Long Thần Ở Rể

Chương 147: C147: Xe của anh đúng là rác rưởi




Sau khi đã yên vị trên ghế lái, Tô Dương liếc mắt nhìn Diệp Thu qua cửa kính xe, trong mắt tràn ngập sự khinh thường và châm biếm. Anh ta cảm thấy lúc này Diệp Thu đúng là đưa mặt ra cho mình vả.

Nói gì không nói, thế mà lại nói Porsche Cayenne của mình không khởi động được? Chuyện này không phải quá hài hước hay sao?

Xe sang một triệu mà nếu ngay cả khởi động còn không khởi động được thì cái cửa hàng xe hơi đó cũng nên đóng cửa ngay đi! Nghĩ tới đây, Tô Dương cũng âm thầm cười khẩy trong lòng.

Diệp Thu ơi là Diệp Thu, đây chính là do anh dâng tới cửa đấy, đừng có trách tôi vả mặt không nể tình! Khóe miệng Tô Dương cong lên thành nụ cười đắc ý, lập tức vươn tay ấn xuống nút khởi động của xe.

Nhưng mà ngay sau đó, xe chẳng hề có chút động tĩnh nào. Điều này khiến nụ cười của Tô Dương lập tức cứng đờ.

Không phải chứ?

Đây chính là Porsche Cayenne đấy, công nghệ khởi động bằng nút bấm vô cùng vượt trội, bình thường chỉ cần ấn nút khởi động là xe sẽ khởi động ngay lập tức. Nhưng mà sao bây giờ không có phản ứng gì thế này?

Tô Dương vẫn chưa từ bỏ ý định, vội vàng ấn thêm vài cái nữa mà xe vẫn chẳng có động tĩnh gì như trước.

Tô Dương gấp đến mức đầu đầy mồ hôi, vội cắm chìa khoá xe vào, dùng chìa khoá để khởi động xe. Nhưng kết quả vẫn thế, xe cứ như đã bị phá hỏng, không có động tĩnh gì hết! Điều này khiến sắc mặt Tô Dương lập tức trở nên khó coi tới cực điểm.

Mà đúng lúc này, Diệp Thu bước đến, nhìn Tô Dương với vẻ mặt đầy ý nghĩa sâu xa, hỏi: “Anh Tô, sao xe của anh vẫn chưa khởi động thế?”


Sắc mặt Tô Dương u ám dần, anh ta cắn răng nói: “Đừng vội, chắc xe của tôi có chút vấn đề thôi. Hôm nay tôi nhất định phải khởi động cho anh coi!” Nói rồi. Tô Dương điên cuồng nhấn nút khởi động và vặn vặn cái chìa khoá xe.

Mà xe hoàn toàn không hề có động tĩnh. Việc này khiến Tô Dương vội sắp điên luôn.

Lâm Thanh Nhã thấy vậy, trong đôi mắt xinh đẹp cũng hiện lên sự khó hiểu. Theo lý mà nói, Porsche Cayenne hơn một triệu này hẳn là không đến nỗi xuất hiện vấn đề như vậy mới đúng. Huống chi đây còn là xe mới, lại càng không thể xuất hiện vấn đề. Nhưng bây giờ làm thế nào cũng không khởi động được là sao?

Hơn nữa, trước đó Diệp Thu cũng đã nói xe này không khởi động được. Sao anh ấy lại biết trước chuyện này?

Nghĩ đến đây, Lâm Thanh Nhã cũng nhíu đôi mày liễu.

Tô Dương cứ khởi động đi khởi động lại như thế cả nửa ngày trời. Anh ta sắp vặn gãy cả cái chìa khoá của mình, nút khởi động cũng sắp bị ấn lún vào trong mà xe vẫn không có động tĩnh như cũ. Điều này khiến anh ta cực độ xấu hổ khỏi phải nói.

Thấy thế, Diệp Thu bĩu môi, vẻ mặt hài hước nói: “Xem ra xe hơn một triệu cũng chỉ đến thế mà thôi. Đã sắp nửa tiếng đồng hồ rồi mà vẫn chưa khởi động được nữa, còn không bằng xe bánh mì năm bánh của người ta đâu, cắm chìa khoá vào một cái là đi được ngay. Không thể không nói, xe này của anh đúng là rác rưởi!”

“Anh nói cái gì? Anh nói… Anh nói lại lần nữa cho tôi!” Sắc mặt Tô Dương lập tức lạnh xuống, trừng mắt nhìn Diệp Thu, hai mắt cứ như sắp phun ra lửa đến nơi.

“Ái chà! Xin lỗi, rất xin lỗi anh Tô nha! Loại người như tôi có chuyện gì cũng nói huỵch toẹt ra, mong rằng anh không để ý. Cho dù xe của anh có thật sự cực kỳ rác rưởi, tôi cũng không nên nói thẳng vào mặt anh như thế. Sau này tôi sẽ chú ý hơn, xin lỗi nhé!” Khoé miệng Diệp Thu cong lên thành một nụ cười đầy ẩn ý sâu xa, anh cố ý nói.


Thế này coi như đánh trả sự châm biếm vừa rồi của Tô Dương.

“Anh...” Tô Dương hung tợn trừng mắt nhìn Diệp Thu, răng nanh nghiến ken két. Mà ánh mắt của anh ta như muốn giết người đến nơi.

“Anh Tô nhìn tôi như thế làm gì? Anh làm tôi hơi sợ rồi đấy! Nhưng mà hôm nay thật sự phải cảm ơn anh Tô rất nhiều, anh đã cung cấp cho tôi kiến thức tuyệt vời về xe sang hơn một triệu, đúng là một kiến thức to lớn!” Diệp Thu nói với vẻ mặt đầy ẩn ý sâu xa.

Sau đó anh xoay người bước tới trước mặt Lâm Thanh Nhã, mỉm cười nói: “Tổng giám đốc Lâm, sắc trời không còn sớm nữa, ngày mai còn phải đi làm nữa, chúng ta về ngủ đi?”

“Ừ.” Lâm Thanh Nhã gật đầu, sau đó đi về phía biệt thự cùng Diệp Thu.

Sau khi bước vào cửa lớn của biệt thự, Diệp Thu quay đầu lại, nhìn thấy Tô Dương vẫn còn ở trên xe, anh cố ý nói: “Anh Tô, anh cứ từ từ khởi động xe đi nhé! Đừng gấp gáp! Tôi với vợ tôi về ngủ trước đây, mong rằng ngày mai có thể gặp anh!” Nói rồi, Diệp Thu trực tiếp đóng cửa biệt thự lại.

“A!” Cả người Tô Dương sắp bị chọc điên đến nơi, điên cuồng ấn nút khởi động nhưng xe vẫn cứ không khởi động được.

Điều này khiến anh ta đập mạnh vào vô lăng một cái, lập tức bỏ lại cái xe, đẩy cửa xe, nổi giận đùng đùng đi ra khỏi khu biệt thự.


Diệp Thu đứng ở cửa sổ phòng khách thấy thế, khóe miệng hơi nhếch lên, chuẩn bị xoay người về phòng mình.

Nhưng mà sau khi xoay người, Diệp Thu ngạc nhiên bởi vì Lâm Thanh Nhã đang đứng không xa, ngay đằng sau lưng anh, hai mắt chăm chú nhìn thẳng vào anh.

“Tổng giám đốc Lâm, sao em không về ngủ đi?” Diệp Thu nhếch miệng cười hỏi.

“Sao anh biết xe Tô Dương không khởi động được?” Lâm Thanh Nhã hỏi một câu lạnh như băng.

“Em nói chuyện này à, anh chỉ nói lung tung chút thôi mà, ai ngờ xe của tên đó thật sự không khởi động được chứ!” Diệp Thu nhún vai, cười nói.

Anh đã sớm nghĩ đến việc Lâm Thanh Nhã sẽ hỏi như thế, cho nên trước khi vào biệt thự đã nghĩ xong một cái cớ.

“Thật thế à?” Đôi mày lá liễu của Lâm Thanh Nhã nhíu lại, nửa tin nửa ngờ hỏi.

“Đương nhiên! Nếu không em tưởng anh phá hỏng xe của anh ta à? Có trời đất làm chứng, anh chỉ vỗ nhẹ vào mui xe của anh ta thôi, em cũng thấy mà. Xe một triệu không tới mức mỏng manh như thế chứ?” Diệp Thu gật đầu, vẻ mặt vô tội nói.

Nghe vậy, Lâm Thanh Nhã suy nghĩ một chút, cũng gật đầu theo. Bởi vì cô cảm thấy lời Diệp Thu nói có lý.

Xe hơn một triệu cũng chẳng phải làm bằng giấy, vỗ nhẹ cái như thế sẽ không thể nào bị phá hỏng nhỉ? Rõ ràng điều đó không hề khoa học.

Thế nên cô không tiếp tục truy hỏi nữa, trực tiếp xoay người đi lên tầng hai.


Nhưng mà Lâm Thanh Nhã không biết rằng, hai cái vỗ của người bình thường thì cho dù có dùng hết toàn bộ sức lực, chắc chắn cũng không hề hấn gì đối với Porsche Cayenne. Cơ mà Diệp Thu cũng có phải là người bình thường đâu?

Hai vỗ đó của anh tưởng chừng như nhẹ nhàng, thực ra tràn đầy ám kình. Ám kình mạnh mẽ ấy trực tiếp phá hỏng động cơ bên trong nằm dưới mui xe, cho nên mặc dù Tô Dương có khởi động thế nào cũng chẳng khởi động nổi.

Đương nhiên, điều này chỉ riêng lòng Diệp Thu là rõ ràng. Huống hồ dù anh có nói sự thật ra thì cũng chẳng ai tin tưởng cả, bởi chuyện này thật sự ngoài sức tưởng tượng.

Nhìn bóng lưng xinh đẹp của Lâm Thanh Nhã đã rời đi, Diệp Thu cũng thở phào một hơi.

Lần này, cuối cùng vẫn lừa dối thành công…

Từ sau khi có được hợp đồng Thiên Tuyết, những ngày làm việc của Diệp Thu ở bộ phận tiêu thụ đã có thể thoải mái hơn. Có hợp đồng Thiên Tuyết ở đây, cũng chẳng cần phải lo lắng đến công trạng mấy tháng tới, không có áp lực gì hết, có thể nói là tương đối nhàn rỗi. Thế nên lúc đi làm chỉ cần ngồi lướt mạng, uống chút trà là xong, cực kỳ hưởng thụ.

Những người khác làm trong bộ phận tiêu thụ đều hâm mộ không thôi.

Đảo mắt đã tới giờ tan tầm buổi tối.

Diệp Thu đã hẹn trước với Hà Tình Tình là cùng nhau rời khỏi công ty, bởi vì hôm qua anh đã đồng ý với Hà Tình Tình là hôm nay muốn tới nhà Hà Tình Tình ăn cơm. Đúng lúc chiều nay anh cũng không có việc gì cần làm.

Cho nên sau khi hai người khỏi công ty thì đi thẳng tới nhà Hà Tình Tình…