"Cậu Diệp, cậu có điều không biết, người muốn phá bỏ và di dời khu nhà của chúng tôi chính là Công ty trách nhiệm hữu hạn phá bỏ và di dời Đông Khôn đấy!"
Diêu Tĩnh thở dài một hơi, mở miệng nói với khuôn mặt đầy vẻ khổ sở.
"Công ty trách nhiệm hữu hạn phá bỏ và di dời Đông Khôn ư? Rất lợi hại à?"
Diệp Thu nhíu mày một cái, nghi ngờ nói.
"Đó là đương nhiên rồi!" Diêu Tĩnh gật đầu một cái, mặt đầy sợ hãi nói: "Ông chủ Trần Đông Khôn của cái Công ty trách nhiệm hữu hạn phá bỏ và di dời Đông Khôn này chính là một nhân vật hung ác, nghe nói trước khi đặt chân vào ngành nghề kiến trúc, ông ta chính là một đại ca trong giới xã hội đen. Bây giờ dưới tay ông ta không chỉ có người mà còn có tiền. Từ đầu đến cuối, loại dân thường bé nhỏ giống như chúng ta thế này không có cách nào đấu lại ông ta!"
"Hơn nữa lúc trước tôi còn nghe nói, trong khu nhà này của chúng tôi có rất nhiều gia đình cũng không hài lòng đối với khoản bồi thường phá bỏ và di dời, chuẩn bị đoàn kết đi tìm Trần Đông Khôn đòi một câu trả lời hợp lý, kết quả bọn họ vừa mới tới công ty phá bỏ và di dời đã bị dạy dỗ một trận, còn bị ép nhanh chóng ký vào giấy đồng ý phá bỏ và di dời."
"Có mấy người từ chối ngay tại chỗ thì trực tiếp bị đánh vào bệnh viện, sau chuyện này Trần Đông Khôn lại dẫn người đập nhà người nọ nát bét hết, cho nên chắc chắn dám chống đối Trần Đông Khôn thì sẽ không có kết quả tốt!"
Nghe xong những lời mà Diêu Tĩnh nói, Diệp Thu hơi híp mắt.
Dựa theo lời nói của Diêu Tĩnh, cái tên Trần Đông Khôn này hoàn toàn chính là dùng bạo lực để ép di dời, đây chính là hành động trái pháp luật! Công ty phá bỏ và di dời bình thường sẽ không dám làm như vậy.
Như vậy đến tột cùng là ai cho Trần Đông Khôn lá gan này mà ông ta lại dám làm như vậy chứ?
Nghĩ tới đây, trong mắt Diệp Thu đích cũng là lóe lên vẻ lạnh lẽo, ngay sau đó anh nhìn Diêu Tĩnh và mỉm cười nói: "Dì Diêu! Xin hãy yên tâm đi, có tôi ở đây, coi như một lát nữa cái tên Trần Đông Khôn kia đích thân tìm tới cửa thì dì cũng không cần phải sợ!"
"Nhưng mà..." Diêu Tĩnh nhíu mày một cái, trên mặt vẫn có chút lo âu.
Mặc dù y thuật của Diệp Thu rất giỏi, thân thủ cũng không tệ.
Nhưng cũng không ngăn được đối thủ rất nhiều người mà!
Hơn nữa trong xã hội này, cũng không phải có thân thủ tốt là có thể giải quyết tất cả mọi chuyện.
Quyền lợi, tiền bạc và địa vị mới là chân lý!
"Mẹ, mẹ đừng sợ. Nếu không ổn thì chúng ta có thể tìm cảnh sát mà!"
Hà Tình Tình nhẹ nhàng vỗ vỗ lên bả vai Diêu Tĩnh một cái và mở miệng an ủi bà ta.
"Haizz..."
Diêu Tĩnh thở dài một hơi, mặt đầy sợ hãi nói: "Con không biết đấy thôi, chúng ta thật sự không trêu chọc nổi cái tên Trần Đông Khôn đó. Mẹ đoán là chúng ta có tìm đến cảnh sát cũng chưa chắc có tác dụng gì!"
"Ối dào! Mẹ, trước hết mẹ đừng suy nghĩ nhiều như vậy, dù sao chuyện còn chưa tới xấu đến nỗi đó mà. Bây giờ chúng ta đi ăn cơm trước đi, cũng đừng quên việc quan trọng nhất hôm nay nhé!"
Hà Tình Tình vỗ vai Diêu Tĩnh một cái và nhắc nhở.
Lúc này Diêu Tĩnh mới nhớ tới, hôm nay chủ yếu là mời Diệp Thu ăn cơm để cảm ơn ơn cứu mạng của anh! Nghĩ tới đây, Diêu Tĩnh vội vàng nhìn Diệp Thu, mặt đầy áy náy nói: "Thật sự xin lỗi cậu Diệp, lúc đầu đã nói là mời cậu ăn một bữa cơm, không ngờ là lại để cho cậu gặp được chuyện như vậy, thật sự xin lỗi cậu!"
"Không sao!"
Diệp Thu mỉm cười khoát tay một cái.
"Vậy chúng ta nhanh ăn cơm trước đi!"
Diêu Tĩnh vội vàng nói.
Ngay sau đó ba người trở lại bàn cơm một lần nữa.
Nhưng mà kế tiếp, không khí trên bàn cơm cũng không thể tốt như lúc ban đầu.
Diêu Tĩnh mang tâm sự nặng nề, từ đầu đến cuối nuốt không trôi.
Hà Tình Tình thấy mẹ mình như vậy, trên mặt cũng là hiện đầy vẻ lo âu.
Ngược lại chỉ có một mình Diệp Thu là cứ như không có chuyện gì vậy, nên ăn thì ăn nên uống thì uống.
Sau khi ăn xong, Diệp Thu ngồi ở phòng khách trên ghế sô pha.
Hà Tình Tình giúp Diêu Tĩnh thu dọn bàn ăn xong, vội vàng đi tới bên cạnh Diệp Thu, nhìn Diệp Thu và nói: "Diệp Thu, nếu không có chuyện gì khác thì anh đi trước đi!"
"Sao vậy? Vội vàng đuổi tôi đi như vậy sao?" Diệp Thu cười toe toét nói.
"Tôi không có ý đó, mà là lỡ chờ thêm chút nữa Trần Đông Khôn tới thật, có lẽ đến lúc đó anh có muốn đi cũng không đi được, tôi không muốn để cho anh dính thêm phiền phức nữa!"
Hà Tình Tình vội vàng giải thích.
"Vậy tôi đi gì mẹ con cô phải làm sao bây giờ?" Diệp Thu cười hỏi.
"Không sao đâu. Tôi và mẹ của tôi cứ trốn trong phòng không mở cửa là được mà?
Dù sao cửa nhà chúng tôi là cửa sắt, bọn họ cũng không xông vào được!"
Hà Tình Tình lắc đầu một cái rồi nói.
"Vậy em trai của cô thì sao? Lỡ như cậu ta trở lại, vừa vặn chạm mặt những người đó thì sao, các người nên làm gì?"
Diệp Thu hỏi tiếp.
"Chuyện này..." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hà Tình Tình lập tức thay đổi.
Nếu thật sự như vậy thì đúng là cô ta cũng không biết nên làm thế nào cho phải.
"Cho nên giúp người phải giúp đến cùng, tôi vẫn không thể đi. Cô cứ phụ trách an ủi mẹ của cô cho tốt là được, những thứ khác thì cứ giao hết cho tôi đi!"
Diệp Thu mỉm cười nói.
"Anh... Anh thật sự có thể giải quyết sao?"
Hà Tình Tình có chút lo lắng hỏi.
"Đương nhiên rồi, chẳng lẽ cái tên Trần Đông Khôn này còn có thể đáng sợ hơn cái tên Hồ Bưu kia sao? Chẳng phải tôi vẫn đòi được tiền từ công ty bọn họ như thường à, cho nên cô cứ yên tâm giao cho tôi đi!" Diệp Thu gật đầu một cái, mỉm cười nói.
"Cái này... Vậy thì được rồi!"
sau 2 giây, cảm ơn bạn đã ủng hộ!
Hà Tình Tình chỉ có thể gật đầu một cái, sau đó vừa chuẩn bị tiếp tục vào phòng bếp rửa chén giúp Diêu Tĩnh, nhưng ngay lúc này đột nhiên cửa phòng bị ai đó ở bên ngoài dùng sức đập ầm ầm.
"Ầm ầm ầm!"
Đập mạnh y như hận không thể đập nát cửa vậy.
"Mở cửa!"
Kèm theo tiếng đập cửa là một loạt tiếng quát tháo truyền vào từ ngoài cửa.
Âm thanh này làm Hà Tình Tình vô cùng hoảng sợ, trong nháy mắt khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức thay đổi.
Mà Diêu Tĩnh đang rửa chén trong phòng bếp lại hoảng sợ làm rơi chén xuống, rớt bể đầy đất, ngay sau đó vội vàng từ trong phòng bếp chạy ra, sắc mặt trắng bệch nhìn cửa phòng.
"Không sao, không cần sợ!"
Diệp Thu nhìn hai mẹ con hai người, khẽ mỉm cười rồi sau đó từ trên ghế sô pha đứng dậy, sắc mặt bình thản đi tới trước cửa, giơ tay kéo cửa phòng ra.
Mà khi hai mẹ con nhà họ Hà nhìn thấy cảnh tượng ngoài cửa, hai người đều hoảng sợ đến nỗi suýt ngất xỉu.
Chỉ thấy trong hành lang lang chật hẹp, một đám đàn ông vạm vỡ mặc áo thun đen tay ngắn đang đứng chen chúc, ít nhất cũng có ba mươi đến bốn mươi người.
Trong tay của bọn họ đều cầm gậy cao su, tên nào tên nấy đều hung hăng dữ tợn.
Mà cái tên đứng trước nhất chính là thanh niên tóc mào gà mà trước đó Diệp Thu đã dạy dỗ một trận và một người đàn ông trung niên mặc đồ đen.
Ở trán của người đàn ông này có một vết sẹo thật dài, hơn nữa sắc mặt của ông ta tối tăm và hung dữ, chỉ cần đứng đó cũng sẽ tạo cho người nhìn cảm giác không giận mà vẫn rất khiếp người.
"Ông chủ, chính là thằng nhãi ranh này đã đánh tôi, hơn nữa nó còn hung hăng thăm hỏi cả nhà ông chủ, mắng chửi vô cùng khó nghe, tôi cũng nghe không nổi nữa!"
Thấy Diệp Thu mở cửa, thanh niên tóc mào gà vội vàng dùng tay chỉ Diệp Thu, nghiêng đầu nhìn người đàn ông trung niên và nói.
"Ồ vậy sao?"
Trong mắt người đàn ông trung niên thoáng lóe lên tia sáng lạnh, trực tiếp trừng mắt nhìn Diệp Thu và trầm giọng nói: "Nhãi ranh, nghe nói cậu rất ngông cuồng hả? Đánh ta đàn em của tôi thì không nói, thậm chí ngay cả Trần Đông Khôn tôi mà cậu cũng không coi vào đâu đúng không? Cậu cảm thấy mình sống quá lâu rồi sao? Có tin là tôi giết sạch cậu và cả nhà Diêu Tĩnh không?"
Lời này vừa nói ra, Diệp Thu thì chẳng sao cả, nhưng Diêu Tĩnh thì vô cùng hoảng sợ, trong nháy mắt mặt mày đã trắng bệch không còn chút máu.
Rõ ràng bà ta cũng không ngờ rằng, Trần Đông Khôn - Tồn tại giống như ác ma trong lòng bà ta lại thật sự đã tìm tới cửa! Lúc này Diêu Tĩnh hết sức sợ hãi, ngay cả đứng cũng đứng không vững.
Hà Tình Tình thấy vậy, vội vàng đỡ tiến lên đỡ bà ta.
Lúc này bà ta mới có thể coi như miễn cưỡng ổn định thân người.
Nhưng mà trên mặt bà ta đã sớm hiện đầy vẻ tuyệt vọng.
Bà ta biết, lần này nhà mình sẽ hoàn toàn xong đời rồi!