Long Thần Ở Rể

Chương 241: C241: Ngôi nhà ánh dương




Nghe xong những lời này, ánh mắt Diệp Thu nhìn về phía Lưu Điềm Điềm cũng tràn ngập sự đồng tình.

Anh biết, bởi vì tuổi thơ trải qua quá nhiều chuyện bi thảm nên mới khiến Lưu Điềm Điềm tạo nên một bóng ma tâm lý thật lớn.

Cho nên cô bé không có một chút tin tưởng đối với thế giới này, thậm chí còn sinh ra cảm giác sợ hãi.

Bởi vì người lớn mang đến cho cô bé những tổn thương vô cùng sâu sắc. Cho nên, trong ánh mắt của cô bé, bọn họ cùng với ác quỷ cũng không khác nhau nhiều lắm.

Đây cũng là nguyên nhân khiến lần đầu Lưu Điềm Điềm nhìn thấy Diệp Thu lại có thể sợ đến mức trốn trong lòng của Âu Dương Hạo.

Mặc dù khoảng thời gian đầu, Lưu Điềm Điềm đối với Âu Dương Hạo cũng rất e sợ. Tuy nhiên sau đó Âu Dương Hạo cứu cô bé khỏi đám buôn người, lại mua quần áo mới cho cô bé, cho cô bé một cuộc sống hạnh phúc ngắn ngủi. Mãi cho đến lúc này Âu Dương Hạo mới đổi được một chút niềm tin của cô bé! Mà chỉ sợ đây chính là sự tin tưởng cuối cùng của Lưu Điềm Điềm đối với thế giới này!

Diệp Thu thở dài một hơi. Kỳ thật, cuộc sống thời thơ ấu của anh cũng không khác biệt là mấy so với Lưu Điềm Điềm, cũng là tại thời điểm anh còn nhỏ đã trải qua nỗi đau mất cả ba lẫn mẹ.

Cho nên đối với cảm nhận của Lưu Điềm Điềm, anh có thể hiểu được! Diệp Thu hít sâu một hơi. Anh ngồi xổm xuống trước mặt Lưu Điềm Điềm, kiên nhẫn mỉm cười nói: “Điềm Điềm, không cần sợ hãi, chú và chú Âu Dương Hạo là hai người bạn tốt. Cháu có thể tin tưởng chú Âu Dương, cũng có thể tin tưởng chú!”

Lưu Điềm Điềm ngẩng đầu liếc mắt nhìn Âu Dương Hạo một cái.

“Điềm Điềm, chú Diệp cũng giống như chú, cả hai đều là người tốt, nhất định sẽ không làm tổn thương cháu!”

Âu Dương Hạo mỉm cười nói.

Nghe được những lời nói này, Lưu Điềm Điềm mới quay mặt nhìn về phía Diệp Thu. Tuy rằng đã nghe được những lời cam đoan của Âu Dương Hạo, vẻ sợ hãi trên khuôn mặt cũng đã biến mất rất nhiều, nhưng trong tròng mắt to tròn của Lưu Điềm Điềm vẫn tràn ngập sự kiêng kị và đề phòng.


Quả thật là muốn làm cho cô bé lập tức tin tưởng là điều không dễ dàng gì.

Trước kia Lưu Điềm Điềm đã phải trải qua rất nhiều đau khổ, muốn nhận được sự ỷ lại của cô bé, cũng không phải là chuyện dễ dàng có thể làm được.

Tuy nhiên, Diệp Thu cũng không nóng vội, anh kiên nhẫn mỉm cười nói: “Điềm Điềm, cháu có muốn ăn cơm không? Nếu cháu muốn ăn cơm, chú Diệp sẽ đi làm cơm cho cháu!”

Không đợi Lưu Điềm Điềm trả lời, Âu Dương Hạo đã dành nói trước, anh ta vội vàng gật đầu, mau chóng nói: “Được, được, được, đại ca, anh mau đi làm cơm đi, đã lâu rồi em chưa được nếm qua cơm anh nấu!”

Âu Dương Hạo liên tiếp nuốt nước bọt, trên mặt anh ta lộ ra lòng tham.

“Tôi không hỏi cậu!”

Diệp Thu liếc mắt nhìn Âu Dương Hạo một cái, anh tức giận nói.

“Hì hì, em cũng chỉ là quá nhớ hương vị đồ ăn của anh mà thôi, anh không biết chứ từ khi nếm qua đồ ăn anh nấu, khi ăn những đồ ăn khác, quả thật chính là vị như sáp vậy!”

Âu Dương Hạo ngượng ngùng cười, anh ta lập tức nhìn Lưu Điềm Điềm, nói: “Điềm Điềm, cháu mau đồng ý với chú Diệp đi, đồ ăn chú Diệp nấu vô cùng ngon, ở chỗ khác nhất định không thể so sánh được!”

“Vâng!”

Khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ của Lưu Điềm Điềm khẽ gật.

“Ha ha, đại ca, anh nhìn xem, Điềm Điềm đồng ý rồi!”


Âu Dương Hạo nhất thời hoan hô nhảy lên, quả thật nhìn không khác gì một đứa trẻ hai tuổi.

“Lần này xem như tôi nể mặt Lưu Điềm Điềm, cho cậu chiếm tiện nghi một lần!”

Diệp Thu bất đắc dĩ lắc đầu cười, anh lập tức lấy ra chìa khóa biệt thự, xoay người đi về phía cửa chính biệt thự.

Thấy vậy, Âu Dương Hạo vô cùng vui vẻ, anh ta cúi đầu nhìn Lưu Điềm Điềm, cười nói: “Điềm Điềm, cháu nhìn thấy không, lần này chú Âu đây chính là được hưởng ké hào quang của cháu đấy!”

“Vâng.”

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Lưu Điềm Điềm lộ ra một nụ cười, bởi vì khi cô bé đi cùng Âu Dương Hạo và Diệp Thu thì cảm nhận được sự ấm áp. Đồng thời, cô bé còn cảm nhận được một cảm giác mà bản thân mình đánh mất đã lâu, nhiều năm như vậy cô bé cũng chưa từng được lại trải qua cảm giác đó.

Đó chính là tình thân!

Sau khi trở lại biệt thự, Diệp Thu nấu một vài món ăn cho Âu Dương Hạo và Lưu Điềm Điềm ăn trước, sau đó lập tức ra ngoài mang cơm đến công ty cho Lâm Thanh Nhã.

Trên đường trở về nhà, Diệp Thu vô tình gặp được tổng giám đốc Tô Hán Sơn của Công ty TNHH bách hóa Thiên Tuyết. Ông ta đến đây là để tặng xe cho Diệp Thu. Bởi vì lần trước ông ta làm hỏng xe của Diệp Thu cho nên vốn Tô Hán Sơn muốn bồi thường cho Diệp Thu một chiếc xe mới. Nhưng Diệp Thu nói anh không cần, Tô Hán Sơn đành phải nghe lời anh mang chiếc xe cũ đi sửa chữa.

Bây giờ chiếc xe đã được sửa xong xuôi, ông ta vội vàng mang đến cho Diệp Thu.

Diệp Thu kiểm tra một chút, sau đó anh hài lòng gật đầu, cười nói: “Sửa không tồi!”


“Anh Diệp hài lòng là tốt rồi!”

Tô Hán Sơn cung kính nói.

Cùng lúc đó, trong lòng ông ta khẽ thở phào một hơi.

Phải biết rằng, vì để khiến cho chiếc xe của Diệp Thu trông giống như không có chút hao tổn nào, ông ta đặc biệt phải tìm bốn chuyên gia sửa xe đặc biệt.

Bốn chuyên gia nhìn thấy chiếc xe mà Tô Hán Sơn muốn bọn họ sửa chữa, thậm chí bọn họ còn nghĩ Tô Hán Sơn đang nói đùa. Sau khi biết được sự thật, bốn chuyên gia vẫn còn không muốn sửa chiếc xe này. Dù sao bọn họ cũng là những chuyên gia cao cấp, chuyên sửa chữa dòng xe Ferrari, không bao giờ động tay đến loại xe này của Diệp Thu.

Thế mà ông ta lại để cho bọn họ sửa một chiếc xe van. Việc này còn không phải là tự hạ thấp giá trị con người của bọn họ hay sao. Sau khi Tô Hán Sơn tận tình khuyên bảo, cùng với việc ông ta chủ động tăng thù lao lên đến ba lần, bốn chuyên gia sửa xe kia mới để mắt tới, hơn nữa chiếc xe này cũng không khó sửa, lúc này bọn họ mới miễn cưỡng đồng ý.

Hiện giờ, nhìn thấy Diệp Thu vừa lòng, tảng đá trong lòng Tô Hán Sơn cuối cùng cũng được bỏ xuống… Ông ta đứng chờ Diệp Thu mở cửa xe trở lại biệt thự.

Lúc này, vừa đúng lúc Âu Dương Hạo dẫn Lưu Điềm Điềm đi ra.

“Món ăn có ngon không?”

Diệp Thu nhìn thấy Lưu Điềm Điềm, anh mỉm cười hỏi.

“Có ạ!”

Lưu Điềm Điềm ngượng ngùng gật gật đầu.

“Vậy thì lên xe đi!”

Diệp Thu cười nói.


“Đi đâu ạ?”

Lưu Điềm Điềm nghi ngờ hỏi.

“Điềm Điềm, chú Diệp đưa cháu đến một nơi có rất nhiều bạn nhỏ. Ở nơi đó, cháu có thể quen được rất nhiều bạn tốt, về sau, cháu sẽ không bao giờ… Cảm thấy cô đơn nữa!”

“Thật vậy ư?”

Vẻ mặt Lưu Điềm Điềm tràn đầy chờ mong.

“Đương nhiên rồi!”

Âu Dương Hạo cười gật đầu.

“Được, vậy Điềm Điềm muốn đi!”

Lưu Điềm Điềm vô cùng vui vẻ mà đồng ý.

Ngay lập tức, Âu Dương Hạo dẫn theo Lưu Điềm Điềm, ngồi vào trong xe của Diệp Thu.

Dù sao thì Diệp Thu với Lưu Điềm Điềm cũng không tính là quá quen thuộc, nếu như để một mình Lưu Điềm Điềm đi cùng với Diệp Thu đến cô nhi viện, nhất định cô bé sẽ cảm thấy sợ hãi.

Cho nên, anh ta cũng muốn đi cùng với hai người đến ngôi nhà Ánh Dương. Nơi này có thể xem là cô nhi viện lớn nhất thành phố Giang Châu. Hơn nữa vì thường xuyên có nhiều nhà đầu tư giúp đỡ, thiết kế của ngôi nhà Ánh Dương cũng xem như là tương đối xa hoa.

Bất kể là ký túc xá, khu vui chơi, hay là các kiến trúc khác đều đạt một tiêu chuẩn rất cao. Khung cảnh trong cô nhi viện này, cũng không thua kém gì một khu chung cư xa hoa.

Cũng là vì nguyên nhân này, ngôi nhà Ánh Dương là cô nhi viện trọng điểm của thành phố Giang Châu. Cho nên đừng tưởng nơi này chỉ là một cô nhi viện, nơi này không phải là ai cũng có thể tiến vào được, cánh cửa cũng tương đối cao…