Đây cũng chính là nguyên nhân đa số người xem không hiểu bức tranh này. Thật hay cho một đôi tình nhân. Vốn phải là hình ảnh ngọt ngào. Làm sao lại là một người sầu bi rơi lệ. Một người khác lại thoải mái cười to chứ?
Chuyện này thật sự là quá mâu thuẫn.
Ngu Tử Diệp nhìn chằm chằm bức tranh này, nhìn trọn vẹn năm phút, anh ta lập tức xoay người lại nhìn người đàn ông trung niên và đám người, nhếch miệng lên một nụ cười tự tin: "Trải qua quan sát của tôi, cộng với giải thích về nghệ thuật mà tôi biết, ý nghĩa mà bức tranh này ẩn giấu, tôi đã giải ra được rồi!"
"Thật sao? Có ý gì thế?" Người đàn ông trung niên không kịp chờ đợi hỏi.
Mọi người vây xem cũng rối rít nhìn sang Ngu Tử Diệp.
Cảm giác được mọi người vây quanh thế này khiến Ngu Tử Diệp vô cùng hưởng thụ.
Ngu Tử Diệp nhìn sang Lâm Thanh Nhã, anh ta nhếch miệng lên một nụ cười tự nhận là rất đẹp trai rồi lập tức lại rất khinh thường lườm Diệp Thu một cái, lúc này mới tỏ vẻ đầy tự tin nói: "Rất đơn giản, bức tranh này đang châm chọc các cô gái hám giàu hám hư vinh trong xã hội hiện nay!"
"Vì sao lại nói như vậy?" Nghe thấy câu nói này, người đàn ông trung niên và mọi người đều là sững sờ, trên mặt hiện đầy vẻ nghi ngờ.
"Mọi người nhìn vào đây xem!" . Bạ𝘯 có biế𝘁 𝘁𝑟a𝘯g 𝘁𝑟𝓾yệ𝘯 ~ T𝑟𝐔m𝘁𝑟𝓾y ệ𝘯.𝒗𝘯 ~
Ngu Tử Diệp lấy tay chỉ một chỗ trên bức tranh rồi nói tiếp: "Trong tay người phụ nữ này cầm một chiếc túi xách LV còn chưa bóc tem! Đây là ai mua cho cô ấy? Không hề nghi ngờ, nhất định là người đàn ông này! Chúng ta có thể tưởng tượng một chút, bình thường người phụ nữ này thấy bạn bè thân thiết của mình đều có túi xách LV, trong lòng cô ấy cảm thấy không công bằng, thế là lợi dụng chuyện này để uy hiếp bạn trai của mình. Nếu anh ấy không mua cho mình một chiếc túi xách LV, vậy sẽ lập tức chia tay! Kết quả là người đàn ông chỉ có thể xài hết toàn bộ tích góp của bản thân để vì mua một chiếc túi xách LV cho người phụ nữ! Bởi vì người phụ nữ đã nhận được túi xách LV nên hết sức vui mừng, cười to thoải mái tại chỗ, mà người đàn ông lại liên tưởng đến chuyện không còn tiền tích góp, cuộc sống tương lai khó khăn, từ đó sụp đổ khóc lớn! Đây chính là ý nghĩa thực sự của bức tranh này, châm chọc sâu sắc những cô gái hám giàu sang trong mắt chỉ có tiền tài!"
Nghe xong lời Ngu Tử Diệp nói, người đàn ông trung niên và mọi người ở đây đều sững sờ.
Mọi người cẩn thận suy nghĩ một phen, cảm thấy quả thực như thế, bọn họ rối rít gật đầu tán thưởng: "Có lý, không hổ là con trai của đại sư Ngu, quả nhiên là giải thích bức tranh này vượt trội hơn người bình thường!"
"Thật giỏi, vừa rồi chúng tôi nhìn hồi lâu cũng không nhìn ra, không nghĩ tới cậu Ngu chỉ nhìn trong chốc lát là có thể giải thích được ý nghĩa trong đó, thật là làm cho chúng tôi bội phục!"
"Quả nhiên là người xuất thân từ gia đình danh giá, chỉ một lát là có thể nhìn ra được chỗ chúng tôi không thấy được, giỏi, rất giỏi!"
Nghe thấy những lời khen ngợi này, vẻ đắc ý trên mặt Ngu Tử Diệp lập tức càng tăng lên.
"Tiểu Ngu, cháu quá tuyệt vời, ngay cả tác phẩm của đại sư Murphy Los mà cháu cũng có thể giải thích được. Thật không hổ là con trai của đại sư Ngu, trên dưới cả người đều là tế bào nghệ thuật, không giống một số đồ nhà quê xuất thân từ nông thôn, thứ gì cũng không hiểu, một chút yếu tố nghệ thuật cũng không có, chỉ làm cho nhà họ Lâm chúng tôi mất mặt!" Triệu Thư Đình nhìn Ngu Tử Diệp liên tục tán thưởng, cuối cùng vẫn không quên trào phúng Diệp Thu một chút.
Bà ta vốn cảm thấy Diệp Thu không bằng Ngu Tử Diệp, hiện tại xem ra càng cảm thấy Ngu Tử Diệp đã vứt bỏ Diệp Thu không biết bao nhiêu con đường! Chuyện này khiến bà ta càng chán ghét và không thích Diệp Thu hơn.
"Dì đã quá khen!" Ngu Tử Diệp cười đắc ý, lập tức nhìn sang Diệp Thu, anh ta vừa định chuẩn bị thuận thế trào phúng Diệp Thu một phen.
Thế nhưng nhìn kỹ, anh ta lại phát hiện Diệp Thu đang khẽ lắc đầu ngước nhìn bức tranh kia.
Hành động lắc đầu này là có ý gì?
Sắc mặt của Ngu Tử Diệp lại trầm xuống ngay tức khắc.
Bởi vì anh ta mới vừa giải thích bức tranh này.
Tất cả mọi người còn đang gật đầu tán thưởng.
Duy chỉ có Diệp Thu ở đó lắc đầu.
Đây rõ ràng chính là đang gây khó dễ, phủ nhận cách nói của anh ta! Nghĩ đến đây, trong mắt Ngu Tử Diệp lóe lên ánh sáng lạnh, anh ta trực tiếp nhìn Diệp Thu cười lạnh hỏi: "Này Diệp Thu, anh lắc đầu là có ý gì?"
Lời này vừa nói ra, ánh mắt mọi người ở đây lập tức đều tụ tập ở trên người Diệp Thu.
"Không có gì!" Diệp Thu thản nhiên nói.
"Gì mà không có gì? Có phải anh có ý kiến gì với giải thích của tôi không? Xem ra anh còn có cái nhìn khác của bản thân à? Đã như vậy, vậy anh cứ nói để mọi người nghe một chút, xem xem hai người chúng ta ai nói hợp lý hơn!" Ngu Tử Diệp cười lạnh nói.
Anh ta tự nhận là chắc chắn Diệp Thu có nói cũng không nói được gì.
Dù sao đây chính là tác phẩm của đại sư Murphy Los, đâu phải tùy tiện là có thể giải nghĩa được ý nghĩa trong đó chứ?
Chớ nói chi là tên vô dụng Diệp Thu dựa vào ăn bám mà sống.
Vậy dĩ lại càng thêm không có khả năng.
"Ây du, Tiểu Ngu, cháu đừng làm khó tên vô dụng này nữa. Anh ta chỉ là một nông dân, tác phẩm cao cấp như vậy, làm sao anh ta có thể nhìn ra được gì! anh ta chỉ có chút ít trình độ, nhận biết mấy chữ, đã là rất giỏi rồi!"
Triệu Thư Đình vội vàng thừa cơ châm chọc khiêu khích nói.
Lời này vừa nói ra đã lập tức dẫn tới mọi người ở đây cười vang một trận, bên trong ánh mắt nhìn sang Diệp Thu cũng tràn đầy mỉa mai.
"Diệp Thu, nói chuyện đi, không phải anh còn lắc đầu sao? Không biết anh có ý kiến gì về lời giải thích của tôi không? Có giỏi thì anh cứ nói ra cách nhìn của mình về bức tranh này để mọi người nghe xem nó buồn cười ra sao, cũng để tất cả mọi người vui vẻ thêm một chút!" Ngu Tử Diệp nhìn Diệp Thu, mặt mũi đầy đắc ý khiêu khích nói.
"Đủ rồi!" Khuôn mặt nhỏ của Lâm Thanh Nhã lập tức phát lạnh.
Cô thật sự nghe không nổi nữa, cô trực tiếp tiến lên bắt lấy tay phải của Diệp Thu nói: "Diệp Thu, công ty của tôi còn có việc, anh tiễn tôi về công ty đi!"
Nói xong là Lâm Thanh Nhã muốn lôi kéo Diệp Thu đi ra khỏi vòng vây nhiều chuyện này.
Đây chính là lần đầu tiên Diệp Thu được Lâm Thanh Nhã chủ động dắt tay, một lúc lâu sau anh cũng bị hạnh phúc làm choáng váng đầu óc, có chút sững sờ, cứ như vậy rất nghe lời đi theo Lâm Thanh Nhã đi ra ngoài.
Thấy vậy, Triệu Thư Đình và Ngu Tử Diệp lập tức gấp gáp.
"Tiểu Nhã, Diệp Thu, hai đứa đứng lại cho mẹ!" Triệu Thư Đình vội vàng hô to.
Nhưng mà hai người lại giống như không nghe được, tiếp tục đi ra bên ngoài.
Ngu Tử Diệp cắn răng, anh ta nhanh chóng dậm chân vội vàng đi đến gọi Diệp Thu: "Diệp Thu, tên vô dụng nhà anh, vậy mà để phụ nữ che chở cho mình, trốn ở sau lưng phụ nữ, anh thật sự không phải là đàn ông, chẳng lẽ anh cho rằng thế này là có thể giải quyết được chuyện này sao?"
Diệp Thu đang rơi vào hạnh phúc, nghe nói lời ấy, anh lập tức bừng tỉnh lại, lúc này ngừng ngay tại chỗ.
Mà Diệp Thu không đi, Lâm Thanh Nhã cũng không kéo Diệp Thu đi được, cô quay đầu trừng mắt nhìn Diệp Thu không hiểu hỏi: "Anh dừng lại làm gì?"
"Thanh Nhã, tên kia nói rất đúng, trốn ở sau lưng của em là không giải quyết được bất cứ vấn đề gì. Huống chi hẳn là em cũng không hy vọng chồng của mình luôn cứ núp sau cánh chim của mình đúng không?" Diệp Thu mỉm cười nhìn Lâm Thanh Nhã nói.
Lời này vừa nói ra đã khiến cho cả người Lâm Thanh Nhã đều sững sờ, bên trong ánh mắt hiện đầy vẻ ngạc nhiên.
Cô thật sự không nghĩ tới, vậy mà Diệp Thu có thể nói ra như vậy.
Điều này làm cho cô rất giật mình.
Dưới ánh mắt ngạc nhiên của Lâm Thanh Nhã.
Diệp Thu trực tiếp xoay người đi tới trước bức tranh, anh nhìn Ngu Tử Diệp cười nhạt hỏi: "Không phải khi nãy anh muốn biết tôi lắc đầu là có ý gì sao? Hiện tại tôi sẽ nói cho anh biết!"