Long Thần Ở Rể

Chương 232: C232: Là tôi cho được không




Đối với Hà Điền.

Không ít người ở đây đều biết.

Vì dù sao với tư cách là chủ tịch Hiệp hội Võ thuật Giang Châu, Hà Điền cũng thường xuyên xuất hiện trên TV.

Đa số mọi người đều nhận ra ông ấy.

Còn Đại sư Thích Ngôn và Đạo trưởng Hướng Hư, thoạt nhìn có vẻ họ là những nhà sư và đạo sĩ.

Nếu bị buộc chung với Hà Điền ở đây, vậy chắc là thân phận cũng không tầm thường.

Trong thời khắc này.

Vẻ mặt của tất cả mọi người đang có mặt ở đây đều tràn đầy vẻ nghi hoặc.

Đây là tình huống gì vậy chứ?

Cảm nhận được ánh mắt khó hiểu của mọi người.

Khóe miệng của Matsushima Kazuki nhếch lên một nụ cười đắc ý, lạnh lùng nói: "Trước hết, để tôi giới thiệu ba người này với các người một chút. Đầu tiên, tôi nghĩ ai là người ở Giang Châu này thì chắc hẳn đều biết ông ta, không sai, ông ta chính là chủ tịch của Hiệp hội Võ thuật Giang Châu, Hà Điền. Mà hai người còn lại cũng có tên tuổi rất lớn đấy, theo thứ tự lần lượt là đại sư Thích Ngôn của Thiếu Lâm và đạo trưởng Hướng Hư của Võ Đang!".

Matsushima Kazuki vừa nói xong.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc.

“Chắc hẳn mọi người đều rất ngạc nhiên, tại sao ba người bọn họ lại bị trói ở đây, đúng không? Vậy thì để tôi kể cho mọi người nghe, vì cả ba người bọn họ đều có chung một số phận, đó là thất bại dưới tay của thầy tôi Chiaki Kanzaki!"

"Không chỉ vậy, chỉ một giờ trước, sư phụ của tôi vừa càn quét Hiệp hội Võ thuật của Giang Châu. Các cao thủ võ thuật Trung Hoa các người đều bị bại trận dưới Karate của sư phụ tôi. Bây giờ, chắc mọi người đều đã biết rằng Karate của chúng tôi có sức mạnh kinh khủng đến nhường nào rồi chứ?".

Matsushima Kazuki nhìn vào đám đông khán giả, cười lạnh nói.

Điều này khiến tất cả mọi người có mặt ở đây đều chấn động.


Hiệp hội Võ thuật Giang Châu.

Đây có thể xem là tổ chức chính phủ mạnh nhất trong giới võ thuật Giang Châu.

Muốn gia nhập vào đây, phải có thực lực vô cùng mạnh mới được phép tham gia.

Có thể nói như vậy.

Vì bất cứ ai đã là thành viên của Hiệp hội Võ thuật Giang Châu đều là cao thủ võ thuật của tất cả các môn phái.

Mà bây giờ.

Chiaki Kanzaki không chỉ một tay quét sạch toàn bộ Hiệp hội Võ thuật, mà còn bắt Hà Điền, chủ tịch hiệp hội trói vào cột.

Điều này thật sự không thể tưởng tượng được!

"Mất mặt quá, thật sự đây là một sự nhục nhã, không ngờ thuật Trung Hoa của chúng ta hôm nay lại rơi tình cảnh như vậy!"

"Đúng vậy, Võ thuật Trung Hoa đã được lưu truyền từ ngàn năm, trước mặt Karate lại bị đánh bại triệt để. Ngay cả Hiệp hội Võ thuật cũng bị quét sạch, có thể thấy Võ thuật Trung Hoa thực sự đang suy tàn!"

"Thế mới nói Karate thật trâu bò, nghe tôi, theo học Karate là một quyết định hoàn toàn đúng đắn. Bây giờ, Karate mới là tốt nhất trên thế giới!"

...Trong lúc nhất thời.

Mọi người trên khán đài bàn luận vô cùng sôi nổi.

Một số người nghĩ rằng Karate thực sự quá tuyệt vời, bằng bất cứ giá nào hôm nay họ cũng phải bái sư học Karate mới được.

Mà Dương Hạo trên khán đài thấy vậy, mặt cậu ta đầy vẻ đắc ý nhìn Giang Thi Kỳ nói: “Nhìn thấy không? Thi Kỳ, đừng nói đến anh rể của cậu, ngay cả Hiệp hội Võ thuật Giang Châu cũng bị quét sạch bởi một mình võ sư Chiaki Kanzaki. Giờ thì cậu đã biết Karate mạnh đến mức nào rồi chứ? Anh rể của cậu khi đứng trước mặt Chiaki Kanzaki chỉ là cọng bún yếu ớt thôi!"

"Hừ!"


Giang Thi Kỳ hừ lạnh một tiếng, chỉ có thể cắn chặt hàm răng, nhất thời không có cách nào phản bác lại Dương Hạo được.

Điều này khiến Dương Hào càng trở nên đắc ý.

"Nói nhiều như vậy, chắc hẳn mọi người cũng muốn tận mắt chứng kiến sức mạnh của Karate rồi nhỉ. Tiếp theo, sư phụ của tôi sẽ đích thân biểu diễn cho mọi người xem! Nhiệt liệt vỗ tay nào!"

Matsushima Kazuki cười toe toét nhìn những người có mặt ở đây.

Vừa dứt lời.

Toàn bộ khán đài bất ngờ vỗ tay như sấm.

Điều này càng làm cho khuôn mặt của Matsushima Kazuki trở nên đắc ý, ngay sau đó quay đầu lại nhìn ba người đang bị trói vào cọc, cười nhạo: "Nếu ba ông muốn được tự do, thì cùng nhau đánh với sư phụ của tôi một trận đi. Nếu các ông thắng, tôi sẽ thả các ông đi ngay!"

Nói xong.

Matsushima Kazuki trực tiếp gật đầu với võ sư karate bên cạnh.

Ba võ sư Karate bước tới cởi trói cho bọn họ.

"Kẻ sĩ thà chết chứ không chịu nhục, hai vị sư phụ, hôm nay chúng ta liều mạng cùng tên nhãi này!"

Hà Điền nhìn về phía đại sư Thích Ngôn và đạo trưởng Hướng Hư, nghiến răng nói.

"Được!"

Cả hai người họ đều gật đầu.

Ngay sau đó cả ba người bọn họ không nhiều lời, trực tiếp lao thẳng về phía Chiaki Kanzaki đang quỳ giữa võ đài.


Thấy vậy.

Khóe miệng của Matsushima Kazuki nhếch lên một nụ cười nhạt đầy khinh thường.

Vào thời điểm này.

Ánh mắt của tất cả mọi người trên khán đài đều đổ dồn vào ba người họ.

Mắt thấy ba người họ lao tới bên cạnh Chiaki Kanzaki, đang chuẩn bị hành động.

Thì lúc này, trong nháy mắt.

Chiaki Kanzaki vỗ hai tay xuống đất, cả người trực tiếp từ trên mặt đất nhảy lên một cái. Xoay tròn một cú đá thật mạnh lên không trung, trực tiếp đem ba người Hà Điền bay ra ngoài, nặng nề ngã xuống đất, ôm ngực rên lên.

Nhìn cảnh này.

Toàn khán đài đều sợ ngây người.

Cái này cũng quá mạnh rồi! Một chân quét sạch ba người.

Hơn nữa ba người này cũng không phải là những người bình thường, mà là những võ sư đã nổi danh từ lâu! Sức mạnh của Chiaki Kanzaki thực sự quá đáng sợ.

Matsushima Kazuki mặt đầy đắc thắng bước đến chỗ ba người họ, một chân giẫm lên ngực của Hà Điền, anh ta nhìn về phía đám đông, nói: "Mọi người đã thấy rõ rồi đấy, đây là võ thuật Trung Hoa, tuy nhiên ở trước mặt Karate của chúng tôi thì chỉ như một đống cặn bã, Karate của chúng tôi mới là mạnh nhất thế giới. Nếu ai muốn đăng ký, chỉ cần..."

"Mẹ mày con chó kia. Xì! "

Matsushima Kazuki vẫn chưa nói xong.

Một tiếng hét đầy tức giận đột nhiên vang vọng vào, truyền khắp võ đường.

Điều này khiến tất cả mọi người đang có mặt ở đây đều sửng sốt.

Sau đó, bọn họ quay đầu lại, nhìn về hướng phát ra âm thanh.

Chỉ thấy bên ngoài cổng lớn của võ đường.

Một nhóm người đang sải bước về phía võ đường.


Mà người dẫn đầu chính là quán chủ của Quyền quán Thương Ứng, Mạc Côn! Những người còn lại cũng đều là những võ sư của Hiệp hội Võ thuật Giang Châu.

Để tăng thêm khí thế.

Mạc Côn gọi tất cả họ đến.

Thấy vậy, sắc mặt Matsushima Kazuki chợt trở nên u ám, lạnh lùng nói: "Mạc Côn, anh tới đây làm gì?"

"Phá nát nơi này, cứu người ra!"

Mạc Côn tự tin nói.

Nghe thấy vậy.

Matsushima Kazuki đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó ngay cười to một tiếng, chế nhạo: "Ha ha ha, Mạc Côn, tôi thấy hình như ông bị sư phụ tôi đánh đến ngốc rồi thì phải! Chẳng lẽ những chuyện vừa xảy ra ở Hiệp hội Võ thuật ông đã quên rồi sao? Chỉ bằng đám bại trận các ông, lũ nhãi nhép mà cũng dám đến đây đòi phá nát võ đường của sư phụ tôi sao? Là ai cho các ông cái dũng khí đó? Hả?"

"Là tôi cho, được không?"

Lúc này, một giọng nói nhàn nhạt vang lên.

Ngay sau đó.

Những đại sư võ thuật nhanh chóng tách ra, chừa lại một đường ở giữa.

Một người đàn ông trẻ tuổi trong bộ quần áo thể thao màu đen bước ra với một nụ cười nhạt trên môi.

Không phải ai khác.

Mà đó chính là Diệp Thu! Bởi vì tình huống quá gấp nên anh chưa kịp đeo khẩu trang.

Trên đường đến đây, anh còn nghĩ rằng, một võ đường Karate chắc sẽ không có nhiều người Trung Quốc.

Cho nên lộ mặt ra cũng không sao.

Nhưng Diệp Thu không nghĩ tới, hôm nay lại là ngày Chiaki Kanzaki thu nhận đệ tử ở Giang Châu, trên khán đài gần như chật kín người! Chuyện này làm cho Diệp Thu không biết làm sao.

Tuy nhiên cứu người mới là quan trọng nhất, anh cũng chỉ có thể lựa chọn lộ mặt ra...