Long Thần Ở Rể

Chương 273: C273: Nhổ cỏ tận gốc




Vào giờ phút này, trong mắt Diệp Thu không có một chút xíu tình cảm nào, chỉ có vô cùng vô tận lạnh lẽo và hơi thở chết chóc nồng nặc.

Tiêu Thần và Hàn Dương bị Diệp Thu nhìn chằm chằm như vậy thì toàn bộ tóc gáy đều dựng ngược lên giống như rơi vào hầm băng lung vậy.

Mà ngay lúc này, Diệp Thu ném tàn thuốc trong tay xuống đất, dùng chân đạp tắt điếu thuốc rồi sau đó trực tiếp đứng dậy và đi về phía hai người.

Thấy vậy, cả Tiêu Thần lẫn Hàn Dương đếu sắp bị dọa tè ra quần.

Phải biết nguyên nhân mà hôm nay hai người bọn họ dám gọi Diệp Thu tới đây là bởi vì ỷ lại mình có chỗ dựa, đó không phải ai khác mà chính là đàn em của chính mình.

Nhưng mà bây giờ, tất cả đàn em của hai người đều đang nằm la liệt trên mặt đất.

Chỉ dựa vào hai người bọn họ thì chắc chắn không phải là đối thủ của Diệp Thu.

Dù sao chính bản thân hai người cũng từng đích thân được cảm nhận xem thực lực của Diệp Thu kinh khủng dường nào.

Cho nên vào giờ phút này, hai người vô cùng sợ hãi, sắc mặt trắng bệch, hiện đầy vẻ tuyệt vọng! Dưới ánh mắt hoảng sợ của hai người, Diệp Thu không nhanh không chậm đi tới trước mặt hai người, nở một nụ cười với hai người.

Nhưng mà trong mắt của hai người thì nụ cười này chẳng khác nào nụ cười của ác ma bước ra từ âm phủ, có thể sợ hãi bao nhiêu thì sợ hãi bấy nhiêu, sắp dọa hai người đến phát khóc rồi.

"Diệp... Diệp Thu, anh muốn làm gì?"

Tiêu Thần hít một hơi thật sâu, thân thể run rẩy, sắc mặt khó coi hỏi.

"Anh đoán thử xem?"

Khóe miệng Diệp Thu thoáng hiện ra một nụ cười đầy ẩn ý sâu xa.


"Không phải anh định giết tôi chứ? Diệp Thu, tôi cá là anh không có gan làm như vậy! Cậu biết nhà họ Tiêu đang đứng sau lưng tôi là một tồn tại thế nào sao? Đây chính là một trong bốn gia tộc lớn nhất thành phố Giang Châu! Tôi biết anh ở rể cho nhà họ Lâm, nhưng mà trước mặt nhà họ Tiêu, nhà họ Lâm cũng chỉ như con kiến bé tẹo mà thôi. Tôi khuyên anh, tốt nhất anh đừng làm chuyện gì điên rồ, nếu không nhà họ Lâm cũng không thể bảo vệ anh được!"

Tiêu Thần trừng mắt nhìn Diệp Thu, bên ngoài mạnh bên trong yếu nói.

"Đúng vậy! Diệp Thu, tốt nhất cậu nên cân nhắc lại một chút, vị này chính là cậu chủ của nhà họ Tiêu. Cậu hãy nghĩ lại xem nếu cậu động đến cậu ta thì sẽ có hậu quả thế nào? Một khi nhà họ Tiêu giận dữ, toàn bộ Thành phố Giang Châu sẽ không còn nơi nào cho cậu đặt chân. Cậu và cả nhà họ Lâm đều sẽ rơi vào hoàn cảnh muôn đời muôn kiếp không thể khôi phục lại, bao gồm vợ của cậu là Lâm Thanh Nhã cũng phải gặp họa theo!"

Hàn Dương đứng bên cạnh cũng vội vàng ra vẻ phụ họa.

Bởi vì ông ta biết, Diệp Thu không e ngại mình, cho nên bây giờ ông ta chỉ có thể gửi gắm toàn bộ hy vọng vào nhà họ Tiêu! Nhưng mà ông ta lại không biết rằng lời nói của mình đã vô tình đụng trúng vảy ngược của Diệp Thu, chọc trúng tổ ong vò vẽ! Ánh mắt Diệp Thu lập tức rét lạnh như băng, tầm mắt rơi vào người Hàn Dương, nói với vẻ mặt không cảm xúc: "Ông nhắc lại xem câu cuối mà ông vừa nói là gì?"

"Tôi nói vợ của cậu là Lâm Thanh Nhã cũng sẽ gặp họa! Chỉ cần cậu dám ra tay với cậu chủ Tiêu, đến lúc đó cho dù vợ của cậu có quỳ xuống trước mặt cậu chủ Tiêu để cầu xin tha thứ thì cũng chẳng có tác dụng gì, biết chưa?"

Hàn Dương trợn mắt nhìn Diệp Thu một cái rồi sau đó cười lạnh nói.

Hiển nhiên là ông ta vẫn chưa ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.

"Ha ha!"

Diệp Thu lắc đầu cười một tiếng, đột nhiên trong mắt chợt lóe lên tia sáng lạnh, trực tiếp quăng một cái tát về phía Hàn Dương.

"Chát!" Chỉ nghe một tiếng tát tai vang dội vang lên.

Trong nháy mắt. răng trong miệng Hàn Dương đều rơi sạch, đi đôi với đó là máu từ trong miệng bay ra.

Mà toàn thân ông ta xoay tròn tại chỗ rồi bay ra ngoài như con quay vậy.


Lần này bay lên rồi văng ra xa mấy chục mét.

Sau khi rơi xuống đất, Hàn Dương nằm trên đất, cũng không nhúc nhích, ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng không có mà hôn mê bất tỉnh ngay tại chỗ.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Tiêu Thần hoảng sợ, sắc mặt lập tức thay đổi, chỉ cảm thấy đột nhiên khuôn mặt của mình cũng đau.

Bởi vì trước đây không lâu, anh ta mới vừa bị Diệp Thu tát bay như vậy, bây giờ mặt cũng vẫn chưa hoàn toàn tiêu sưng.

Hôm nay thấy Hàn Dương bị tát văng ra ngoài thế này, anh ta không kiềm được lại nhớ đến cảm giác ngày đó.

Khỏi phải nói là ấn tượng khắc sâu đến cỡ nào.

Điều này làm anh ta lập tức nuốt hết mấy lời độc ác chưa kịp ra khỏi miệng.

Mà ngay lúc này, Diệp Thu quay đầu nhìn về phía Tiêu Thần.

Điều này làm cho toàn thân Tiêu Thần đều không tự chủ được run lên, sợ hãi đến mức sắp bị dọa tè ra quần, lắp ba lắp bắp nói: "Diệp... Diệp Thu, những lời kia đều là do Hàn Dương nói, không liên quan gì đến tôi cả!"

"Nếu như không có anh làm chỗ dựa, chỉ là một tên Hàn Dương cỏn con mà dám nói chuyện như vậy với tôi sao?"

Khóe miệng của Diệp Thu cong lên thành một nụ cười đầy ẩn ý, anh lạnh lùng hỏi.

"Vậy tóm lại anh muốn thế nào?"

Sắc mặt Tiêu Thần biến đổi, cắn răng hỏi.


"Nếu như hôm nay anh đã gọi tôi tới đây thì chắc hẳn anh đã cân nhắc đến hậu quả. Tôi nhớ là tôi đã từng nói với anh, không có chuyện gì thì tốt nhất đừng làm phiền tôi, nếu không kết quả của anh sẽ rất thảm!"

Diệp Thu cười lạnh nói.

"Không, anh không thể động đến tôi, tôi là cậu chủ của nhà họ Tiêu đấy! Nếu như anh động đến tôi, chắc chắn nhà họ Tiêu sẽ không bỏ qua cho anh, anh phải suy nghĩ cho kỹ về hậu quả này!"

Tiêu Thần vội vàng lùi về phía sau mấy bước, trợn mắt nhìn Diệp Thu, giả vờ mạnh miệng nhưng thực tế bên trong yếu ớt nói.

"Bớt dùng nhà họ Tiêu để hù dọa người khác đi! Lần trước anh cũng từng nói như vậy, nhưng mà có tác dụng gì không? Coi như hôm nay tôi giết chết anh, nhà họ Tiêu có thể làm gì được tôi?"

Diệp Thu liếc Tiêu Thần một cái, mặt đầy khinh bỉ hỏi.

"Giết tôi ư?"

Tiêu Thần vô cùng hoảng sợ, trong nháy mắt mà sắc mặt đã trắng bệch như tờ giấy.

Vào giờ phút này, anh ta thật sự biết sợ rồi, vội vàng nhìn Diệp Thu và nhượng bộ nói: "Coi như tôi sai rồi được không? Diệp Thu, tôi gửi lời xin lỗi đến anh. Chỉ cần hôm nay anh có thể bỏ qua cho tôi, anh cứ đưa ra một điều kiện, bất cứ điều gì thì tôi cũng có thể bằng lòng với anh!"

"Cần gì chứ? Lần trước tôi đã tha cho anh một con đường sống, anh cần gì phải hết lần này đến lần khác muốn đi tìm cái chết chứ?"

Diệp Thu lắc đầu một cái, nói một cách thản nhiên.

"Diệp Thu, tôi van xin anh, đừng giết tôi. Tôi là ba ruột của Nam Nam mà, anh thích Nam Nam như vậy, cũng không nỡ trơ mắt nhìn con bé còn nhỏ vậy mà không còn ba ruột chứ?"

Tiêu Thần cũng thật sự bị dọa sợ, bịch một tiếng quỳ xuống trước mặt Diệp Thu, ôm ống quần Diệp Thu và cầu xin tha thứ.

"Ha ha, nếu như ông thật sự coi Nam Nam là con gái ruột thịt của mình thì hôm nay cũng sẽ không xảy ra chuyện thế này. Loại người mặt người dạ thú như ông không hề xứng làm con người, lại càng không xứng làm một người cha, xuống địa ngục đi!"

Trong mắt Diệp Thu thoáng lóe lên tia sáng lạnh, trên mặt hiện đầy hơi thở chết chóc.


"Không!"

Sắc mặt Tiêu Thần lập tức thay đổi, lập tức đứng dậy muốn chạy trốn.

Diệp Thu cũng không nói nhảm với Tiêu Thần nữa, trực tiếp đánh ra một chưởng vào ngay giữa lưng Tiêu Thần.

Trong nháy mắt, sức mạnh kinh khủng trong một chưởng kia đập vỡ tim gan phèo phổi của Tiêu Thần.

Lúc này Tiêu Thần đang muốn chạy trốn nhưng thân thể trúng chưởng này, lập tức cứng đờ, ngay sau đó thẳng tắp ngã bịch xuống đất, rõ ràng là đã chết không thể chết thêm nữa.

Thấy vậy, Diệp Thu cũng lắc đầu một cái.

Lúc đầu, anh ta nể mặt Tiêu Thần là cha ruột của Nam Nam nên lần trước cũng đã tha cho anh ta một mạng rồi.

Nhưng mà người này lại không biết điều, vẫn dùng con gái ruột ra để đe dọa người khác, còn có ý đồ muốn giết chết mình.

Như vậy tất nhiên là Diệp Thu sẽ không khách khí với anh ta nữa.

Nguyên tắc làm người của Diệp Thu vô cùng đơn giản.

Người ta không xúc phạm đến mình thì mình cũng không sẽ không xúc phạm đến người ta, nếu người ta đã xúc phạm đến mình thì chắc chắn mình sẽ đánh trả.

Không phải Diệp Thu máu lạnh, mà vốn dĩ từ trước đến giờ cái thế giới này khắc nghiệt như vậy đấy!

Đồng tình với kẻ địch chính là tàn nhẫn đối với chính bản thân mình.

Diệp Thu tin tưởng, nếu như hôm nay anh để Tiêu Thần đi, chắc chắn anh ta sẽ còn tìm cách khác tới tìm mình báo thù.

Đến khi đó, nhất định sẽ tổn thương nhiều người vô tội hơn nữa.

Không bằng hôm nay nhổ cỏ tận gốc, chấm dứt nỗi lo về sau!