Long Thần Ở Rể

Chương 347: C347: Nhiệt huyết nam nhi




Trong chốc lát.

Bạo Long cùng Huyết Bức lại chiến đấu kịch liệt.

Vào giờ khắc này.

Cơn giận đã nuốt chửng lý trí của Bạo Long.

Anh chỉ muốn giết Huyết Bức.

Giết kẻ đã làm đồng đội của mình bị thương, làm nhục tiểu đội Thiên Võng!

Không thể không nói.

Bạo Long trước đây là huấn luyện viên của Lang Nha, bây giờ là đội trưởng của tiểu đội Thiên Võng.

Năng lực của anh ta trong bốn người của tiểu đội Thiên Võng, là mạnh nhất.

Trong cuộc chiến với Huyết Bức.

Mỗi lần cú đấm chạm vào nhau.

Mặc dù anh ta không chiếm ưu thế, vẫn luôn bị Huyết Bức áp đảo, nhưng vẫn không bỏ cuộc.

Tuy nhiên.

Nếu cứ theo cái đà này mà tiếp tục.

Sớm muộn gì Bạo Long cũng sẽ thua thôi! Dù sao sức mạnh của anh ta và Huyết Bức khác biệt quá rõ ràng.

Đúng như dự đoán.

Sau lần đụng độ này.

Bạo Long đã lộ ra sơ hở.

Huyết Bức nắm lấy cơ hội này, đá thẳng vào xương bắp chân phải của Bạo Long.

Chỉ nghe hai tiếng "rắc rắc" giòn dã vang lên.

Xương bắp chân bên phải của Bạo Long bị Huyết Bức đạp gãy tại chỗ.

Điều này làm cho Bạo Long lập tức mất đi điểm tựa, khuỵu một gối xuống đất.

Huyết Bức không định bỏ qua cho Bạo Long, lại đá thêm một cước vào ngực anh ta.

Sắc mặt của Bạo Long lập tức thay đổi.


Còn chưa kịp ngăn chặn.

Cả người đã bị đạp bay ra ngoài.

Sau khi tiếp đất, anh ta lập tức phun ra một ngụm máu tươi.

Xương sườn của anh ta cũng bị Huyết Bức đạp gãy vài cái.

Có thể nói là đã bị thương rất nặng.

Đến đây.

Ba người mạnh nhất của tiểu đội Thiên Võng đều bại trận.

Huyết Bức gần như đã hoàn toàn áp đảo, giải quyết hết tất cả.

Chỉ có Bạo Long có thể chống lại vài chiêu của Huyết Bức, còn lại đều nhận lấy kết quả thảm hại.

Điều này làm cho Huyết Bức lập tức càng trở nên phách lối hơn.

“Đây là thực lực của huấn luyện viên đội đặc chủng Lang Nha đấy à? Còn chưa chịu nổi một đòn nữa là, thứ lỗi cho tao nói thẳng, mày đúng thật là rác rưởi!"

"Cả tiểu đội Thiên Võng cũng đều là rác rưởi cả. Những danh hiệu trước đây bọn mày có được ấy à, cái gì mà khắc tinh của tội phạm, sát thủ dũng mãnh, v.v., tao thấy chẳng qua cũng chỉ là hữu danh vô thực mà thôi!"

"Hôm nay tiểu đội Thiên Võng của bọn mày tất cả đều bị tao đánh mà không hề có năng lực đánh trả lại. Xin hỏi bọn mày có cảm thấy nhục nhã khi được gọi là khắc tinh của tội phạm không? Đúng là nực cười!"

"Tao phải nói rằng, tiểu đội Thiên Võng của bọn mày nên giải tán đi nhặt rác thôi, để đỡ mất mặt chứ nhỉ!"

Huyết Bức liếc mắt nhìn ba người Bạo Long đang nằm trên mặt đất, không gượng dậy nổi, mặt đầy giễu cợt nói.

Nghe những lời này.

Sắc mặt của Bạo Long, Hồng Khổng Tước, Phì Miêu, còn cả Hắc La đang bị trói trên giường bệnh đều trở nên u ám.

Mọi người là một tập thể.

Danh dự của tập thể vượt lên trên tất cả mọi thứ.

Bọn họ có thể nhịn nhục khi bản thân bị sỉ vả.

Nhưng tuyệt đối không cho phép bốn chữ ‘tiểu đội Thiên Võng’ bị Huyết Bức làm nhục.

Trong chốc lát.

Bốn người bọn họ tức giận đến đỏ cả mắt.

Mà ba người Bạo Long, Hồng Khổng Tước và Phì Miêu đã bị Huyết Bức đánh bại trước đó.


Bọn họ cố gắng nén lại cơn đau nhức của cơ thể, gắng gượng đứng dậy khỏi mặt đất.

Mặc dù giờ phút này.

Cả ba người bọn họ bị thương, tàn tật, thậm chí ngay cả đứng còn không thể vững.

Nhưng vẫn nghiến răng nghiến lợi trợn mắt nhìn Huyết Bức, trên mặt không hề sợ hãi.

"Đem những lời mày vừa nói, lặp lại lần nữa!"

Hai mắt của Bạo Long nhìn chằm chằm vào Huyết Bức, trầm giọng nói.

Thấy vậy.

Huyết Bức cũng sửng sốt, khóe miệng hiện lên một nụ cười khinh miệt, nói: “À, muốn lặp lại lần nữa sao? Mời mày nghe cho kỹ đây, tiểu đội Thiên Võng bọn mày, chỉ là một lũ rác rưởi!"

Lời này vừa được nói ra.

Đôi mắt của ba người nhóm Bạo Long như muốn bùng cháy.

"Khổng Tước, Phì Miêu!"

Bạo Long nghiêng đầu nhìn về phía Phì Miêu cùng Hồng Khổng Tước.

"Vâng!"

Hai người bọn họ đồng thanh đáp lại.

"Dám xúc phạm tiểu đội Thiên Võng của chúng ta!"

Bạo Long nheo mắt lại.

"Giết không tha!"

Hồng Khổng Tước và Phì Miêu cùng hét lên.

Dứt lời.

Ba người bọn họ kéo thân thể bị thương, cùng lúc lao về phía Huyết Bức.

Bởi vì xương bắp chân phải của Bạo Long không thể chạy được.

Cho nên Phì Miêu cùng Hồng Khổng Tước vọt tới chỗ Huyết Bức trước.


Hồng Khổng Tước trực tiếp sử dụng bàn tay chưa bị thương còn lại của mình, nắm lại thành quả đấm vung về phía Huyết Bức.

Phì Miêu cũng đồng thời tấn công vào Huyết Bức.

Tuy nhiên.

Đối mặt cùng lúc với hai đòn tấn công từ bên sườn của hai người bọn họ.

Huyết Bức chẳng những không hoảng sợ chút nào, mà khóe miệng còn lộ ra nụ cười khinh bỉ, nói: "Rác rưởi đúng là rác rưởi, kẻ bại trận chính là kẻ bại trận mà thôi. Cho dù bọn mày có tức giận đến đâu đi nữa, cũng sẽ không thay đổi sự vô năng của bản thân!"

Dứt lời.

Huyết Bức nhảy lên, một cước đá bay Phì Miêu.

Cú đá này làm cho Phì Miêu phun ra một ngụm máu đen, nằm trên mặt đất không đứng dậy nổi nữa, hơi thở vô cùng yếu ớt.

Ngay sau đó.

Huyết Bức bình tĩnh xoay người, thuận thế nắm lấy cổ tay Hồng Khổng Tước, một lần nữa dùng sức vặn.

"Rắc rắc!"

Bàn tay của Hồng Khổng Tước cũng bị Huyết Bức bẻ gãy tại chỗ.

Còn chưa đợi Hồng Khổng Tước hét lên.

Huyết Bức nhấc chân trực tiếp đá vào bụng của Hồng Khổng Tước.

Hồng Khổng Tước bay ra ngoài, nặng nề ngã xuống đất, không đứng dậy nổi nữa.

Chỉ trong hai giây ngắn ngủi.

Phì Miêu cùng Hồng Khổng Tước lại bị đánh bại, thương thế còn nghiêm trọng hơn so với trước.

Mà lúc này.

Bạo Long khập khiễng vọt tới, một tay nắm chặt thành quyền, vung mạnh vào người Huyết Bức.

Huyết Bức thấy vậy bèn cười khẩy, cơ thể di chuyển sang một bên, dễ dàng thoát khỏi cú đấm của Bạo Long.

Vì thế cú đấm uy lực này của Bạo Long hoàn toàn không trúng đích.

Dù sao anh ta vốn cũng không phải là đối thủ của Huyết Bức.

Chưa kể bây giờ anh ta lại đang bị thương nặng, còn gãy một chân nữa.

Tốc độ đã bị ảnh hưởng rất nhiều.

Vậy thì càng không phải là đối thủ của Huyết Bức.

Sau khi Huyết Bức thoát khỏi cú đấm này của Bạo Long, ông ta không cho Bạo Long cơ hội nữa, trực tiếp vươn tay nắm lấy cổ Bạo Long.

Sắc mặt của Bạo Long thay đổi rõ rệt, vừa định giãy dụa.

Thì ngay tại thời điểm này.


Huyết Bức tung ra một cú đấm vào mặt của Bạo Long.

"Ầm!"

Cú đấm này giống như một cái búa giáng xuống vậy.

Đập thẳng vào mặt Bạo Long, làm cho đầu óc anh ta ù đi, trống rỗng.

Tuy nhiên.

Huyết Bức không định dễ dàng bỏ qua cho Bạo Long như vậy, ông ta lại tung liên tiếp năm, sáu cú đấm khác vào mặt của Bạo Long.

Cứ như vậy.

Mặt của Bạo Long bê bết máu, sống mũi cũng bị gãy từ lâu.

Dáng vẻ đẫm máu kia thật sự thê thảm đến không nhìn nổi.

“Đầu hàng chưa, hửm? Chỉ cần mày chịu quỳ xuống trước mặt tao thừa nhận tiểu đội Thiên Võng là rác rưởi, tao sẽ buông tha cho mày ngay!"

Huyết Bức mặt đầy phách lối nhìn Bạo Long hỏi.

"Mày...nằm... mơ!"

Bạo Long ho ra hai ngụm máu đen, nghiến răng nghiến lợi nói.

Ngay lập tức, anh ta lại tung một nắm đấm hướng về phía Huyết Bức.

Nhưng mà giờ phút này, anh ta đã bị Huyết Bức đánh cho bầm dập, cả người giống như say rượu vậy, mơ mơ hồ hồ, không còn sức lực nào cả.

Cú đấm này mềm nhũn vô lực, đánh vào mặt của Huyết Bức như gãi ngứa vậy.

"Mày tự tìm cái chết rồi!"

Sắc mặt của Huyết Bức chợt trở nên u ám, liên tục đấm năm, sáu quyền vào mặt của Bạo Long.

Lần này.

Bạo Long ngay cả đứng cũng không vững nữa.

Chỉ nghe "ầm" một tiếng, cả người ngã xuống đất.

"Đội trưởng!"

Hồng Khổng Tước, Phì Miêu, còn có cả Hắc La trên giường bệnh nhìn thấy cảnh này cũng không khỏi hét lên thành tiếng.

Lúc này, ba người bọn họ mắt đã đỏ hoe, khóc đến không thở được.

Bọn họ muốn giúp Bạo Long, cứu lấy Bạo Long.

Nhưng không thể làm được.

Loại cảm giác này, vừa tuyệt vọng vừa bất lực đến thế...