Long Thần Ở Rể

Chương 313: C313: Không có mắt sao




"Diệp tiên sinh, cậu tới rồi!"

Triệu Khôn Sơn nhanh chóng đứng dậy khỏi ghế, tiến đến nghênh đón.

"Vâng. Tài liệu hiện trường tám chỗ vứt xác đã chuẩn bị xong chưa?"

Diệp Thu gật đầu, trực tiếp thẳng.

"Đã sớm chuẩn bị xong rồi!"

Triệu Khôn Sơn cười nói.

Ngay sau đó ông ta vội vàng xoay người cầm một tập tài liệu trên bàn đưa cho Diệp Thu.

Trên đó có ghi lại chi tiết tám địa điểm vứt xác kèm theo thời gian.

Đồng thời, còn có các loại tư liệu ảnh.

Vô cùng cặn kẽ.

Diệp Thu cẩn thận xem lại, nhíu mày suy nghĩ một hồi, cuối cùng lựa chọn một trong hai địa điểm!

"Đến chỗ này đi!"

Diệp Thu rút một tấm hình từ trong đống tài liệu ra, đưa cho Triệu Khôn Sơn.

“Thôn Vương gia? Nơi này rất xa, là một vùng ở nông thôn. Tai sao lại chọn cái này?"

Triệu Khôn Sơn sửng sốt một thoáng, hơi nghi ngờ hỏi.

"Chính là bởi vì ở xa, hơn nữa lại ở nông thôn, ít người qua lại, cho nên trước khi cảnh sát các ông đến, hiện trường này ít có khả năng bị phá hủy nhất. Hơn nữa cơ hội có thể phát hiện được manh mối hữu dụng cũng là lớn nhất. Còn bảy địa điểm vứt xác còn lại tôi cũng đã xem, đều ở trong thành phố cả, người đến người đi rất nhiều. Cho dù sau khi được cảnh sát các ông phát hiện, phong tỏa bảo vệ thì sợ rằng cũng không phải là hiện trạng ban đầu!"

Diệp Thu giải thích.

"Thì ra là như vậy, có lý!"

Triệu Khôn Sơn trầm ngâm gật đầu, sau đó nhìn về phía Diệp Thu hỏi: "Vậy thì Diệp tiên sinh, các anh định bao giờ lên đường?"

"Ngay bây giờ!"

Diệp Thu nhàn nhạt nói.

... Từ cục cảnh sát xuất phát.


Diệp Thu vẫn ngồi trên xe của Hàn Tiêu Tiêu.

Tuy bốn người của tiểu đội Thiên Võng vốn ngồi cùng trên một chiếc xe đến.

Nhưng cuối cùng Hắc La nằng nặc đòi ngồi cùng một chiếc với Diệp Thu.

Không còn cách nào khác, Diệp Thu chỉ có thể để cho Hắc La đi lên.

Cứ như vậy.

Hàn Tiêu Tiêu lái xe đưa Diệp Thu và Hắc La dẫn đường.

Còn ba người của tiểu đội Thiên Võng lái một chiếc ô tô khác chạy theo sau.

Một nhóm sáu người, hai chiếc xe, chạy thẳng đến thôn Vương gia.

Dọc đường đi.

Hàn Tiêu Tiêu không nói lời nào cả.

Ngược lại cô bé Hắc La này lại liến thoắng không ngừng, hỏi Diệp Thu rất nhiều vấn đề khác nhau, lại còn toàn những câu hỏi sắc bén.

"Anh Diệp Thu, anh thích cô gái như thế nào?"

"Anh Diệp Thu, anh kết hôn khi nào?"

"Anh Diệp Thu, anh với vợ có quan hệ tốt không?"

"Anh Diệp Thu, anh đã tính đến chuyện ly hôn tìm một người khác chưa?"

"Anh Diệp Thu, anh cảm thấy em thế nào?"

"..." Diệp Thu thật sự không nói nên lời.

Đặc biệt là cảm nhận được ánh mắt kỳ quái của Hàn Tiêu Tiêu.

Làm cho anh cảm thấy giống như đang trách mắng anh là một kẻ chuyên lừa bán những thiếu nữ ngốc nghếch vậy.

"E hèm!"

Diệp Thu lập tức vội vàng cắt đứt những câu hỏi liên tiếp của Hắc La, nghiêm túc nói: "Hắc La, hôm nay chúng ta đi phá án, trọng điểm phải đặt ở vụ án, biết chưa?"


"Biết chứ, nhưng bây giờ vẫn còn chưa đến mà. Anh Diệp Thu, anh có thích một cô gái như em không?"

Cái miệng nhỏ nhắn của Hắc La chu lên, cười duyên hỏi.

"Tôi..." Diệp Thu nhất thời không biết phải trả lời như thế nào, chỉ có thể đưa ánh mắt cầu cứu về phía Hàn Tiêu Tiêu.

Nhưng mà.

Hàn Tiêu Tiêu lại dùng ánh mắt tức giận nhìn Diệp Thu, hung hăng nói: "Chậc chậc chậc, Diệp Thu, tôi thật không ngờ anh lại là người như vậy, thậm chí ngay cả một cô bé vị thành niên cũng xuống tay được!"

"Hử?"

Trên đầu Diệp Thu hiên đầy dấu chấm hỏi, hết sức im lặng nói: “Tôi xuống tay với cô ấy chỗ nào? Là cô ấy tự hỏi tôi cơ mà!"

"Các cô gái đều rất dè dặt. Nếu anh không trêu chọc cô ấy trước, sao cô ấy có thể đối xử với anh như vậy được?"

Hàn Tiêu Tiêu trợn mắt nhìn Diệp Thu, lạnh lùng nói.

"Tôi..." Diệp Thu cứng họng.

Thôi được rồi! Anh không chọc nổi, vậy thì cứ phớt lờ đi!

Vì thế.

Diệp Thu dứt khoát nhắm hai mắt lại, dựa vào ghế ngồi, giả bộ ngủ.

“Anh Diệp Thu, anh ngủ rồi sao? Ngủ như vậy có thoải mái không? Nếu không anh ra phía sau này, em ôm anh ngủ có được không?"

Hắc La chớp đôi mắt to, nhìn Diệp Thu, cười duyên hỏi.

"Phốc!"

Diệp Thu suýt chút nữa bị sặc nước miếng của chính mình, vội vàng quay đầu lại nhìn Hắc La, đầu hàng, nhượng bộ nói: "Cái kia... Hắc La à, hôm qua tôi làm hỏng máy tính của cô, là tôi không đúng. Cô yên tâm, đợi hôm nay xong việc, tôi nhất định sẽ trả cho cô một cái y hệt như vậy, được không?"

"Em không muốn có máy tính!"

Hắc La chu cái miệng nhỏ nhắn lên, tức giận nói.

"Vậy cô muốn gì?"

Diệp Thu bất đắc dĩ hỏi.


"Em muốn anh thừa nhận, anh chính là mười tám lần một đêm!"

Hắc La chớp mắt, mặt đầy đắc ý nói.

"Tôi thật sự không phải mười tám lần một đêm mà, cô nhận lầm người rồi!"

Diệp Thu cười khổ.

"Vậy thì em mặc kệ, dù sao đó cũng là anh, nếu anh thừa nhận, em sẽ vẫn quấn lấy anh, cho đến khi anh thừa nhận mới thôi!"

Hắc La bĩu môi, vô lý nói.

“Hắc La... Không, không, không, chị ơi, chị bỏ qua cho em đi, gia đình em giáo dục rất nghiêm khắc. Nếu để cho vợ em biết được, cô ấy thế nào cũng đuổi em ra khỏi nhà mất. Vì sự hòa thuận của một gia đình, xin chị hãy nương tay cho, được không?"

Diệp Thu cười khổ cầu xin tha thứ.

"Không! Bao! Giờ!"

Hắc La kiên định lắc đầu.

Mặt Diệp Thu bỗng đầy hắc tuyến, chỉ có thể bất lực thở dài nói: "Vậy thì tùy cô, đừng tùy tiện đùa giỡn quá trớn là được!"

"Được!"

Hắc La vô cùng đắc ý gật đầu.

Mà trong đôi mắt to của cô ta, lóe lên ánh sáng của sự giảo hoạt.

Rõ ràng.

Cô ta lại có một kế hoạch mới.

Dù thế nào.

Cô ta nhất định phải để cho Diệp Thu thừa nhận mình ‘Mười tám lần một đêm’ mới được!

Trải qua một hành trình hơn một tiếng đồng hồ.

Đoàn người Diệp Thu cuối cùng cũng đến nông thôn.

Chỉ thấy ở phía trước cách đó không xa, có một ngã ba.

Rẽ trái đi vào, sau đó lái xe dọc theo một con đường nhỏ khoảng vài trăm mét, chính là thôn Vương gia.

Tuy nhiên.

Ngay lúc sắp đến ngã ba kia.


Hàn Tiêu Tiêu giảm tốc độ, chuẩn bị rẽ trái vào con đường mòn đó.

Đột nhiên một chiếc xe Santana màu đen phóng ra từ bên trong.

Vì tốc độ của chiếc xe Santana màu đen kia quá nhanh.

Mà tầm mắt của Hàn Tiêu Tiêu lại bị rừng cây ven đường che mắt, có thể xem như là điểm mù của tầm nhìn.

Cho nên ngay từ lúc ban đầu cô cũng không phát hiện ra chiếc xe Santana màu đen này.

Đến lúc cô phát hiện ra, thì đã không tránh kịp.

Chiếc Santana màu đen đâm thẳng vào bên trái đầu xe BMW X5 của Hàn Tiêu Tiêu.

"Rầm!"

Chỉ nghe một vang thật lớn.

Phần đầu xe bên trái của chiếc BMW X5 lập tức bị lõm vào một mảng lớn, đèn pha bên trái cũng vỡ nát trong nháy mắt.

Mà đầu xe Santana kia còn thê thảm hơn.

May mắn thay, chất lượng của BMW X5 xem như không tệ.

Cho nên Hàn Tiêu Tiêu, Diệp Thu cùng Hắc La ở trên xe đều không bị thương.

Chỉ là sự việc xảy ra quá đột ngột, làm cho Hàn Tiêu Tiêu bị dọa không nhẹ, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng bị dọa đến mức trắng bệch.

Trong tình huống này.

Tất cả trách nhiệm chắc chắn phải thuộc về chiếc Santana đen.

Dù sao Hàn Tiêu Tiêu bên này tuân thủ theo luật lệ giao thông, rẽ trái nháy đèn, giảm tốc độ, không hề có vấn đề gì cả.

Ngược lại là chiếc Santana màu đen kia, rõ ràng đã đến đường hình chữ T, nhưng không hề giảm tốc độ, cũng không hề có tiếng còi, trực tiếp lao ra ngoài.

Vi phạm nghiêm trọng quy tắc giao thông.

Cho nên mới gây ra vụ tai nạn xe cộ này.

Nhưng mà.

Còn chưa đợi Hàn Tiêu Tiêu nổi giận.

Ngay sau đó.

Cánh cửa xe của chiếc Santana màu đen đột nhiên mở ra.

Một người đàn ông cao to mặc áo ngắn tay màu đen, đeo dây chuyền vàng bước ra khỏi xe, chỉ vào mặt Hàn Tiêu Tiêu ở trong xe, mắng to: “Mẹ kiếp, có biết lái xe không đấy? Không có mắt sao!"