Long Thần Ở Rể

Chương 255: C255: Người đàn ông khóc người phụ nữ cười




"Này, tôi nói làm sao các người bán tranh được vậy? Người phụ nữ của tôi yêu thích muốn mua bức tranh này, tôi muốn hỏi mọi người ý nghĩa của bức tranh! Kết quả hỏi gì các người cũng không biết, con mẹ nó còn bảo tôi tự mình đi hỏi Murphy Los! Nếu tôi có thể nhìn thấy ông ấy, con mẹ nó cần phải hỏi các người à? Ít con mẹ nó nói nhảm đi, nhanh tìm người phụ trách của các người đến cho tôi!"

Cách đó không xa.

Một người đàn ông trung niên mặc áo sơmi hoa, trên cổ mang dây chuyền vàng rất to đang dùng tay nắm lấy cổ áo của một nhân viên công tác của buổi triển lãm tranh, hùng hổ hô hào.

Bộ dáng kia, xem ra chính là giàu mới nổi! Dù cho là giọng nói, cách nói chuyện, hay là trang phục của ông ta đều có thể nhìn ra.

Mà ở bên cạnh ông ta, còn có một cô gái trang điểm rất đậm đang đứng.

Chắc hẳn là người phụ nữ của người đàn ông trung niên nọ.

Thấy tình huống này, Triệu Thư Đình nhíu mày lại tỏ vẻ khinh thường nói: "Người này thật là không có tố chất, vậy mà la hét um sùm ở triển lãm tranh, hùng hùng hổ hổ, trông giống ai đó ghê!"

Nói đến đây, Triệu Thư Đình liếc qua Diệp Thu.

Hiển nhiên, dưới tình huống như vậy, bà ta vẫn không quên trào phúng Diệp Thu một chút.

Chuyện này khiến Diệp Thu cũng rất bất đắc dĩ.

Rất nhanh trong tiếng ồn ào của người đàn ông trung niên, quản lý phụ trách triển lãm tranh lần này chạy tới, ông ta rất có lễ phép nhìn người đàn ông trung niên hỏi: "Xin chào anh, tôi là người phụ trách triển lãm tranh lần này, xin hỏi tôi có gì có thể giúp đỡ anh không?"

Nghe vậy, người đàn ông trung niên buông lỏng cổ áo nhân viên công tác kia ra, dùng ngón tay chỉ tác phẩm treo trên tường rất là phách lối nói: "Giải thích ý nghĩa của bức tranh này cho người phụ nữ của tôi đi, giải thích tốt, ông đây lập tức bỏ tiền mua, bằng không mà nói thì anh sẽ đẹp mặt!"


"Chuyện này..." Quản lý lập tức vô cùng khó xử.

Ông ta chỉ là người phụ trách triển lãm tranh lần này, mặc dù cũng hiểu một chút xíu về hội họa, nhưng nếu bảo ông ta đi giải thích ý nghĩa của bức tranh này, tất nhiên là ông ta không nói được.

Dù sao Murphy Los là đại sư hội họa cấp Thế Giới, cảnh giới cao như vậy, ý nghĩa của tác phẩm, làm sao người bình thường có thể tùy ý phỏng đoán được?

"Làm sao? Anh đừng có con mẹ nó nói với tôi anh cũng không biết!" Người đàn ông trung niên trừng quản lý một cái, tức giận nói.

"Anh à, là như vậy, thật sự là cảnh giới hội họa của đại sư Murphy Los quá cao. Ý nghĩa bên trong tác phẩm của ông ấy muốn bày tỏ, chỉ có bản thân ông ấy biết, trình độ của tôi có hạn, tôi không thể biết được, thật sự là ngại quá." Mặt mũi của quản lý đầy áy náy nói.

"Mau cút ngay đi đồ khốn, các người bán tranh, vậy mà không biết mình bán tranh biểu đạt ý gì, vậy các người bán là tranh treo cửa à? Tôi thấy các người làm để tấu hài hả?" Mặt mũi người đàn ông trung niên đầy khinh bỉ nói.

"Tôi..." Quản lý nhất thời nghẹn lời, không biết nói gì cho phải.

"Ít con mẹ nó nói cà lắp cà bắp đi, nếu hôm nay nhân viên công tác của triển lãm tranh các người không thể giải thích cho tôi, vậy các người đừng hòng bán được bức tranh nào!" Người đàn ông trung niên hung hăng trợn mắt nhìn quản lý một cái, trực tiếp uy hiếp nói.

Ngay sau đó ông ta trực tiếp nhìn sang mọi người xung quanh, hô lên: "Mọi người mau đến xem, đây chính là người phụ trách triển lãm tranh lần này. Thậm chí ngay cả những bức tranh trong buổi triển lãm tranh này muốn biểu đạt điều gì cũng không biết, đây không phải là hố người ta à, tất cả mọi người mau tới đây nhìn đi!"

Trong lúc nhất thời, không ít người xung quanh đều bị hấp dẫn, bọn họ rối rít vây quanh xem trò hay.

Ngu Tử Diệp thấy tình huống này, trong mắt lập tức vui vẻ.


Anh ta biết, thời cơ mình ra vẻ trước mặt Lâm Thanh Nhã và Triệu Thư Đình đã đến.

Đây chính là một cơ hội thật tốt để anh ta có thể thổi phồng bản thân! Nếu như làm tốt, nói không chừng có thể làm cho Lâm Thanh Nhã lau mắt mà nhìn với mình!

Nghĩ tới đây, Ngu Tử Diệp cũng kích động muốn chết, anh ta vội vàng nhìn Triệu Thư Đình và Lâm Thanh Nhã, ngôn từ chính nghĩa nói: "Dì Triệu, cô Lâm, loại chuyện này chỉ có thể để tôi ra mặt! Bất kể nói thế nào, đại sư Murphy Los là thầy của ba tôi, luận bối phận, tôi cũng cần phải gọi ông ấy là thầy! Hiện tại thầy và ba tôi không có ở đây, tất nhiên phải do tôi ra mặt giải quyết việc này, tôi tuyệt đối không cho phép có người ngoài phá hủy triển lãm tranh của thầy tôi được!"

"Nói hay lắm!"

Triệu Thư Đình tỏ vẻ tán thưởng nhẹ gật đầu: "Tiểu Ngu, chúng tôi đi chung với cháu, nếu người kia dám cố tình gây sự, tôi sẽ lập tức để nhà họ Lâm phái người qua xử lý ông ta!"

"Cảm ơn dì Triệu!" Mặt mũi Ngu Tử Diệp đầy cảm kích nhẹ gật đầu.

Anh ta trực tiếp xoay người, ngẩng đầu bước đi đến chỗ kia.

Triệu Thư Đình lôi kéo Lâm Thanh Nhã đi theo đằng sau.

Diệp Thu thấy vậy, lắc đầu, đành phải đi theo.

Ngu Tử Diệp đi thẳng tới trước mặt người đàn ông trung niên.


Quản lý của buổi triển lãm thấy vậy cũng sững sờ, trên khuôn mặt lập tức hiện lên vẻ vui mừng, vội vàng chào hỏi: "Cậu Ngu, hóa ra cậu ở đây à!"

Hiển nhiên quản lý có quen biết với Ngu Tử Diệp.

"Ừm, vừa rồi tôi ở bên cạnh đã nghe rõ chuyện xảy ra rồi, chuyện sau đó hãy giao cho tôi xử lý đi!" Ngu Tử Diệp nhẹ gật đầu, vô cùng tự tin nói.

Nghe thấy câu nói này, quản lý như bắt được cây cỏ cứu mạng, ông ta vội vàng cảm kích nói: "Vậy làm phiền cậu Ngu rồi!"

"Không sao cả!"

Ngu Tử Diệp khoát tay áo, lập tức quay người nhìn sang người đàn ông tuổi trung niên, anh ta đến gần sát ông ta nói: "Ông muốn hiểu ý nghĩa của bức tranh này đúng không? Tôi đến giải đáp cho ông được chứ?"

"Cậu là ai, cậu nói có thể là thật sao?" Người đàn ông trung niên trợn mắt nhìn Ngu Tử Diệp một cái, tức giận hỏi.

"Nói cho ông ta biết tôi là ai đi!" Ngu Tử Diệp liếc qua quản lý bên cạnh, rất ra vẻ nói.

"Nói cho ông ta biết tôi là ai đi!" Ngu Tử Diệp liếc qua quản lý bên cạnh, rất ra vẻ nói.

Quản lý nhẹ gật đầu, ông ta vội vàng tiến lên chỉ Ngu Tử Diệp lớn tiếng nói: "Vị này chính là con trai của đại sư Ngu Hồng Xương trong giới hội họa Hoa Hạ. Luận bối phận, cậu ấy được tính là con trai của học trò của đại sư Murphy Los, cho nên để cậu ấy giải đáp cho anh, tuyệt đối không sai đâu!"

Lời này vừa nói ra, bao gồm người đàn ông trung niên và mọi người vây xem xung quanh lập tức đều khiếp sợ.

Ngu Hồng Xương, đây chính là đại sư hội họa nổi danh lừng lẫy trong nước, bức tranh một tay tám ngựa càng không ai có thể vượt qua.

Để đám người không nghĩ tới chính là, hôm nay có thể gặp được con trai của ông ta ở đây.


Đều nói rồng sinh rồng phượng sinh phượng, con trai của chuột sẽ biết đào hang.

Ngu Tử Diệp là con trai của đại sư hội họa, vậy trình độ về hội họa, chắc chắn cũng không kém được.

Cho nên để anh ta giải thích tác phẩm của đại sư Murphy Los, vậy chắc chắn là không có gì thích hợp bằng! Người đàn ông trung niên cứ thế trong chốc lát, ông ta lập tức nhẹ gật đầu, nhếch miệng cười nói: "Đã như vậy, thế thì do cậu giải thích, chỉ cần cậu có thể nói được, tôi sẽ lập tức bỏ tiền mua bức tranh này!"

"Đây là do ông nói đó nhé!" Ngu Tử Diệp nhếch miệng lên một nụ cười tự tin, anh ta lập tức đi tới bức tranh trước mặt, nhìn chằm chằm tác phẩm trên tường, cẩn thận quan sát.

Đây là một tác phẩm lấy chủ đề tình yêu.

Màu sắc tổng thể, đều là màu hồng phấn lãng mạn.

Ở chính giữa vẽ một gốc cây to có lá cây hình trái tim màu hồng phấn.

Mà dưới gốc cây to màu hồng phấn kia.

Là một đôi tình nhân đang dựa sát vào nhau.

Tình cảnh này, phải nói là vô cùng ngọt ngào.

Nhưng nếu quan sát kỹ lưỡng là sẽ phát hiện.

Người đàn ông trong tranh đang sầu khổ khóc thút thít, mà người phụ nữ lại thoải mái cười to.

Cũng chính bởi vì điều này, khiến cho cả bức tranh lộ ra sự kỳ lạ…