Hàn Dương híp mắt, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi, lên tiếng hỏi: "Vậy rốt cuộc thì cậu muốn thế nào?"
"Ông phải quỳ xuống dập đầu xin lỗi tôi!"
Diệp Thu thản nhiên lên tiếng.
Lời nói này của Diệp Thu vừa dứt.
Sắc mặt Hàn Dương nhanh chóng tối sầm, ông ta nghiến chặt răng lên tiếng: "Này cậu, tôi thật sự đã nể mặt cậu lắm rồi đấy. Cậu đừng có mà được voi đòi tiên, hùng hùng hổ hổ dọa người như thế, không lẽ cậu thật sự nghĩ rằng bang Liệt Hỏa của chúng tôi không có người sao?"
"Nếu như ông không nghĩ tới việc sau này bang Liệt Hỏa sẽ không còn tồn tại trên Thành phố Giang Châu này nữa, vậy thì ông có thể tiếp tục kêu người tới đây thử xem, tôi sẽ chơi đùa với ông tới cùng đấy!"
Khóe miệng Diệp Thu hơi cong lên, cười lạnh lên tiếng.
Nghe thấy thế, cả người Hàn Dương không nhịn được mà trở nên run rẩy.
Ông ta biết rõ, với thực lực của Diệp Thu thì cho dù ông ta có gọi thêm bao nhiêu người tới đây cũng vô ích mà thôi.
Ngay cả Trịnh Luân cũng không phải là đối thủ của Diệp Thu.
Vậy thì chắc chắn những tên đàn em khác của ông ta cũng chẳng phải là đối thủ của Diệp Thu.
Thế nhưng nếu muốn ông ta quỳ xuống dập đầu xin lỗi Diệp Thu trước mặt nhiều người như thế, vậy thì làm sao sau này sao ông ta có thể làm ăn trong giới này nữa chứ?
Hàn Dương hít sâu một hơi, ngẩng mặt nhìn Hàn Dương, muốn thương lượng: "Cậu Diệp, muốn xin lỗi thì cũng có nhiều cách. Cậu thử nghĩ xem, tôi có thể trả tiền cho cậu được không? Chỉ cần có thể khiến cậu cảm thấy hài lòng, cậu có thể nói ra một con số, chắc chắn tôi sẽ thỏa mãn yêu cầu của cậu?"
"Thật không?"
Diệp Thu híp mắt, sau đó đột nhiên vung tay lên.
Hàn Dương cảm thấy hơi sửng sốt, cũng không đợi ông ta phản ứng, đột nhiên ông ta cảm thấy tay phải mình truyền đến một cảm giác đau đớn.
Ngay sau đó, ông ta nhanh chóng nhìn thấy dưới mặt đất trước mặt ông ta xuất hiện một ngón tay đẫm máu.
Mà đây chính là ngón tay cái trên bàn tay phải của ông ta.
Cảnh tượng này khiến tất cả những người đang đứng vây xem ngạc nhiên và hoảng sợ giật mình một cái.
"Á!"
Hàn Dương ôm lấy tay phải kêu la thảm thiết trên đất, ngay sau đó ông ta trợn mắt nhìn chằm chằm Diệp Thu, chuẩn bị nổi giận với Diệp Thu.
Đúng lúc này, chỉ nghe thấy Diệp Thu lạnh lùng lên tiếng: "Lần này là ngón tay của ông, nhưng lần kế tiếp thì sẽ là đầu của ông đấy! Tôi nói một lần cuối cùng, mau quỳ xuống dập đầu xin lỗi tôi ngay!"
Nghe thấy thế, toàn thân Hàn Dương không nhịn được mà trở nên run rẩy.
Ở khoảng cách gần như thế, Diệp Thu chỉ cần vẫy tay một cái đã có thể khiến một ngón tay của ông ta gãy lìa.
Thế thì chẳng phải việc anh muốn lấy tính mạng của Hàn Dương chỉ giống như lấy đồ trong túi thôi sao?
Nghĩ tới đây, sau lưng Hàn Dương nhanh chóng toát mồ hôi lạnh.
Vì muốn sống, ông ta cũng không thèm để ý đến uy nghiêm, mặt mũi của mình nữa, nhanh chóng quỳ xuống trước mặt Diệp Thu.
Khi nhìn thấy cảnh tượng này, những người có mặt ở đây đều lập tức cảm thấy khiếp sợ.
Đường đường là bang chủ của bang Liệt Hỏa thế mà bây giờ lại quỳ xuống trước mặt người khác.
Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy cảnh tượng này.
Điều này khiến trong lòng những người có mặt ở đó đều cảm thấy vô cùng bội phục Diệp Thu.
Người này, thật sự quá tàn nhẫn!
Nếu sau này có gặp lại thì không thể đắc tội anh được!
"Cậu Diệp! Chuyện này đều là lỗi của tôi, tôi đã xúc phạm đến cậu. Mong cậu có thể rủ lòng thương mà bỏ qua cho tôi lần này."
Hàn Dương ngước mắt nhìn Diệp Thu, cố nén sự đau đớn từ bàn tay phải, run rẩy lên tiếng.
Nói xong, ông ta nhanh chóng dập đầu ba cái thật mạnh với Diệp Thu, lên tiếng hỏi dò: "Cậu Diệp! Không biết tôi làm như thế đã khiến cậu cảm thấy hài lòng chưa?"
Diệp Thu cũng không nói gì, bắt chéo hai chân, sau đó lấy một điếu thuốc đặt vào miệng, híp mắt, nhanh chóng nhả khói.
Thấy thế, sắc mặt Hàn Dương nhanh chóng thay đổi, ông ta biết rõ Diệp Thu có ý gì. Ông ta cũng không dám do dự nữa, vội vàng tiếp tục dập đầu xin lỗi Diệp Thu.
"Bộp, bộp, bộp!"
Hiện trường trở nên vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng dập đầu nặng nề của Hàn Dương là vang dội khắp sảnh lơn.
Những người đang có mặt ở đây nhìn thấy cảnh tượng này thì hít một hơi lạnh.
Bởi vì khi bọn họ nhìn thấy cảnh tượng này thì đầu óc cũng cảm thấy vô cùng đau đớn.
Dần dần.
Da đầu của Hàn Dương cũng bắt đầu rướm máu, máu tươi nhanh chóng chảy xuống trán, lúc này trông dáng vẻ của ông ta vô cùng chật vật.
Lúc này ông ta cũng bắt đầu cũng thấy có chút choáng váng rồi, đầu cũng trở nên ong ong, não cũng sắp bị những cái dập đầu này làm cho chấn động.
Diệp Thu hút xong điếu thuốc, sau đó quăng tàn thuốc xuống đất rồi dùng chân dập lửa, thản nhiên lên tiếng: "Được rồi!"
Hàn Dương như được xóa tội, vội vàng ngước mắt nhìn Diệp Thu, cẩn thận lên tiếng hỏi: "Không biết cậu Diệp đây có đồng ý tha thứ cho tôi không?"
Diệp Thu gật đầu một cái, vẻ mặt trở nên nghiêm túc: "Ông làm như thế sớm một chút thì có phải tốt hơn không? Cần gì phải làm màu đến mức như thế chứ?"
Nghe thấy thế, khóe miệng Hàn Dương nhanh chóng co quắp lại, ngay sau đó ông ta hít một hơi thật sâu, nhìn về phía Diệp Thu và cung kính lên tiếng: "Trước đó là do tôi không hiểu chuyện, mong rằng cậu có thể tha thứ cho tôi. Sau này chắc chắn tôi và cả những người trong bang Liệt Hỏa sẽ không dám xúc phạm đến cậu nữa!"
"Tôi hy vọng ông có thể nhớ thật kỹ những lời mà ông đã nói. Nếu không, để tôi tìm tới đây một lần nữa vậy, thì đến lúc đó kết quả của Liệt Hỏa sẽ chẳng khác gì Đế Vương Chân Tắm đâu đấy!"
Diệp Thu cười lạnh đáp lời.
Nghe thấy thế, cả người Hàn Dương không nhịn được run lên một cái, vội vàng lên tiếng đảm bảo: "Không dám, chắc chắn tôi sẽ không dám nữa đâu!"
"Chỉ mong là thế đi, con người của tôi vô cùng chán ghét sự phiền phức!"
Diệp Thu cười lạnh, sau đó đứng dậy rời khỏi Câu lạc bộ Hồng Hạc này.
"Chào cậu!"
Hàn Dương vội vàng quỳ sát xuống đất, cung kính lên tiếng.
Còn tất cả những người có mặt ở đây nhìn về phía bóng lưng rời đi của Diệp Thu, một lúc lâu sau mới có thể khôi phục tinh thần.
Bời vì Diệp Thu là người đầu tiên dám đến Câu lạc bộ Hồng Hạc này gây sự mà còn có thể nguyên vẹn rời khỏi đó.
Không chỉ có như thế mà ngay cả bang chủ của bang Liệt Hỏa cũng phải tự mình quỳ xuống cầu xin Diệp Thu tha thứ.
Điều này thật sự đã khiến những người có mặt ở đây cảm thấy vô cùng khiếp sợ.
Đợi đến khi bóng người của Diệp Thu đã hoàn toàn biến mất khỏi câu lạc bộ này.
Một tên đàn em của Hàn Dương mới dám bước tới, nhanh chóng đưa tay đỡ Hàn Dương lên, cắn răng hỏi: "Bang chủ, tên nhóc này làm nhục bang chủ như thế. Bang chủ có muốn tôi phái người bí mật đi theo cậu ta, mang cậu ta về cho..."
"Cậu không muốn sống nữa sao?"
Hàn Dương nhanh chóng tát một bạt tai vào mặt tên đàn em kia, tức giận lên tiếng: "Ngay cả Đại sư Trịnh mà cũng không phải là đối thủ của cậu ta, cậu cảm thấy bao nhiêu người mới đủ để đánh thắng cậu ta? Nếu cậu muốn đi đầu thai ngay vậy thì có thể thử một chút, đừng có lôi tôi vào!"
"Thế nhưng bang chủ à, chúng ta cứ như thế mà nuốt cục tức này xuống bụng sao?"
Tên thuộc hạ ôm mặt, vẻ mặt ấm ức lên tiếng.
Nghe thấy thế.
Hàn Dương hít một hơi thật sâu, ánh mắt ông ta lóe lên, ngay sau đó nghiến răng hung hăng lên tiếng: "Đương nhiên là không thể cứ nhịn xuống như thế được. Thế nhưng nếu muốn báo thù thì chắc chắn chỉ dựa vào một mình bang Liệt Hỏa của chúng ta là không đủ!"
"Vậy ý của bang chủ là..."
"Mau đi trả lời nhà họ Tiêu, bang Liệt Hỏa của chúng ta đồng ý phục tùng nhà họ. Thế nhưng điều kiện đầu quyết chính là họ phải giúp chúng ta diệt trừ người này!"
Hàn Dương híp mắt, vẻ mặt hung tợn lên tiếng.