Long Thần Ở Rể

Chương 216: C216: Chỉ có tôi mới xứng




Thẳng thắn mà nói.

Là một đầu bếp ba sao của Michelin, Hàn Tần có kỹ năng nấu nướng vô cùng tuyệt vời, lại đẹp trai, trẻ tuổi và giàu có.

Xung quanh anh ta không hề thiếu phụ nữ.

Những quý bà, quý cô ở Giang Châu là những người anh ta tiếp xúc hàng ngày.

Anh ta đã từng nhìn thấy đủ loại mỹ nữ, đủ loại khí chất tao nhã.

Tuy nhiên, cho đến bây giờ chưa có một ai có thể thực sự thu hút, hấp dẫn anh ta.

Cho đến khi Lâm Thanh Nhã xuất hiện.

Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Thanh Nhã, anh đã có ấn tượng sâu sắc về cô.

Gương mặt đẹp như tranh vẽ của Lâm Thanh Nhã cùng khí chất lạnh lẽo trên cơ thể cô.

Đối với Hàn Tần, chúng đều có một sức hút khó mà cưỡng lại được.

Linh hồn và cơ thể anh ta thường xuyên mơ về Lâm Thanh Nhã, hận không thể ngay lập tức chinh phục được cô ấy.

Mặc dù hôm nay chỉ là lần đầu tiên anh ta và Lâm Thanh Nhã gặp nhau.

Nhưng trong lòng anh ta đã nảy sinh cảm giác muốn đem Lâm Thanh Nhã trở thành của riêng mình.

Sau đó khi nghe nói Lâm Thanh Nhã đã có chồng, lúc này anh ta đã kiềm chế lại không ít.

Tuy nhiên.

Khi biết chồng của Lâm Thanh Nhã, Diệp Thu, chỉ là một tên rác rưởi ở rể lại còn ăn bám.

Trái tim đầy dục vọng chiếm hữu kia trong nhất thời lại hồi sinh.

Trong suy nghĩ của anh ta.

Anh ta mạnh hơn Diệp Thu gấp hàng trăm, thậm chí cả hàng nghìn lần! Anh ta không chỉ có dáng dấp đẹp trai, nấu ăn giỏi mà còn giàu có.

Sao có thể kém hơn tên phế vật ở rể như Diệp Thu được chứ?

Tại sao Diệp Thu, một kẻ rác rưởi như thế lại có thể làm chồng của Lâm Thanh Nhã, còn anh ta lại không thể chứ?


Nghĩ tới đây.

Khóe miệng Hàn Tần dâng lên một tia giễu cợt, thầm nghĩ: Diệp Thu ơi là Diệp Thu, tên phế vật như anh căn bản không xứng với Lâm Thanh Nhã đâu, cứ đợi mà xem, tôi đem vợ anh cướp đi như thế nào! Chỉ có người ưu tú như tôi, mới có thể chân chính xứng đôi với cô ấy!...

Trở lại trong biệt thự.

Diệp Thu đặt cây lau nhà xuống, nhìn Lâm Thanh Nhã, mỉm cười hỏi: "Hôm nay có thu hoạch được gì không?".

"Cũng tạm được, tôi đã học được rất nhiều, nhưng nếu muốn thực sự tiến bộ, chắc chắn về sau phải chăm chỉ không ngừng học tập mới được!".

Lâm Thanh Nhã đang ngồi trên ghế sô pha, xoa bả vai cô mình, mặt đầy mệt mỏi nói.

Thấy thế.

Diệp Thu vội vàng đi vòng ra sau lưng Lâm Thanh Nhã, đem hai tay đặt lên bờ vai mềm mại của Lâm Thanh Nhã.

Thân thể thanh tú của Lâm Thanh Nhã đột nhiên run lên, nhanh chóng quay đầu trợn mắt nhìn Diệp Thu, lạnh giọng hỏi: "Anh định làm gì?"

"Xoa bóp bả vai cho em, em thả lỏng người đi!".

Diệp Thu cười nói.

Nghe vậy.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Thanh Nhã hơi đỏ lên, vội vàng quay đầu sang chỗ khác.

Diệp Thu bắt đầu xoa bóp bả vai cho cô, sức lực từ nhẹ đến nặng.

Kỹ thuật điêu luyện đó khiến Lâm Thanh Nhã vô cùng thoải mái.

Ngay lập tức, Lâm Thanh Nhã hoàn toàn thả lỏng cơ thể, dựa vào sô pha, nhắm mắt lại, lẳng lặng hưởng thụ.

Có lẽ cô ấy đã kiệt sức sau khi một ngày làm việc căng thẳng, thêm phải đi học nấu ăn vào ban đêm nữa.

Trong chốc lát, liền tựa vào ghế sô pha và ngủ thiếp đi.

Thấy thế.

Diệp Thu cũng bất lực lắc đầu một cái, sau đó không thể làm gì khác hơn là bước tới, nhẹ nhàng ôm lấy Lâm Thanh Nhã bế lên, đi về phía lầu hai.

Đến phòng ngủ của Lâm Thanh Nhã.


Diệp Thu nhẹ nhàng đặt cô ấy xuống giường, phủ chăn bông lên, rồi mới rón rén rời đi.

Sau khi trở về phòng mình.

Đã hơn mười một giờ tối.

Diệp Thu ngồi trên giường nhíu thật chặt đôi chân mày.

Tối nay, ánh mắt của tên nhóc của Hàn Tần khi nhìn Lâm Thanh Nhã có vẻ không đúng lắm.

Đó là cái nhìn nguyên thủy nhất của một người đàn ông khi nhìn một người phụ nữ.

Mặc dù anh ta đã che giấu nó rất tốt.

Nhưng vẫn có thể phát hiện được dấu vết của sự ham muốn chiếm hữu trong đó!

Nghĩ tới đây.

Một tia sáng lạnh lẽo lóe lên trong mắt Diệp Thu.

Lâm Thanh Nhã là điểm mấu chốt của anh, thế mà lại bị anh ta muốn chiếm lấy làm của riêng.

Nếu có người dám động vào Lâm Thanh Nhã.

Vậy thì anh sẽ tuyệt đối không tha.

Vì vậy.

Diệp Thu trực tiếp lấy điện thoại di động ra, bấm số điện thoại của Âu Dương Hạo.

"Alo, lão đại đấy à, có chuyện gì vậy?"

Giọng Âu Dương Hạo nhanh chóng truyền đến từ điện thoại.

"Cậu sắp xếp đầu bếp tên Hàn Tần cho vợ tôi rốt cuộc có lai lịch gì?". Diệp Thu hỏi thẳng.

“Hàn Tần nào? Hàn Tần là ai vậy? Tôi không biết anh ta!".

Âu Dương Hạo nghi ngờ nói.


"Cậu không biết anh ta sao? Không phải cậu sắp xếp à?"

Diệp Thu cau mày, nghi hoặc nói.

"Không phải, đầu bếp tôi tìm cho cô ấy là bậc thầy về ẩm thực của thủ đô Lý Nguyên Lương. Hai ngày nay tôi đang tìm cơ hội để sắp xếp cho chị dâu, còn tên Hàn Tần kia ở đâu ra vậy? Chưa từng nghe nói qua!”

Âu Dương Hạo vội vàng giải thích.

"Lý Nguyên Lương?".

Diệp Thu sững sờ trong giây lát.

"Đúng thế! Chính là người mà lúc trước muốn học hỏi kỹ năng nấu ăn của anh ấy, muốn bái anh làm thầy, kết quả là anh trực tiếp đuổi cậu ta đi. Tên nhóc này bây giờ đã thành bậc thầy về ẩm thực của thủ đô rồi. Khi các lãnh đạo của nhiều nước đến thăm Trung Quốc, đều đặc biệt mời cậu ta làm bữa tiệc chiêu đãi họ. Tôi thấy tay nghề của cậu ta cũng tạm được nên đã tìm gặp cậu ta, vừa nghe tin là giúp anh một chút việc thì ngay lập tức đồng ý. Khoảng hai ngày nữa sẽ chuẩn bị bay tới Giang Châu!".

Âu Dương Hạo nói.

"Thì ra là thế sao...". Diệp Thu như có điều suy nghĩ, gật đầu, ngay sau đó cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Không có gì đáng ngạc nhiên.

Bản thân Lâm Thanh Nhã chắc là muốn học nấu ăn.

Cho nên cô đã nhờ bạn giới thiệu cho một đầu bếp, đó chính là tên Hàn Tần này.

Mà đầu bếp anh để cho Âu Dương Hạo sắp xếp vẫn chưa đến.

Không phải là cùng một người.

Anh đã hiểu nhầm rồi!

Sau khi đã nghĩ thông suốt.

Diệp Thu cũng yên tâm.

Nếu Hàn Tần không phải là người mà mình tự tìm tới, vậy là được rồi.

Nếu không, đây chẳng phải là dẫn sói vào nhà sao?

Nhớ lại dáng vẻ kia, anh lại thấy tương đối phiền muộn.

"Lão đại, đã xảy ra chuyện gì sao?".

Âu Dương Hạo quan tâm hỏi.

"Không sao, chút chuyện nhỏ này tôi có thể tự mình xử lý được!".

Diệp Thu khẽ mỉm cười, sau đó trực tiếp hỏi thẳng: "Bọn buôn người trong danh sách tôi đưa cho cậu xử lý thế nào rồi?"

"Tất cả đều đã tống xuống địa ngục, không ai trong số chúng có thể sống được!"


Âu Dương Hạo lạnh giọng nói.

"Tốt lắm, nếu không có chuyện gì, tôi cúp máy trước đây!".

Diệp Thu hài lòng gật đầu một cái, ngay sau đó chuẩn bị cúp máy.

"Lão đợi, chờ một chút!"

Âu Dương Hạo vội vàng mở miệng nói.

"Hử? Còn có chuyện gì?"

Diệp Thu nghi hoặc hỏi.

"Người của chúng ta khi đuổi giết một tên buôn người, phát hiện trong tay hắn ta có cô bé, đã được chúng ta cứu tại chỗ. Hiện tại bọn buôn người đều đã chết, còn cô bé này nên làm sao đây?".

Âu Dương Hạo hỏi.

"Không tìm được cha mẹ cô bé sao?".

Diệp Thu nghi ngờ hỏi.

"Không tìm được, hơn nữa khi hỏi cô bé cái gì nó cũng không biết."

Âu Dương Hạo nói.

"Thế à..." Diệp Thu cau mày suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Vậy cậu thu xếp một chút gửi cô bé này đến cho tôi đi, tại cô nhi viện ở Giang Châu này tôi vừa mới kêu người quyên góp mười triệu, nếu tự mang bé đến gửi gắm, chắc sẽ được đối đãi tốt hơn!"

"Được, vậy hôm khác em sẽ gửi đến cho anh!".

Âu Dương Hạo nhanh chóng nói.

Diệp Thu đáp một tiếng, sau đó liền cúp điện thoại...

Đảo mắt đã đến sáng hôm sau.

Lâm Thanh Nhã thay quần áo chuẩn bị đi ra cửa.

Thấy vậy, Diệp Thu vội vàng hỏi: "Bà xã, em có định đến tham gia bữa tiệc vị giác gì đó tối nay không?".

“Ừ, chắc sẽ đến, có vấn đề gì sao?"

Lâm Thanh Nhã gật đầu, nghi hoặc hỏi.

"Nếu không, anh đi với em được chứ?"

Diệp Thu suy nghĩ một chút, rồi đề nghị.