Long Thần Ở Rể

Chương 342: C342: Vậy mà lại biến mất




Thấy vậy

Diệp Thu cũng sửng sốt, theo bản năng hơi cử động tay, chân mày chợt nhíu lại.

Anh vội vàng cúi đầu nhìn xuống.

Vừa nhìn một cái, sắc mặt của anh lập tức biến đổi ngay. Sợ hãi nhanh chóng buông Hồng Khổng Tước ra, cười ngượng ngùng giải thích: "Cái kia... xin lỗi, vừa rồi tôi chỉ lo lắng cho cô, không phải cố ý chiếm tiện nghi của cô!"

"Không...Không có sao!"

Hồng Khổng Tước vội vàng lắc đầu, chỉnh lại quần áo, sau đó nhìn về phía Diệp Thu, mặt đầy cảm kích nói: "Vừa... vừa rồi thật sự cảm ơn anh!"

"Chỉ một cái nhấc tay thôi mà!"

Diệp Thu xua tay, cười nhạt nói.

Nhưng mà.

Diệp Thu không cử động tay thì tốt.

Động tác xua tay này.

Làm cho Hồng Khổng Tước không khỏi nghĩ tới vị trí đặt hai tay của Diệp Thu vừa rồi. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ta càng đỏ hơn, thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào mắt của Diệp Thu.

Diệp Thu thấy vậy, cũng lúng túng cười, vội vàng thu tay ra.

Chuyện này không biết nên gọi là gì đây?

Rõ ràng là cứu người, thế mà lại làm náo loạn lên như vậy.

Nhưng mà phải nói, đúng là rất lớn!

Lúc này, Phì Miêu ở bên cạnh cũng nghiêng người về phía trước.

Cậu ta thuộc loại người không chê chuyện náo nhiệt hơn.

Cậu ta bước đến bên cạnh Diệp Thu, giơ ngón tay cái lên, mặt đầy ngưỡng mộ nói: "Anh Diệp, trâu bò! Anh đã làm chuyện mà trước đây em luôn muốn nhưng không dám làm. Thật sự quá đỉnh, sau này anh là thần tượng của em!"

"Khụ!"

Diệp Thu lúng túng chỉ có thể ho khan.

Hồng Khổng Tước trợn mắt nhìn Phì Miêu, nghiến răng nghiến lợi, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên nói: "Phì Miêu, nếu cậu còn nói bậy bạ nữa, có tin tôi cắt lưỡi cậu không!"

"Đừng đừng đừng, tôi sai rồi!"


Phì Miêu sợ hãi vội vàng ngậm miệng lại.

"Hừ!"

Hồng Khổng Tước hừ lạnh.

Mà trong lòng cô cũng thở phào nhẹ nhõm.

"Bộp bộp bộp!"

Mà ngay lúc này.

Một tràng pháo tay vang lên.

Gã đầu húi cua nhìn về phía Diệp Thu, Hồng Khổng Tước, cười lạnh lắc đầu nói: "Đúng là anh hùng cứu mỹ nhân nhỉ, làm tao cảm động quá!"

Nghe thấy lời này.

Diệp Thu quay đầu nhìn về phía gã đầu húi cua, nheo mắt lại, lạnh lùng nói: "Đưa tay chịu trói đi, cứ ngoan cố chống lại như vậy thì không còn đường sống đâu!"

"Ồ? Thế à? Nói hay lắm, giống như mày có thể giết được tao vậy, đợi mày đuổi kịp được tao rồi nói!"

Khóe miệng ông ta cong lên một nụ cười khinh bỉ, ngay sau đó lập tức xoay người chạy vào căn phòng sau lưng.

Thấy vậy.

Trong mắt Diệp Thu lóe lên sự lạnh lẽo, lạnh giọng nói: "Muốn chạy à?"

Dứt lời, anh trực tiếp đuổi theo.

Ba người của tiểu đội Thiên Võng cũng phản ứng rất nhanh, theo sát Diệp Thu.

Nhưng mà.

Khi cả bốn người đuổi vào căn phòng phía sau.

Lại phát hiện ra.

Người đàn ông đầu húi cua kia đang đứng bất động trước một bức tường.

Thấy bốn người Diệp Thu đuổi vào.

Khóe miệng ông ta nhếch lên một nụ cười sâu xa.

Nụ cười này làm cho Diệp Thu nhíu mày lại.

“Chạy đi, sao ông không chạy nữa vậy? Vừa rồi không phải đã chạy rất tốt sao? Lần này, tự ông chạy vào ngõ cụt rồi, để xem ông chạy thế nào nữa!"

Phì Miêu trừng mắt nhìn gã đầu húi cua, cười lạnh nói.

"Ồ? Ai nói với bọn mày tao muốn bỏ chạy?"

Người đàn ông đầu húi cua hỏi với vẻ giễu cợt.

"Hừ, ông muốn chạy thì có. Bây giờ ông đã như cá trong chậu rồi, không còn đường nào thoát cả, còn có thể đi đâu được chứ?"

Hồng Khổng Tước hừ lạnh, khinh thường nói.

"Mọi người cẩn thận, tên này có thể có bẫy đấy!"

Bạo Long nhíu mày nhắc nhở.

"Ôi chao, lão đại, anh thận trọng quá rồi. Tên này bây giờ bị nhiều người chúng ta bao vây lại như thế, sau lưng ông ta lại là một bức tường. Có thể nói là không có đường lên trời cũng không có cửa xuống đất. Ông ta có thể bẫy gì chứ?"

Phì Miêu xua tay khinh thường nói.

Tuy vậy.

Cậu ta vừa dứt lời.

Một âm thanh "ầm ầm" chợt vang lên.

Cửa cuốn của căn phòng bất ngờ bị sập xuống, ngăn cách hoàn toàn với bên ngoài.

Hơn nữa, bởi vì trong phòng không bật đèn.

Nên sau khi rèm cửa rơi xuống.

Toàn bộ căn phòng chợt chìm trong bóng tối, không có lấy một tia sáng.


Chuyện này làm cho bốn người Diệp Thu bị nhốt ở trong căn phòng này biến sắc.

"Mẹ kiếp, sao lại tối như vậy!"

Phì Miêu chửi mắng, sau đó vội vàng lấy điện thoại di động ra, bật đèn pin lên.

Nhưng mà.

Khi cậu ta rọi đèn pin vào nơi gã đầu húi cua vừa đứng, cậu ta hoàn toàn sửng sốt.

Bởi vì người đàn ông đầu húi cua vừa đứng ở đó đã hoàn toàn biến mất! Điều này làm cho sắc mặt của Phì Miêu, Bạo Long cùng Hồng Khổng Tước đều biến đổi.

“Người đâu rồi? Người đi đâu rồi?"

Phì Miêu vội vàng dùng đèn pin soi bốn phía xung quanh, nhưng vẫn không thấy ai cả.

Nên biết rằng.

Căn phòng này có diện tích lớn, hơn nữa còn không có bất kỳ góc chết hay chỗ nào để trốn cả.

Một người to lớn sống sờ sờ như vậy lại biến mất không lý do.

Chuyện này thật quá quỷ dị!

“Anh Diệp, chuyện này là sao đây? Anh có biết ông ta đi đâu rồi không?"

Bạo Long vội vàng nhìn Diệp Thu hỏi.

Diệp Thu nheo mắt lại, nhàn nhạt nói: "Hơi ấm vẫn còn đây!"

"Hử?"

Bạo Long sửng sốt trong thoáng chốc, nhanh chóng nhìn về phía Phì Miêu cùng Hồng Khổng Tước, ra lệnh: "Mau tìm kiếm, trong phòng này nhất định có cơ quan để ẩn nấp, nhất định phải tìm ra được!"

Ngay sau đó ba người bọn họ bắt đầu tìm kiếm trên sàn, trên tường, từng li từng tí trong căn phòng này.

Diệp Thu vẫn nheo mắt nhìn xung quanh.

Tuy nhiên.

Năm phút trôi qua.

Vẻ mặt của ba người Bạo Long hiện đầy sự nóng nảy, sốt ruột đi loanh quanh trong phòng.

Bởi vì bọn họ đã khám xét vô cùng cẩn thận trong căn phòng này.

Nhưng kết quả lại không thu hoạch được gì cả.

Thậm chí, ngay cả nửa cọng tóc của gã đầu húi cua kia cũng không thể tìm được.

Điều này làm cho sắc mặt của ba người kia trở nên cực kỳ khó coi.

Không biết làm sao.

Ba người bọn họ chỉ có thể dồn ánh mắt mong chờ vào Diệp Thu.


"Anh Diệp, có thu hoạch được gì không?"

Hồng Khổng Tước nhìn Diệp Thu, sốt ruột hỏi.

Nhưng mà.

Diệp Thu không nói lời nào, vẫn là nheo mắt lại, chậm rãi quan sát căn phòng này.

Thấy vậy.

Hồng Khổng Tước nhíu mày lại, vừa định tiến lên tiếp tục hỏi Diệp Thu.

Bạo Long vội vàng ngăn cản Hồng Khổng Tước, sau đó đưa ngón trỏ lên trước miệng, hạ thấp giọng nói: "Nhỏ giọng một chút, đừng quấy rầy anh Diệp!"

Hồng Khổng Tước hơi sửng sốt.

Ngại ngùng vì chuyện xảy ra lúc trước.

Lần này cô ta quyết định kiên nhẫn, yên lặng chờ đợi.

Cứ như vậy.

Đại khái khoảng hai phút trôi qua.

Hồng Khổng Tước thật sự không thể nhịn được nữa.

Dù sao sống chết của Hắc La bây giờ vẫn chưa biết thế nào, cô ta sắp lo lắng đến gần chết rồi.

Vì vậy cô ta trực tiếp bước tới trước mặt Diệp Thu, vừa định mở miệng hỏi.

Thì ngay tại thời điểm này.

Diệp Thu chỉ tay về vách tường phía tây kia, nhàn nhạt nói: "Cơ quan ở chỗ đó!"

"Hả?"

Vừa dứt lời.

Cả ba người bên Bạo Long đều sửng sốt.

Mà trong ánh mắt khó hiểu của bọn họ.

Diệp Thu trực tiếp đi tới trên bức tường kia, nhẹ nhàng gõ ba cái.

Cảnh tượng tiếp theo ngay sau đó làm cho ba người nhóm Bạo Long đều choáng váng...