Long Thần Ở Rể

Chương 167: C167: Muốn chết cũng đừng liên lụy đến tao




Ngay tại lúc này.

Mọi người đều nghĩ mình đang xuất hiện ảo giác nên nhìn nhầm.

Bọn họ vội nhắm mắt lại rồi mở mắt ra nhìn lần nữa.

Tuy nhiên.

Hàn Dương vẫn đang quỳ trước mặt Diệp Thu, run lẩy bẩy, sợ tới mức ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Làm cho tất cả đều bị sốc, con ngươi thiếu chút nữa rơi ra ngoài.

Anh Hào nhìn cảnh này, cả người cũng sững sờ, ngay sau đó nhanh chóng bước lên phía trước, nhìn về phía Hàn Dương, vẻ mặt vô cùng khó hiểu hỏi: “Bang chủ Hàn, sao anh lại quỳ xuống? Không đứng vững được sao? Hay là chân không thoải mái? Nhanh để cho thuộc hạ của anh xông lên đi! "

"Xông lên cái đầu mày, câm mồm ngay cho ông!"

Hàn Dương sợ xanh mặt, vội vàng nhìn Anh Hào một cách đầy hung tợn.

Nếu vì chuyện mà lại làm cho Diệp Thu tức giận.

Vậy thì ông ta đừng nghĩ đến việc sống sót ra khỏi đây ngày hôm nay.

Anh Hào vô cùng bối rối khi nghe Hàn Dương hét lên với mình.

Nhưng hắn ta không dám không nghe lời Hàn Dương nói, nên chỉ có thể đàng hoàng mà ngậm miệng lại.

Thấy thế.

Lúc này Hàn Dương mới dám nhìn Diệp Thu, trên mặt mang theo nụ cười đầy nịnh hót hỏi: "Anh Diệp, không biết anh đến quán bar Giang Thành này để làm gì vậy?"

"Cũng không có gì, chỉ là đến giúp bạn tôi lấy lại ít đồ, nhưng mà Anh Hào không cho, hơn nữa còn gọi người đến đây dạy dỗ tôi."

Khóe miệng Diệp Thu khẽ cong lên, sau đó nhìn về phía Hàn Dương, mang vẻ đùa giỡn hỏi: "Nghe nói ông là chỗ dựa của hắn ta?"

Nghe lời này.


Cả người Hàn Dương không chút tự chủ run lên, vội vàng lắc đầu, cười mỉa nói: "Làm gì có chuyện đó, anh Diệp, không biết tin đồn bậy bạ này ở đâu ra, tôi cùng hắn ta không hề có tí quan hệ nào!"

"Phải không? Vậy sao ông lại mang theo nhiều người đến đây thế? "

Khóe miệng Diệp Thu cong lên đầy hài hước.

"Tôi... tôi đến đây để hỗ trợ cho anh Diệp. Nghe nói anh Diệp gặp phải việc phiền toái ở quán bar Giang Thành, nên tôi lập tức mang người tới ngay!"

Hàn Dương mặt dày, cười nịnh bợ nói.

Không còn cách nào khác, ông ta không dám nói rằng mình đến đây để giúp Anh Hào dạy dỗ Diệp Thu.

Nếu không hôm nay ông ta đừng hòng thoát khỏi nơi này.

"Hóa ra là thế à, vậy thì phải làm phiền ông rồi!"

Diệp Thu cầm điếu thuốc hít một hơi, nhẹ giọng nói.

Hàn Dương đương nhiên hiểu ý Diệp Thu, không nói lời nào, nhanh chóng xoay người trừng mắt nhìn Anh Hào, vẻ mặt u ám nói: "Sở Hào, mày đúng là có mắt không tròng, trêu chọc ai không trêu chọc, lại dám đụng đến anh Diệp? Tao thấy mày chán sống rồi đấy!"

"Bang chủ Hàn, anh nói vậy là có ý gì?"

Anh Hào vẫn còn đang trong trạng thái bàng hoàng, trên mặt lộ đầy vẻ khó hiểu hỏi.

“Còn chưa biết tao nói gì à? Thứ không biết sống chết như mày, lại dám khiêu khích anh Diệp, lại còn nói tao là chỗ dựa của mày sao? Nếu mày thật sự muốn chết thì cũng đừng kéo tao theo chứ! Hôm nay ông đây sẽ giúp anh Diệp dạy cho mày một bài học! "

Hàn Dương hung hăng trừng mắt nhìn Anh Hào, sau đó trực tiếp ra hiệu cho thuộc hạ, chỉ về phía Anh Hào, hung ác nói: "Đánh nó!"

"Vâng!". Một loạt tiếng nói tuân theo răm rắp vang lên.

Nhóm đàn em do Hàn Dương mang đến ngay lập tức lao về phía Anh Hào.

Anh Hào gần như sợ hãi choáng váng, sắc mặt nhanh chóng thay đổi, xoay người muốn bỏ chạy.


Tuy nhiên, trên người hắn ta đang bị thương nên không thể chạy nhanh hơn được.

Hơn nữa do quá vội vã, lòng bàn chân liền bị trượt, nhất thời cả người đều ngã chổng vó xuống đất.

Khi hắn ta muốn đứng lên một lần nữa.

Thì nhóm thuộc hạ của Hàn Dương đã vây quanh, không nhiều lời, lập tức đá về phía Anh Hào.

"A!"

Trong khoảnh khắc này.

Một tiếng kêu thảm thiết trong quán bar vang lên.

Những người mà Hàn Dương mang tới, đều là dân côn đồ chuyên nghiệp.

Bọn họ biết đánh chính xác vào nơi nào có thể gây chết người và nơi nào không! Vậy nên lần này, Anh Hào thực sự rơi vào cảnh ngộ bất hạnh rồi.

Tiếng kêu thảm thiết so với tiếng thọc tiết lợn còn khó nghe hơn.

Tất cả những người đang xem đều cảm thấy choáng váng trước cảnh tượng này.

Đây là tình huống gì cơ chứ?

Không phải bang Liệt Hóa là chỗ dựa của Anh Hào sao?

Hàn Dương không phải mang người đến hỗ trợ Anh Hào à?

Sao mới đó mà đã đè đầu Anh Hào ra đánh vậy chứ?

Vào giờ khắc này, ai cũng đều không thể bình tĩnh được.


“Anh có phát hiện ra không?

Bang chủ của Liệt Hỏa không chỉ có quỳ xuống trước mặt người kia, mà trên mặt còn hiện đầy sự kinh hãi, có thể thấy Hàn Dương rất sợ anh ta đấy! "

"Đúng vậy, tôi cũng thấy thế, xem ra tất cả chúng ta đều sai rồi. Thân phận của tên này không tầm thường chút nào, ngay cả Hàn Dương cũng sợ hãi như vậy. Chẳng lẽ anh ta là thiếu gia của một gia tộc lớn chứ?"

"Có thể lắm!"

...Trong lúc này, mọi người đều bàn luận sôi nổi.

Mà ánh mắt bọn họ nhìn về phía Diệp Thu không còn sự khinh bỉ và coi thường nữa, thay vào đó đều là kính trọng và sợ hãi.

Dẫu sao thì một người có thể làm cho Hàn Dương sợ hãi như vậy, tuyệt đối không phải thứ mà bọn họ có thể chọc vào.

Thẩm Mộng Dao đứng một bên nhìn thấy cảnh này, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện đầy sự kinh ngạc.

Cuối cùng bây giờ cô ta đã hiểu.

Diệp Thu không phải là liều lĩnh, cũng không phải làm việc quá sức tưởng tượng.

Mà thực sự là vô cùng có năng lực.

Cũng chính vì vậy, anh mới có thể bỏ qua mọi thứ xung quanh và luôn trấn định như thường.

Thẩm Mộng Dao không khỏi cảm thấy tò mò về thân thế của Diệp Thu.

Anh chàng này không phải là người ở rể của nhà họ Lâm sao?

Hơn nữa còn không được nhà họ Lâm đối xử tốt.

Làm thế nào mà anh ta có thể có nhiều sức mạnh như vậy?

Điều này làm cho Thẩm Mộng Dao không nghĩ ra được.

Rất nhanh sau đó.

Anh Hào bị người của Hàn Dương đánh tới tấp không còn ra hình người.

Nếu tiếp tục đánh nữa chắc chắn không thể không chết.


Thấy vậy.

Diệp Thu khoát tay một cái, nhàn nhạt nói: "Thôi được rồi!"

"Dừng tay lại cho tao!"

Hàn Dương vội vàng nói với thuộc hạ.

Nghe thấy mệnh lệnh của Hàn Dương, những tên thuộc hạ mới dừng lại.

"Bang chủ Hàn, làm ơn... làm ơn, đừng đánh tôi nữa!"

Anh Hào kéo lê thân thể đầy đau đớn, nhanh chóng quỳ xuống trước mặt Hàn Dương, khóc lóc cầu xin tha thứ.

"Mày xin nhầm người rồi!"

Hàn Dương liếc nhìn Anh Hào một cái, lạnh lùng nói.

Nghe vậy.

Anh Hào sửng sốt trong giây lát, sau đó đột nhiên tỉnh ngộ, vội vàng lê đến trước mặt Diệp Thu, hướng về phía Diệp Thu dập đầu ba cái, cầu xin sự tha thứ: "Anh Diệp, em biết mình sai rồi, xin anh đừng để bọn họ đánh tôi nữa, tôi sẽ bị đánh chết mất! Tôi trên có một mẹ già 80 tuổi, dưới còn một đứa con vừa mới đầy tháng. Tôi không thể chết được! "

Vừa nói, Anh Hào vừa khóc sướt mướt, mắt mũi tèm nhèm, trông thật đáng thương.

“Bây giờ sợ chết rồi à? Vừa mới nãy điên cuồng lắm cơ mà?"

Khóe miệng Diệp Thu cong lên, mặt đầy ý vị hỏi.

"Anh Diệp, trước đây em có mắt như mù, không nhận ra anh, em thành thật xin lỗi, anh muốn em làm bất cứ điều gì cũng được, chỉ xin anh cho em một con đường sống được không?"

Anh Hào khóc lóc van xin.

"Những gì thuộc về Thẩm Mộng Dao thì trả lại cho cô ấy!"

Diệp Thu nhàn nhạt nói.

"Hả?"

Anh Hào sững người một lúc, bất giác liếc nhìn Thẩm Mộng Dao đang đứng bên cạnh Diệp Thu, rồi vội vàng gật đầu: "Trả, lập tức trả lại ngay, từ hôm nay món nợ giữa em và cha cô Thẩm sẽ được xóa bỏ, thẻ căn cước cùng khế ước bán thân tụi em sẽ ngay lập tức trả lại cho cô Thẩm!"