Long Thần Ở Rể

Chương 261: C261: Anh có phải là kẻ ngốc không vậy




Hiển nhiên, đây rõ ràng là đang nói về Diệp Thu.

Lâm Thanh Nhã nhíu mày, nói với vẻ không vui: “Mẹ, con không thích nghe những lời này!”

“Những gì mẹ nói đều là sự thật, người ta chính là kém cỏi như vậy, không thể nào so sánh với Tử Diệp. Thanh Nhã à, mẹ khuyên con mau chóng giác ngộ điều này, trên đời này có rất nhiều người đàn ông tốt!”

Triệu Thư Đình nói xong, bà ta còn không quên liếc mắt nhìn Diệp Thu ở bên cạnh, trong mắt hiện đầy vẻ khinh thường.

“Mẹ, nếu mẹ còn nói những lời này, con thật sự sẽ rời đi!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Thanh Nhã lạnh như băng.

Nghe vậy, Triệu Thư Đình còn đang định bám riết không buông, đột nhiên luống cuống, vội vàng xua tay,nói với vẻ u oán: “Được rồi, được rồi, mẹ không nói nữa là được, mẹ thật sự không biết cái tên vô dụng này đã cho con uống loại bùa mê thuốc lú gì mà con lại bảo vệ nó như vậy!”

Sau đó, Triệu Thư Đình liếc Diệp Thu một cái, trong lòng thầm chế giễu: Diệp Thu ơi Diệp Thu, lần này, tôi thật sự muốn xem da mặt của anh dày như thế nào! Đợi lát nữa đến chỗ của đại sư Murphy Los, bởi vì đại sư Ngu Hồng Xương, nhất định là mọi người sẽ hỏi thăm Ngu Tử Diệp một hồi, khen ngợi Ngu Tử Diệp. Sau đó gạt anh sang một bên, đến lúc đó để xem abg có kém cỏi, tự ti hay không? Hôm nay, tôi nhất định phải đánh tan lòng tự tôn của anh!

Nghĩ đến đây, trong mắt Triệu Thư Đình chợt lóe lên một tia đắc chí, lập tức nhìn sang Ngu Tử Diệp nói: “Tử Diệp, chúng ta mau đi thôi, đừng để đại sư Murphy Los chờ lâu.”

“Được, dì Triệu, cô Lâm, hãy đi theo tôi!” Ngu Tử Diệp vội vàng gật đầu, quay người đi dẫn đường.


Triệu Thư Đình kéo Lâm Thanh Nhã đi theo, còn Diệp Thu thì đương nhiên là đi theo Lâm Thanh Nhã.

Có thể thấy được Ngu Tử Diệp khá quen thuộc với khu triển lãm này. Trên đường đi cũng không phải đi đường vòng. Dưới sự dẫn dắt của Ngu Tử Diệp, rất nhanh cả đám người đã đi tới trước của phòng nghỉ được đặc biệt chuẩn bị cho đại sư Murphy Los.

Ngu Tử Diệp chỉnh lại quần áo của mình, sau đó đi lên gõ cửa hai lần một cách khe khẽ nói: “Ba, con là Tử Diệp, con đưa bạn của con đến đây, bây giờ có tiện đi vào không ạ?”

Mấy giây sau, giọng nói của Ngu Hồng Xương từ trong phòng vọng ra: “Vào đi!”

Nghe thấy vậy, Ngu Tử Diệp lập tức hưng phấn, quay đầu nhìn sang Triệu Thư Đình và Lâm Thanh Nhã cười nói: “Dì Triệu, cô Lâm, chúng ta vào thôi!”

“Được!” Triệu Thư Đình gật đầu.

Lâm Thanh Nhã hít một hơi thật sâu, trong lòng không khỏi có hơi khẩn trương. Mặc dù cô đã từng gặp qua rất nhiều tình cảnh lớn nhưng bây giờ cô lại được nhìn thấy thần tượng của mình. Vì vậy, chắc chắn là trong lòng sẽ căng thẳng.

Thấy vậy, Diệp Thu đang đứng ở phía sau đã đưa tay ra vỗ nhẹ lên vai Lâm Thanh Nhã, mỉm cười động viên: “Thanh Nhã, đừng căng thẳng, mặc dù Murphy Los là một họa sĩ đẳng cấp thế giới, nhưng ông ấy cũng chỉ là một ông lão nước ngoài bình thường mà thôi. Không phải dạng người tự cao tự đại, chắc chắn sẽ dễ tiếp xúc, cho nên em không cần phải căng thẳng!”

“Diệp Thu, anh đang làm gì ở đó vậy? Cứ như thể anh đã gặp qua và rất quen thuộc với đại sư Murphy Los vậy. Một nhân vật thần thánh như đại sư Murphy Los là người mà anh có thể nghị luận lung tung sao? Một kẻ nhà quê như anh không sợ tới mức nhũn cả chân khi đi vào đã là tốt lắm rồi!” Ngu Tử Diệp đang định đẩy cửa đi vào, nghe thấy lời nói của Diệp Thu, anh ta quay lại nhìn Diệp Thu nói với vẻ khinh thường.


“Đúng vậy, Diệp Thu, người không biết còn tưởng anh rất quen thuộc với đại sư Murphy Los đấy, anh đã gặp đại sư Murphy Los rồi sao? Đừng ở đó mà nói lung tung, dù dáng vẻ của đại sư Murphy Los như thế nào thì anh cũng không có tư cách để đánh giá, mau ngậm miệng lại đi. Nếu như anh đi vào mà dám nói lung tung, làm mất mặt nhà họ Lâm chúng ta thì tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu!” Triệu Thư Đình trừng mắt lên nhìn Diệp Thu, mỉa mai chế giễu.

Diệp Thu mỉm cười lắc đầu, không lên tiếng nữa.

Ngu Tử Diệp ném cho Diệp Thu một ánh mắt xem thường, sau đó anh ta đẩy cửa bước vào trong. Triệu Thư Đình và Lâm Thanh Nhã đều hít sâu một hơi rồi đi theo đằng sau. Còn Diệp Thu thì không nhanh không chậm, đi ở cuối cùng...

Ở giữa phòng nghỉ có một chiếc bàn tròn lớn. Bên trên bày tách trà, đồ ăn nhẹ linh tinh.

Mà người ngồi ở chính giữa đúng là Murphy Los.

Ngu Hồng Xương là đồ đệ lớn nhất nên ngồi ở phía bên phải của Murphy Los, còn ở bên trái là đồ đệ nhỏ Capucci của Murphy Los.

Ngoài ra, các chỗ ngồi còn lại đều là họa sĩ trong Hiệp hội họa sĩ Giang Châu. Ví dụ như hội trưởng Hiệp hội họa sĩ Giang Châu, Trần Xuyên, v.v.

Dù sao thì hôm nay là ngày Murphy Los tổ chức một buổi triển lãm cá nhân, bọn họ là những họa sĩ bản địa ở Giang Châu, dĩ nhiên là phải có mặt để chúc mừng.


Bây giờ mọi người đang cùng nhau uống trà, nói chuyện phiếm.

Khi Ngu Tử Diệp đi vào, tất cả mọi người đều nhìn về phía Ngu Tử Diệp. Điều này khiến cho Ngu Tử Diệp có cảm giác như được để ý mà lo sợ, anh ta vội chào ba của mình: “Ba!”

“Tới rồi à, bạn của con đâu?” Ngu Hồng Xương gật đầu cười hỏi.

“Bọn họ ở đằng sau!” Ngu Tử Diệp vội nói.

Đúng lúc này, Triệu Thư Đình và Lâm Thanh Nhã đã bước vào phòng nghỉ.

Ngu Tử Diệp lập tức giới thiệu với ba của anh ta: “Ba, đây là dì Triệu, còn đây là cô Lâm!”

Nói xong, anh ta quay lại nhìn hai mẹ con và giới thiệu: “Đây là ba của tôi!”

“Chào ông!” Triệu Thư Đình và Lâm Thanh Nhã chào hỏi Ngu Hồng Xương vô cùng lễ phép.

“Xin chào!” Ngu Hồng Xương mỉm cười gật đầu, sau đó nhìn Ngu Tử Diệp hỏi: “Đúng rồi, Tử Diệp, không phải con nói muốn dẫn ba người qua sao? Sao lại thiếu một người?”

“Người kia không quan trọng, không gặp cũng được!” Ngu Tử Diệp xua tay nói với vẻ khinh thường.


“Ai nói tôi không quan trọng!”

Nhưng mà vào đúng lúc này, đột nhiên một giọng nói lười biếng truyền vào phòng nghỉ. Điều này khiến cho Murphy Los và những người khác đang ngồi ở bàn tròn trong phòng lập tức sửng sốt. Bởi vì bọn họ cảm thấy giọng nói này rất quen thuộc.

Vào giờ phút này, Diệp Thu chậm rãi bước vào trong phòng nghỉ.

Nhìn thấy bóng người kia, tất cả mọi người ngồi xung quanh chiếc bàn tròn, bao gồm cả Ngu Hồng Xương đều sững sờ, trên mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên.

Dù sao thì những người ngồi ở đây đều có mặt hôm Diệp Thu và Ngu Hồng Xương so tài bức tranh Bát Tuấn.

Khi đó, thái độ của Murphy Los đối với Diệp Thu vô cùng tôn trọng, làm xong việc còn gọi Diệp Thu là thầy, tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy.

Trong thế giới hội họa, người có thể khiến cho Murphy Los tôn trọng, lại còn được gọi là thầy thì người đó chắc chắn là một nhân vật cực kỳ siêu nhiên! Mà bây giờ, người đó đã xuất hiện ở nơi này, điều này khiến cho tất cả mọi người có mặt đều hoảng hốt.

Bản thân Murphy Los suýt chút nữa thì ngất xỉu vì quá hưng phấn. Bởi vì ông ấy biết, bình thường nếu muốn gặp Diệp Thu còn khó hơn lên trời. Ông ấy đến hỏi thăm nhiều như vậy mà còn chưa bao giờ nhìn thấy Diệp Thu. Không ngờ là bây giờ Diệp Thu lại đến tận cửa.

Điều này khiến cho hai mắt của ông ấy đều tỏa ra ánh sáng trong nháy mắt! Nhưng mà Ngu Tử Diệp lại không chú ý tới điều này.

Anh ta quay đầu lại, tức giận trừng mắt nhìn sang Diệp Thu rồi nói với vẻ khinh thường: “Diệp Thu, sao anh lại đi chậm như vậy? Đến cả việc đi đường cũng chậm, anh thật sự nghĩ bản thân mình là nhân vật lớn sao? Đừng có mà quên thân phận của mình là gì. Hôm nay tôi đưa cô Lâm tới để gặp đại sư Murphy Los, còn anh chỉ là người được thơm lây mà thôi. Thật sự nghĩ mình là nhân vật lớn, anh có phải là kẻ ngốc không vậy?”