nói.

Ngay sau đó, anh ta lập tức dùng tay còn lại rút điện thoại di động ra bấm số, hùng hùng hổ hổ nói với đầu dây bên kia: "Alo, các cậu đang ở đâu đấy? Thiếu gia đang bị người ta đánh ở ngã tư Tường Vân, nhanh đến đây cho tôi. Nhớ mang theo người, nghe rõ chứ?"

Nói xong.

Người đàn ông trẻ tuổi kia trực tiếp cúp điện thoại, ngay sau đó trợn mắt nhìn Diệp Thu, vẻ mặt u ám nói: "Nhóc con, hôm nay tao nhất định phải để cho mày muốn sống cũng không thể, muốn chết cũng không xong!"


Cứ như thế.

Khoảng chừng mười phút trôi qua.

Hai chiếc xe tải màu trắng dừng lại ở ven đường.

Cánh cửa xe mở ra.

Một nhóm thanh niên ăn mặc sặc sỡ, tóc tai cũng nhuộm đủ màu nhảy ra khỏi xe.

Những thanh niên này tay cầm ống thép, gậy bóng chày các loại băng qua đường, dáng đi nghênh ngang, đừng hỏi có bao nhiêu ngạo mạn.

Dáng vẻ kia, vừa nhìn là đã biết không phải dạng hiền lành gì, điển hình là loại côn đồ cắc ké của xã hội.

Mọi người ở đây nhìn thấy vậy, lập tức lui về phía sau, trốn thật xa, sợ rằng sẽ bị ảnh hưởng.

Đồng thời, tất cả đều dùng ánh mắt đồng tình nhìn về phía Diệp Thu.

Bởi vì bọn họ biết, lần này Diệp Thu chỉ sợ là gặp phải tai ương rồi.

Ông lão nhìn thấy cảnh này, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt sợ hãi. Ngay sau đó nhìn Diệp Thu, vẻ mặt đầy tuyệt vọng nói: "Nhóc con, vừa rồi tôi đã nói cậu đi rồi mà cậu lại không chịu. Bây giờ ngược lại cậu muốn đi cũng không được rồi!"

Diệp Thu lắc đầu cười một tiếng, không nói gì.

Dẫn đầu là một tên tóc đỏ, trong miệng ngậm tăm xỉa răng. Anh ta nhanh chóng dẫn đám người đến bên cạnh người đàn ông trẻ tuổi.

Gã tóc đỏ vội vàng móc ra một điếu đưa cho người đàn ông trẻ tuổi, vẻ mặt nịnh hót nói: "Anh Siêu, mời hút thuốc ạ!"

“Hút cái đầu cậu ấy, đám các cậu chết ở nơi nào vậy, ở nhà ăn phân hả? Sao bây giờ mới đến? Còn dám đến muộn hả!"

Lý Siêu vứt điếu thuốc do gã côn đồ tóc đỏ đưa xuống đất, hùng hùng hổ hổ nói.

"Ha ha, không phải là tại trên đường có chút kẹt xe sao, Anh Siêu đừng nóng giận mà!"

Gã côn đồ tóc đỏ cười ngượng ngùng, mặt đầy áy náy nói.

"Bớt nói nhảm lại cho ông đây!"

Lý Siêu liếc mắt nhìn gã côn đồ tóc đỏ, sau đó dùng ngón tay chỉ vào Diệp Thu, hung hãn nói: "Thấy tên khốn này không? Đánh cho tôi, đánh chết cho tôi!"