Long Thần Ở Rể

Chương 304: C304: Chuyện cũ bi thương




Phì Miêu vốn đã có chút tức giận.

Vừa nghe được lời của Lý Quang, cả khuôn mặt cậu ta đều trở nên xanh mét vì tức giận, giận dữ hét lên: "Anh Phì đây hận nhất bị người khác gọi là đồ heo mập!"

Dứt lời.

Phì Miêu nắm nhân viên bảo vệ trong tay, trực tiếp đập thẳng vào Lý Quang.

Không thể không nói.

Sức lực của Phì Miêu vẫn đủ lớn.

Chỉ thấy nhân viên bảo vệ kia vèo một cái, bay về phía Lý Quang.

Hơn nữa bởi vì khoảng cách vốn không xa.

Nên cơ bản Lý Quang không kịp tránh, liền bị tên kia va vào, ngã nhào xuống đất.

"A!"

Tiếng kêu la thảm thiết nhất thời vang lên trong hành lang.

"Đội trưởng!"

Thấy vậy, các nhân viên bảo vệ vội vàng chạy đến vây lại, đỡ Lý Quang từ dưới đất lên.

"A!"

Lý Quang cực kỳ tức giận ngửa mặt lên trời rống lên một tiếng, sau đó dùng ngón tay chỉ vào Phì Miêu, nghiến răng nghiến lợi, hung tợn nói: “Đồ heo mập chết tiệt này, cậu lại dám đánh tôi? Cậu có tin hôm nay ông đây không để cậu ra khỏi đây không!"

"Anh gọi tôi là đồ heo mập chết tiệt một lần nữa thử xem!"

Đôi mắt ti hí của Phì Miêu lúc này trở nên cực kỳ đỏ bừng, cả người run lên, hiển nhiên là đang tức giận đến cực điểm.

“Ôi chao, mẹ kiếp, còn muốn cho mày mặt mũi à? Đồ heo mập chết tiệt, đồ heo mập chết tiệt, ông đây cứ gọi cậu là đồ heo mập chết tiệt đấy, cậu có thể làm gì tôi chứ?"


Lý Quang liếc nhìn Phì Miêu một cái, vô cùng phách lối nói.

"Tôi giết anh!"

Trong mắt Phì Miêu lóe lên sự lạnh lẽo, cậu ta siết chặt quả đấm lao về phía Lý Quang.

Bạo Long thấy vậy, vội vàng đưa tay ngăn Phì Miêu lại.

Bởi vì anh ta biết lúc này Phì Miêu thật sự tức giận.

Lấy bản lĩnh của Phì Miêu, chỉ cần lao đến, nhất định sẽ gây ra án mạng.

"Lão đại, anh đừng cản em, hôm nay em nhất định phải giết anh ta!"

Phì Miêu vô cùng tức giận hét lên.

"Phì Miêu, em bình tĩnh lại đi, đừng quên thân phận của em, em là một trinh sát, không phải sát nhân. Em đừng nên hấp tấp!"

Bạo Long vội vàng trấn an nói.

"Lão đại, chắc anh biết bốn từ "heo mập chết tiệt" có ý nghĩa gì với em. Em đã từng thề rằng, nếu ai dám giễu cợt em như vậy nữa, em nhất định phải rút đầu lưỡi anh ta ra. Anh không nên cản em!"

Hai mắt Phì Miêu đỏ bừng rống lên.

"Cậu giết anh ta sao? Sau đó thì thế nào? Lại hủy hoại đời mình một lần nữa à? Chẳng lẽ cậu cảm thấy làm như vậy, anh trai cậu ở trên trời có thể vui vẻ sao? Bình tĩnh lại có được không! Đây là xã hội pháp trị, tất cả đều phải tuân theo pháp luật, hiểu chưa?"

Bạo Long cau mày, vội vàng khuyên nhủ.

"Em không quan tâm nhiều như vậy, hôm nay em nhất định phải giết anh ta!"

Tuy nhiên, giờ phút này Phì Miêu đã hoàn toàn mất đi lý trí, căn bản không nghe lời thuyết phục của Bạo Long.

Cậu ta dùng hết sức lực, đẩy Bạo Long ra rồi liều mạng xông về phía Lý Quang.


Thấy vậy.

Diệp Thu lắc đầu một cái, bất đắc dĩ nói: "Xin lỗi!"

Vừa dứt lời, Diệp Thu lách người tiến tới trước, một chưởng đập vào gáy của Phì Miêu.

Phì Miêu vốn đang nổi giận đùng đùng, cả người nhất thời mềm nhũn, choáng váng ngã trên mặt đất.

Trông thấy thế.

Bạo Long cũng sững sờ, lập tức nhìn về phía Diệp Thu, nắm chặt tay, cảm kích nói: "Cảm ơn anh Diệp, nếu không hậu quả thật sự không thể tưởng tượng nổi!"

"Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, tại sao cậu ta lại nhạy cảm với bốn chữ "heo mập chết tiệt" như vậy?"

Diệp Thu nhíu mày, nghi ngờ hỏi.

"Ôi, anh Diệp, anh không biết đâu, Phì Miêu cậu ấy cũng là một người số khổ!"

Bạo Long thở dài một hơi, sau đó đại khái nói cho Diệp Thu nghe về chuyện cũ của Phì Miêu.

Hóa ra.

Phì Miêu cũng là một người có số khổ.

Cha mẹ cậu ta qua đời trong một vụ tai nạn xe hơi khi cậu ta còn rất nhỏ.

Trong nhà chỉ còn lại cậu ta, cùng với một người anh trai.

Anh trai đối xử với rất tốt với cậu ta, đặc biệt yêu thương, chăm sóc cậu ta.

Khi đó, Phì Miêu còn rất gầy, là một anh chàng khá đẹp trai với đôi mắt nhỏ ti hí.

Tuy nhiên, anh trai của cậu ta bị bệnh bẩm sinh, từ nhỏ đã vô cùng béo, giảm cân thế nào cũng vô dụng.


Vì vậy, anh trai của cậu ta thường xuyên lấy lý do này để cho Phì Miêu ăn các loại thức ăn ngon, nói Phì Miêu quá gầy, muốn bồi bổ thật tốt cho Phì Miêu.

Mà thấy bản thân mập như vậy, dù không ăn cũng không sao.

Sau đó, Phì Miêu mới biết được anh trai thường xuyên để dành đồ ăn cho cậu, còn anh ấy thì lại luôn để bụng đói.

Có lúc, thâm chí đói đến mức đứng không vững nữa! Dĩ nhiên lúc đó Phì Miêu cũng không biết chuyện này.

Tình cảm giữa hai anh em cực kỳ tốt đẹp, mặc dù cuộc sống nghèo khó nhưng nhờ sự giúp đỡ của bà con họ hàng cùng hàng xóm, bọn họ miễn cưỡng cũng có thể vượt qua.

Cho đến một ngày.

Bi kịch xảy ra, phá vỡ tất cả những điều này.

Nguyên nhân là do anh trai của cậu ta thích một cô gái trong lớp, tỏ tình với cô gái đó. Kết quả cô gái kia căn bản không thích anh trai cậu nên đã từ chối ngay tại chỗ.

Thật ra như vậy thì cũng không sao cả, vốn dĩ chuyện một người thích, còn một người không thích là chuyện bình thường. Không đồng ý thì thôi vậy. Anh trai của Phì Miêu cũng không tiếp tục dây dưa.

Nhưng cô gái kia lại ở trước mặt các bạn học trong lớp, làm nhục anh trai của Phì Miêu là đồ heo mập chết tiệt, hơn nữa còn tuyên bố rằng ngay cả khi tất cả đàn ông trên thế giới đều chết sạch, cô ta cũng sẽ không bao giờ thích anh ấy.

Đối với chuyện này, anh trai của Phì Miêu bị đả kích sâu sắc, nhưng khi trở về nhà, anh ấy vẫn tươi cười vui vẻ đối xử với Phì Miêu, làm bộ như mọi chuyện vẫn bình thường.

Tuy nhiên.

Sau khi cô gái kia trở về, càng nghĩ càng tức giận, cảm thấy chuyện được anh trai của Phì Miêu bày tỏ chính là một loại sỉ nhục với bản thân cô ta.

Vì vậy, ngày hôm sau cô tìm đến một anh chàng con nhà giàu có thích mình, yêu cầu người kia dạy dỗ cho anh trai của Phì Miêu một bài học thật nghiêm khắc.

Ngay sau đó, cậu con nhà giàu đó vận dụng các mối quan hệ trong trường học của mình.

Không chỉ ở trên bảng đen trong lớp học, ngoài hành lang, mà còn trên cả bàn ghế của anh trai Phì Miêu.

Tóm lại, tất cả những nơi mà anh trai Phì Miêu có thể nhìn thấy đều viết ba chữ "đồ heo mập chết tiệt".

Hơn nữa sau đó, dưới sự xúi giục của cậu con nhà giàu kia, mọi người trong trường bắt đầu gọi anh trai Phì Miêu là đồ heo mập chết tiệt, cười nhạo anh ấy, đả kích anh ấy.

Tâm hồn của con người đôi khi vô cùng mong manh.

Con người dù lạc quan đến đâu cũng có những lúc không thể chịu đựng được.


Anh trai Phì Miêu cũng đã thử cố gắng giảm cân, nhưng vì bị bệnh bẩm sinh nên vẫn luôn không thể gầy được.

Cứ như vậy, theo thời gian, dưới bầu không khí ngột ngạt mà tất cả mọi người đều cười nhạo anh là đồ heo mập chết tiệt này.

Anh trai của Phì Miêu cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, suy sụp, đi lên tầng thượng của trường học, nhảy lầu tự sát.

Mà trước khi anh ấy chết, đã để lại một bức thư cho Phì Miêu.

Trên đó chỉ có một đoạn nhỏ: "Em trai, anh đi đây, anh không biết em có chê anh béo không, nhưng nếu như có thể, kiếp sau anh muốn được như em, không phải làm một người mập mạp nữa, cũng không bị mọi người gọi là đồ heo mập chết tiệt, coi thường anh...”

Từ đó về sau.

Phì Miêu mất đi người thân duy nhất của mình.

Mà bốn chữ "heo mập chết tiệt" này, đã trở thành nỗi đau khắc sâu trong lòng của Phì Miêu, giống như một điều cấm kỵ vậy! Ai dám nhắc tới ba chữ này, Phì Miêu sẽ lập tức nổi giận! Về sau, Phì Miêu cũng ra sức ăn thật nhiều, tự biến mình thành một người to béo.

Cậu chỉ muốn nói với anh trai trên trời rằng, cho dù cả thế giới có chê anh trai béo, thì cậu cũng sẽ tuyệt đối không bao giờ ghét anh! Nghe xong câu chuyện của Phì Miêu.

Diệp Thu cũng thở dài một cái.

Lại là một người đáng thương.

Anh vốn thấy Phì Miêu luôn cười đùa, cũng thường xuyên đùa giỡn các loại.

Nhưng không ngờ chôn sâu trong lòng của Phì Miêu lại có một câu chuyện bi thương như thế.

Chẳng trách vừa rồi khi nghe tên bảo vệ cùng người họ Lý kia nói ba chữ "đồ heo mập chết tiệt", Phì Miêu lại có phản ứng lớn như vậy

Nghĩ tới đây.

Diệp Thu quay đầu quét mắt nhìn Lý Quang, trên mặt đầy sự lạnh lùng.

Một người trực tiếp bôi nhọ khiếm khuyết cơ thể người khác giống như Lý Quang, còn có cậu con nhà giàu cùng những bạn học khác làm nhục anh trai của Phì Miêu, thì có gì khác nhau đâu chứ?

Không hề có một điều tốt gì cả!

Trong khoảnh khắc đó.

Ánh mắt của Diệp Thu càng trở nên lạnh như băng!