Long Thần Ở Rể

Chương 206: C206: Thật sự khó ăn đến vậy sao




Diệp Thu quay đầu lại nhìn đạo trưởng Hướng Hư, lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Không cần đâu, tôi chỉ làm chuyện mà tôi nên làm mà thôi!"

Nói xong.

Diệp Thu vẫy tay với Chu Thái trên khán đài, ngay sau đó bước nhanh ra ngoài võ quán mà không quay đầu lại.

Chu Thái vội vàng đứng lên đuổi theo.

Mà tất cả mọi người có mặt ở đây đều nhìn theo bóng lưng của Diệp Thu.

Sau đó là một loạt tiếng cảm thán!

Thế nào mới gọi là anh hùng cơ chứ?

Đó mới chính là anh hùng thực sự!

Lúc khó khăn thì ra mặt lật ngược tình thế.

Ngăn cản khí thế hung hãn của Karate.

Mang lại vẻ vang cho võ thuật Trung Hoa!

Sau đó, lại không khoe khoang, thậm chí ngay cả tên mình cũng không muốn tiết lộ, vội vã rời đi.

Không muốn để cho mọi người một cơ hội để cảm kích.

Giống như câu thành ngữ.

"Xong việc phủi áo ra đi

Thân danh giấu kín, thế gian chẳng tường."

Khiêm tốn đến nhường nào.

Và chính đây mới gọi là anh hùng thực sự!

Trong giờ phút này.

Ánh mắt của mọi người nhìn về phía Diệp Thu lại càng thêm hâm mộ.

Bao gồm cả Lưu Viễn Chí.


Từ nay về sau.

Cả đời bọn họ cũng không quên được ngày hôm nay.

Bóng người mặc tây trang màu đen, đeo khẩu trang hoạt hình bọt biển này sẽ mãi mãi khắc sâu trong lòng họ.

Tuy nhiên.

Điều mà mọi người không biết là.

Sở dĩ Diệp Thu đi gấp như vậy, không phải vì anh muốn giữ một dáng vẻ khiêm tốn gì đâu.

Mà là anh chỉ xin Lâm Thanh Nhã nghỉ giải lao có một tiếng đồng hồ.

Nhưng bây giờ đã hơn hai tiếng mất rồi.

Nhìn mười mấy cuộc gọi nhỡ của Lâm Thanh Nhã trên điện thoại.

Diệp Thu chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát.

Anh phải mau chóng trở về công ty thôi.

Nếu không thực sự sẽ chết chắc!

Đợi sau khi Chu Thái đi ra.

Diệp Thu yêu cầu ông ta nhanh chóng lái xe đưa mình trở về công ty.

Dọc đường.

Chu Thái dường như có điều muốn nói với Diệp Thu.

Nhưng nhìn thấy bộ dáng gấp gáp của anh, ông ta cũng không tiện mở miệng.

Cứ như vậy, mãi cho đến khi xe dừng trước cửa của tòa nhà Lâm Thị.

Chu Thái thật sự không nhịn được nữa, nhìn Diệp Thu nói: "Cậu Diệp, cậu..."

"Chu Thái à, tôi thật sự không kịp nữa rồi, có chuyện cần nói cứ nói sau nhé, tôi đi trước đây!"

Diệp Thu ngắt lời Chu Thái, sau khi nói xong liền vội nhảy ra khỏi xe, cũng không quay đầu lại mà chạy nhanh về phía tòa nhà Lâm Thị.


Nhìn bóng lưng Diệp Thu rời đi.

Chu Thái há miệng một cái, cuối cùng chỉ có thể thở dài lắc đầu: "Ồ, xem ra tôi cũng chỉ có thể tự nghĩ biện pháp thôi!"

... Đi vào công ty.

Diệp Thu dè dặt đi đến phòng kinh doanh.

Đầu tiên anh đưa mắt nhìn quanh căn phòng, sau khi xác nhận rằng không có bóng dáng Lâm Thanh Nhã ở đây, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm rồi sải bước đi vào.

“Diệp Thu, anh làm gì thế? Sao bây giờ mới quay về? "

Hà Tình Tình nhìn Diệp Thu, mặt đầy nghi hoặc hỏi.

"Không có gì, tôi đi gặp khách hàng ấy mà!"

Diệp Thu cười nói.

"Ừm, tôi cảm thấy sau khi anh lên làm trưởng nhóm, đột nhiên bận rộn thêm nhiều đấy, cả ngày cũng không thấy mặt mũi đâu!"

Hà Tình Tình trề môi, có chút bất đắc dĩ nói.

"E hèm!"

Diệp Thu nhanh chóng ho khan hai tiếng, sau đó nhìn Hà Tình Tình hỏi: "Đúng rồi, Lâm tổng không đến bộ phận kinh doanh của chúng ta đúng không?"

"Không đâu, Lâm tổng là người đứng đầu tập đoàn, làm sao có thể lui đến một nơi nhỏ như bộ phận kinh doanh của chúng ta cơ chứ?"

Hà Tình Tình lắc đầu.

"Vậy thì tốt, vậy thì tốt!"

Diệp Thu gật đầu một cái, vừa mới chuẩn bị thở phào nhẹ nhõm bình tĩnh lại.

Thì ngay tại thời điểm này.

Bên ngoài phòng kinh doanh, một bóng dáng xinh đẹp bước vào.

Đôi chân thon dài được bọc trong đôi tất lụa màu đen.


Nhìn một cái là biết, nhất định là thư ký của Lâm Thanh Nhã, Chu Thiến.

"Diệp Thu, đi theo tôi, Lâm tổng muốn gặp anh!"

Giọng nói lạnh lùng vang khắp phòng kinh doanh.

Nhất thời.

Tất cả sự chú ý của mọi người đều đổ dồn vào người Diệp Thu.

Diệp Thu cười khổ.

Chuyện sẽ đến, thì chắc chắn sẽ đến, có tránh cũng không khỏi!

... Tại phòng làm việc của Tổng giám đốc.

Vào lúc này, nhiệt độ trong phòng dường như thấp hơn rất nhiều so với bên ngoài.

Lâm Thanh Nhã ngồi trước bàn làm việc, nhìn chằm chằm Diệp Thu, lạnh lùng hỏi: "Nói đi, lần này lại đi đâu? Tại sao chỉ xin nghỉ một tiếng đồng hồ mà bây giờ mới quay trở về? Sao anh không dứt khoát đi thêm nửa tiếng nữa rồi quay lại? Đến lúc đó vừa vặn có thể trực tiếp nghỉ việc luôn được rồi!"

"Hì hì, Lâm tổng, anh thực sự không còn cách nào khác, vốn tưởng chỉ trong một giờ sẽ xong rồi, không nghĩ tới lại đi lâu như vậy, thật sự xin lỗi!"

Diệp Thu ngượng ngùng cười, mặt đầy áy náy nói.

"Đừng xin lỗi tôi, anh nhanh thành thật khai báo cho tôi biết, rốt cuộc anh đã đi đâu làm gì!"

Lâm Thanh Nhã trừng mắt nhìn Diệp Thu, lạnh giọng hỏi.

"Chuyện này...."

Diệp Thu nhún vai, chỉ có thể viện cớ, bất đắc dĩ nói: "Được rồi, anh nói thật, thật ra thì anh đến bệnh viện truyền nước biển một chuyến. "

"Truyền nước biển?"

Lâm Thanh Nhã nhíu mày, vội vàng hỏi: “Anh làm sao thế? Bị ốm à?"

Mặc dù giọng điệu của Lâm Thanh Nhã vẫn lạnh như băng, nhưng có thể nghe được một ít quan tâm trong đó.

"Cũng không biết bị làm sao, chỉ là từ đêm hôm trước, sau khi ăn tối xong lại hay thấy buồn nôn và tiêu chảy. Khi nãy do thực sự không thể nhịn được nữa nên mới tranh thủ chạy đến bệnh viện một chuyến!". Diệp Thu lắc đầu, mặt đầy vô tội nói.

"Đêm ngày hôm trước?"

Lâm Thanh Nhã sửng sốt trong giây lát.

Bữa tối ngày hôm trước không phải là do cô nấu sao.

Lẽ nào bệnh tiêu chảy của Diệp Thu là do sau khi ăn bữa tối cô nấu?


Nghĩ đến đây.

Gương mặt nhỏ nhắn của Lâm Thanh Nhã hơi đỏ lên, có chút lúng túng hỏi: "Anh... anh... có phải do bữa tối hôm trước ăn đồ tôi làm nên mới thành ra như vậy không?"

"Anh không có nói như vậy, không phải vậy, anh cũng không biết là do đâu!"

Diệp Thu vội vàng lắc đầu, phủ nhận. . Truyện Sắc

Tuy nhiên.

Mặc dù giọng điệu của Diệp Thu là phủ nhận.

Nhưng biểu tình trên khuôn mặt của anh lại là khẳng định.

Thấy vậy.

Lâm Thanh Nhã khẽ cắn nhẹ đôi môi đỏ mọng, do dự một chút, mặt đầy áy náy nói: "Là lỗi của tôi, làm cơm tối khó ăn như vậy, còn để cho anh ăn hết tất cả, kết quả làm hại anh lại bị tiêu chảy, tôi thật sự xin lỗi!".

"Không có chuyện gì đâu Lâm tổng, chuyện này không trách em được, chỉ trách tại cái dạ dày của anh quá tệ. Em yên tâm, lần này đợi anh hồi phục sức khỏe, em cứ làm cơm, anh sẽ lại ăn sạch thức ăn em nấu cho mà xem!"

Diệp Thu nhanh chóng lắc đầu, cười nói.

"Vậy sao được, dạ dày rất quan trọng đấy, hiện tại anh cảm thấy thế nào rồi?"

Lâm Thanh Nhã quan tâm hỏi.

"Tốt hơn nhiều rồi!"

Diệp Thu xua tay, cười nói.

"Vậy thì tốt!"

Lâm Thanh Nhã gật đầu nhẹ nhõm, sau đó nhìn Diệp Thu, có chút xấu hổ hỏi: "Đúng rồi Diệp Thu, cơm tôi làm thật sự khó ăn đến vậy sao?"

"A..." Diệp Thu do dự một chút, cười hỏi: "Em muốn nghe nói thật hay nói dối?"

"Được rồi, anh không cần nói đâu, tôi nghĩ tôi đã biết đáp án rồi!"

Lâm Thanh Nhã lúng túng khoát tay một cái, sau đó nói: "Tối nay tôi có chút việc về trễ, anh tự nấu gì đó rồi ăn trước đi!"

"Lại định tăng ca sao?"

Diệp Thu nghi hoặc hỏi.

"Không phải, có người bạn đã giới thiệu cho tôi một bậc thầy đầu bếp, tôi chuẩn bị học vài chiêu từ anh ấy!"

Lâm Thanh Nhã lắc đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút đỏ lên nói.