Thấy vậy, Diệp Thu quay đầu nhìn về phía thanh niên tóc mào gà, nói một cách thản nhiên: "Con người của tôi ghét nhất hai loại người, thứ nhất chính là đàn ông mà đánh đàn bà, thứ hai là lúc tôi ăn cơm mà quấy rầy tôi. Vô cùng không khéo, cậu thuộc cả hai loại người này!"
"Con mẹ mày, mày là cái thá gì mà dám cố tình ra vẻ ta đây trước mặt ông mày, có tin hay ông mày đánh mà té c** không? Nhanh chóng buông tay ra cho tao!"
Thanh niên tóc mào gà hung hăng trợn mắt nhìn Diệp Thu một cái, nói với khuôn mặt đầy vẻ khinh thường.
"Đúng rồi, tôi quên bổ sung loại thứ ba, còn có một loại người chính là những kẻ mở miệng phun phân ngay trước mặt tôi!"
Diệp Thu nói với vẻ mặt bình tĩnh và lạnh nhạt.
"Ái chà con mẹ nó!"
Sắc mặt của thanh niên tóc mào gà lập tức tối sầm, trợn mắt nhìn Diệp Thu, hết sức phách lối nói: "Thằng nhãi ranh đáng chết, mày còn cố tình giả vờ giả vịt ra vẻ ta đây đúng không? Có tin là ông mày..." Nhưng mà thanh niên tóc mào gà còn chưa nói hết lời đã nghe thấy một tiếng "Chát" to rõ vang lên. Ngay lập tức má phải của thanh niên tóc mào gà nổi lên một dấu bàn tay sưng đỏ, ngay sau đó toàn bộ má phải đều trực tiếp sưng lên.
Mà đầu óc của cậu ta ong ong giống như bị bị pháo bắn trúng.
Bị đánh đến nỗi toàn thân đều sững sờ.
Có thể thấy một cái tát này của Diệp Thu nặng tay đến mức nào! Sau một hồi lâu, thanh niên tóc mào mới coi như lấy lại tinh thần.
Cảm nhận được gương mặt đau rát, ánh mắt của thanh niên tóc mào gà như sắp phun ra lửa, trừng mắt nhìn chằm chằm vào Diệp Thu, vô cùng tức giận hét lên: "Con mẹ nó! Mày lại dám tát tai ông màu, có tin ông mày giết mày không?"
"Chát!" Đáp lại thanh niên tóc mào gà lại là một cái bạt tai vô cùng vang dội.
Hơn nữa lần này còn tát mạnh hơn so với cái tát vừa rồi, trực tiếp tát văng thanh niên tóc mào gà té ngã xuống đất.
Trong giây phút này, thanh niên tóc mào gà chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, đầu óc choáng váng.
Cậu ta cố nén cơn đau nhức trên một mặt đang bỏng rát, hai tay chống xuống mặt đất, định từ dưới đất bò dậy.
Nhưng mà vào lúc này, một bàn chân to giẫm sau gáy của cậu ta một cách vô tình, trực tiếp đạp cập ta nằm rạp xuống nền nhà một lần nữa.
Điều này làm cho khuôn mặt đã sưng vù của cậu ta lại tiếp xúc thân mật với sàn nhà một cách nặng nề một lần nữa: "A..."
Tiếng kêu thảm thiết như heo bị làm thịt lập tức vang lên khắp phòng.
Sắc mặt hai tên côn đồ cắc ké đang đứng canh ngoài cửa phòng lập tức thay đổi, vội vàng vọt vào, cúi đầu nhìn thanh niên tóc mào gà, mặt đầy lo âu hỏi: "Anh Gà! Anh Gà, anh không sao chứ?"
"Gà con mẹ mày đấy, còn không mau đánh nó cho tao!"
Thanh niên tóc mào gà vô cùng tức giận gầm thét lên.
Nghe cậu ta nói vậy, bốn tên côn đồ cắc ké vô cùng bất thiện ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Thu.
"Thằng ranh, biết điều thì nhanh lấy chân khỏi đầu anh Gà, nếu không đừng trách mấy anh em bọn tao không khách khí với mày!" Trong đó một tên côn đồ cắc ké trợn mắt nhìn Diệp Thu, hung dữ nói.
"Ồ thế à? Các người định không khách khí sao đây?"
Khóe miệng Diệp Thu cong lên thành một nụ cười đầy ẩn ý sâu xa.
Mà bàn chân của anh đang giẫm trên gáy tên thanh niên tóc mào gà không những không rời đi mà ngược lại còn dùng sức đạp đạp thêm một chút.
"Á..."
Một lần nữa thanh niên tóc mào gà lại phát ra tiếng kêu thảm thiết như heo bị làm thịt, thật sự sắp đau chết luôn rồi, vội vàng giận dữ hét lên với bốn tên côn đồ cắc ké còn lại: "Mấy người bọn mày ngu thế, đừng nói nhảm nữa được không, trực tiếp ra tay nhanh lên, chẳng lẽ bây giờ bọn mày định nhìn tao tươi sống bị giết chết sao?"
Nghe cậu ta nói vậy, sắc mặt của bốn tên du đồ cắc ké đều thay đổi, ngay sau đó cũng không dám chần chờ nói nhảm gì nữa, hai mắt trừng Diệp Thu và hung tợn nói: "Thằng nhãi ranh, đây là do mày tự tìm đến cái chết, vậy thì đừng trách bọn tao không khách khí!"
Dứt lời, bốn người lập tức rối rít móc dao từ trong ngực ra.
Hai mẹ con nhà họ Hà đang ngồi trên ghế sô pha nhìn thấy cảnh tượng này, khuôn mặt nhỏ nhắn đều trở nên trắng bệch như tờ giấy, trong mắt hiện đầy vẻ lo âu.
"Diệp Thu! Anh phải cẩn thận đấy!"
Hà Tình Tình không nhịn được lên tiếng nhắc nhở.
"Không sao!"
Diệp Thu mỉm cười lắc đầu một cái, ngay sau đó trực tiếp nhấc chân phải lên, đột nhiên phát lực, một cước đá bay thanh niên tóc mào gà đang nằm rạp dưới chân ra ngoài.
Bốn tên côn đồ cắc ké kia thấy vậy, sắc mặt lập tức thay đổi.
Còn không đợi bọn họ kịp phản ứng, bọn họ đã bị thân thể thanh niên tóc mào gà đang bay tới đụng ngã xuống đất.
Mà bởi vì trong tay bốn tên côn đồ cắc ké đều cầm dao.
Cho nên khi thân thể thanh niên tóc mào gà đập trên người bốn tên côn đồ cắc ké, mông của cậu ta vừa vặn tiếp xúc thân mật với dao trong tay một tên côn đồ cắc ké, mông lập tức bị lưỡi dao đâm thẳng vào trong.
Lần này thanh niên tóc mào gà hoàn toàn trở thành bi kịch.
"Á..."
Chỉ nghe một tiếng kêu thảm thiết còn thê thảm hơn hai lần trước không biết bao nhiêu lần vang lên.
Toàn thân thanh niên tóc gà đều đau đớn đến nỗi suýt chút nữa đau ngất đi, không nhịn được chảy nước mắt.
Vào giờ phút này, cậu ta thật sự có một loại cảm giác sống không bằng chết.
Mặt bị Diệp Thu đánh sưng không nói, bây giờ ngay cả cái mông cũng trúng một dao.
Mấu chốt đây còn là dao của người bên mình! Đúng là vận xui từ mười tám đời ập xuống! Mà lúc này, Diệp Thu đi tới bên người thanh niên tóc mào gà, khom người nắm cổ của cậu ta, trực tiếp xách cậu ta từ dưới đất lên.
Sức mạnh từ tay anh vô cùng khổng lồ, thanh niên tóc mào gà cao khoảng một mét bảy nhưng ở trong tay anh thì chỉ tựa như một đứa bé sơ sinh vậy, từ đầu đến cuối không còn đường sống để phản kháng.
Vào lúc này, thanh niên tóc mào gà đã hoàn toàn luống cuống.
Cậu ta biết, sợ rằng lần này mình gặm phải cục xương cứng rồi: "Mày... Mày muốn làm gì? Tao cảnh cáo mày, sau lưng tao có người bảo kê đấy. Nếu mày còn dám động đến tao thì chắc chắn ông chủ sau lưng tao sẽ không để mày được yên thân đâu con!"
Thanh niên tóc mào gà vội vàng trừng mắt nhìn Diệp Thu, bên ngoài mạnh bên trong yếu.
"Vậy sao? Vậy thì làm phiền toái cậu trở về gọi ông chủ của các cậu trực tiếp tới đây đi, ngược lại tôi thật sự rất muốn nói chuyện với ông ta một chút đấy!"
Khóe miệng Diệp Thu lộ ra một nụ cười lạnh, thản nhiên nói.
Dứt lời, Diệp Thu trực tiếp ném thanh niên tóc mào gà ra ngoài cửa giống như là ném rác rưởi vậy.
Tiếp theo chính là bốn tên côn đồ cắc ké kia.
Một cước một người, Diệp Thu đá bay toàn bộ bọn họ ra ngoài.
Lúc này trong hành lang vang lên tiếng kêu thảm thiết liên tục, giống như giết heo vậy.
Sau khi dọn dẹp xong toàn bộ đám người thanh niên tóc mào gà ra ngoài, Diệp Thu chuẩn bị giơ tay đóng cửa.
Thanh niên tóc mào gà hung tợn trợn mắt nhìn Diệp Thu, vô cùng tức giận hét lên: "Thằng nhãi ranh, có giỏi thì mà chờ đó cho tao. Tao về kêu ông chủ của tao tới đây. Bọn mày đều chờ chết đi!"
"Còn nói nhảm thêm câu nào nữa thì trước hết tôi sẽ đưa cậu lên đường!"
Diệp Thu híp mắt, giọng nói lạnh như băng.
Lời này vừa nói ra, toàn thân thanh niên tóc mào gà đều không tự chủ được run lên vì hoảng sợ, chỉ có thể hết sức không cam lòng mà ngậm miệng lại, ảo não chạy trốn dưới sự giúp đỡ của bốn tên côn đồ cắc ké.
Thấy vậy, Diệp Thu cười lạnh một tiếng, trực tiếp giơ tay khép cửa phòng lại rồi sau đó xoay người trở lại phòng khách.
Diệp Thu phát hiện sắc mặt hai mẹ con hai nhà họ Hà đều không có chút nào dễ coi, lúc này cười hỏi: "Dì Diêu, Tình Tình, hai người sao thế này?"