Lý Soái và Giám đốc Ngô trực tiếp đi tới chính giữa bộ phận kinh doanh.
"Bốp bốp bốp!"
Lý Soái vỗ hai tay, anh ta nhìn mọi người trong bộ phận kinh doanh nói: "Tất cả mọi người bỏ công việc trong tay xuống trước đi, tôi có một tin vui rất lớn muốn tuyên bố với mọi người!"
Nghe vậy, trên mặt của mọi người đều hiện lên sự tò mò.
Vô duyên vô cớ có thể có tin vui lớn gì nhỉ?
Chẳng lẽ là muốn tăng lương tập thể hay sao?
Nghĩ đến đây, trong lòng của mọi người đều rất chờ mong.
"Giám đốc Ngô, vậy để tôi tuyên bố cho nhé?" Lý Soái quay đầu nhìn Giám đốc Ngô, mỉm cười hỏi.
"Đương nhiên, đây chính là công lao của bộ phận các anh, bộ phận tiêu thụ chúng tôi chỉ đi theo được nhờ, đương nhiên phải do anh tới tuyên bố!" Giám đốc Ngô nhẹ gật đầu cười nói.
"Ha ha, vậy tôi cũng sẽ không khách sáo nữa!"
Lý Soái nhếch miệng cười một tiếng, anh ta lập tức nhìn đám người, vẻ mặt tươi cười nói: "Tôi xin tuyên bố, hợp đồng giữa công ty chúng ta và bách hóa Thiên Tuyết, chính thức ký kết thành công!"
"Gì chứ? Thế mà ký kết thành công rồi?" Mọi người nghe vậy đều giật mình.
Nhưng mà còn không đợi đám người kịp phản ứng.
Chỉ nghe Lý Soái nói tiếp: "Mà vốn dĩ công ty chúng ta có thể lấy được hợp đồng này, không thể thiếu công lao to lớn của một người. Người kia là người trong bộ phận của chúng ta, người đó chính là..." Nói đến đây đột nhiên Lý Soái dừng một chút.
Chuyện này khiến sắc mặt Lưu Ngôn lập tức biến đổi, trong lòng anh ta nhanh chóng dâng lên một dự cảm cực kỳ không tốt.
Mà đúng lúc này, Lý Soái xoay người chỉ Diệp Thu lớn tiếng nói: "Người đó chính là Diệp Thu!"
Xôn xao! Lời này vừa nói ra, mọi người xôn xao ồn ào.
Tất cả mọi người khiếp sợ muốn chết.
Mọi người nhìn Diệp Thu, suýt chút nữa là tròng mắt rơi ra ngay tại chỗ.
Hợp đồng của bách hóa Thiên Tuyết khó lấy được đến cỡ nào.
Mọi người ở Lâm thị đều biết.
Đã từng có không biết bao nhiêu nghiệp vụ tinh anh xông lên cũng đều uổng công vô ích.
Ngay cả Giám đốc điều hành công ty - Lâm Thanh Nhã tự mình ra tay cũng đều thất bại.
Cho nên vừa rồi bọn họ nghe thấy Diệp Thu nói mình đã bàn bạc hợp đồng thành công, anh ta mới có thể xem thường Diệp Thu như vậy.
Bởi vì bọn họ đều cảm thấy đó là chuyện không thể nào.
Dù sao Diệp Thu mới bước vào công ty chưa đến một tuần, ngay cả thời gian thực tập cũng còn chưa qua.
Làm sao anh có thể hoàn thành một nhiệm vụ trên cơ bản không thể hoàn thành thế này được?
Mà bây giờ, Diệp Thu lại thật sự làm được.
Chuyện này khiến tất cả mọi người sợ ngây người.
"Diệp... Diệp Thu, anh thật sự làm được à?" Hà Tình Tình trợn mắt há hốc mồm nhìn Diệp Thu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên sự khiếp sợ.
"Tôi đã nói rồi, tôi chỉ đang nói lại sự thật mà thôi!" Diệp Thu nhẹ gật đầu khẽ cười nói.
"Anh thật sự là... Quá trâu bò rồi!"
Trong lúc nhất thời, Hà Tình Tình thực sự không tìm thấy từ gì để hình dung Diệp Thu.
Bởi vì cô ta phát hiện, mỗi lần mình cho rằng việc gì đó không thể nào hoàn thành nổi, dường như Diệp Thu lại có thể làm được.
Ví dụ như đi đến công ty Khải Long đòi nợ, hoặc ví dụ như cứu chữa cho mẹ mình.
Sau đó chính là lần này.
Giống như không có việc gì có thể làm khó Diệp Thu.
Điều này khiến cho Hà Tình Tình vừa khiếp sợ vừa bội phục Diệp Thu.
"Quá khen!" Diệp Thu cười khiêm tốn một tiếng.
"Tất cả mọi người còn đứng ngây ra đó làm gì thế? Hành động lần này của Diệp Thu đã giúp bộ phận kinh doanh chúng ta và bộ phận tiêu thụ hoàn thành thành tích ròng rã trong một quý. Nói cách khác, bốn tháng sau đây, mọi người không cần cố gắng để lấy tiền thưởng nữa. Chẳng lẽ mọi người không vỗ tay cho anh hùng của bộ phận kinh doanh chúng ta sao?"
Lý Soái nhìn thấy đám người vẫn còn chìm trong sự khiếp sợ, anh ta nhếch miệng cười nói.
Nghe thấy câu này, mọi người đều ném ánh mắt biết ơn về phía Diệp Thu, bọn họ lập tức vỗ tay rối rít.
Tiếng vỗ tay kia, khỏi cần phải nói đến độ sôi nổi thế nào.
Dù sao lần này, tất cả mọi người đều được dính ánh sáng của Diệp Thu, vả lại còn có thể lấy không tiền thưởng.
Điều này làm trong lòng bọn họ biết ơn Diệp Thu đến cỡ nào.
Tiếng vỗ tay nhiệt liệt qua đi.
Lý Soái nhìn đám người nói tiếp: "Bởi vì biểu hiện lần này của Diệp Thu rất xuất sắc, sau khi trải qua trao đổi với cấp cao của công ty, tôi đã quyết định đặc biệt thăng Diệp Thu lên làm nhân viên chính thức, hơn nữa cũng tăng chức cho cậu ấy làm trưởng phòng tổ sáu bộ phận kinh doanh. Ngoại trừ hưởng tiền lương và đãi ngộ của trưởng phòng, còn thưởng thêm hai mươi vạn đồng, lấy đó làm cổ vũ!"
Lời này vừa nói ra, ánh mắt mọi người nhìn sang Diệp Thu đầy hâm mộ.
Phải biết dựa theo quy định công ty, thời gian thực tập nhất định phải đạt tới ba tháng trở lên mới có thể chuyển sang chính thức. Mà thăng chức tăng lương càng là chuyện của một năm sau đó, vả lại còn phải xem biểu hiện như thế nào.
Nhưng Diệp Thu vừa mới tới công ty chưa đến một tuần lễ đã trực tiếp lên chính thức đồng thời tăng lên tới cấp bậc trưởng phòng.
Điều này thực khiến cho người ta đỏ mắt.
Mà hai mươi vạn tiền thưởng kia càng làm cho mọi người thèm chảy nước miếng.
Hai mươi vạn, đây chính là thu nhập gần năm năm của rất nhiều người mới có được.
Trong lòng mọi người không khỏi cảm thán một trận, mạng của Diệp Thu thật sự là quá tốt rồi.
Vừa tới công ty chỉ một ngày đã thay công ty đòi một trăm vạn tiền nợ về, thu được tiền thưởng mười vạn.
Bây giờ mới vừa qua mấy ngày, lập tức lại lại có được tiền thưởng là hai mươi vạn.
Con mẹ nó đây đâu giống như đi làm, đây là kiếm tiền còn nhanh hơn đi mua vé số nữa.
Đám người thật là hâm mộ đến cùng cực với chuyện này.
Mà Lưu Ngôn đứng ở một bên, hiện tại cả người đã ngớ ra.
Vừa rồi anh ta còn đang giễu cợt Diệp Thu chỉ là một thực tập nho nhỏ, tiền lương chỉ có ba ngàn, anh có cố gắng hơn nữa cũng không có tiền đồ gì.
Kết quả hiện tại chỉ trong nháy mắt, Diệp Thu đã ngồi ngang hàng với anh ta, còn trực tiếp nhận được hai mươi vạn tiền thưởng! Đây chính là hai mươi vạn! Điều này tương đương với tiền lương gần hai năm của anh ta! Nghĩ đến đây, sắc mặt Lưu Ngôn khó coi đến cỡ nào thì không cần phải nói.
Anh ta cảm thấy mặt mình bị đánh sưng lên.
Nếu hiện tại có một cái lỗ nào ở đây, anh ta tuyệt đối sẽ không chút do dự mà chui vào.
"Được rồi, mọi người tiếp tục cố gắng làm việc đi, hi vọng sau này mọi người đều có thể ưu tú giống như Diệp Thu!" Lý Soái nhìn mọi người nói.
Nói xong, anh ta trực tiếp xoay người lại đi đến trước mặt Diệp Thu mỉm cười nói: "Diệp Thu, đi thôi, Tổng giám đốc Lâm muốn đích thân gặp cậu!"
"Đừng nóng vội, tôi còn có chuyện phải xử lý!" Khóe miệng Diệp Thu có chút cong lên.
"Hả?" Lý Soái và Giám đốc Ngô đều sững sờ.
Trong ánh mắt nghi ngờ của hai người bọn họ. Diệp Thu trực tiếp quay người nhìn sang Lưu Ngôn, thản nhiên nói: "Bắt đầu gọi đi!"
"Gọi... gọi gì chứ?" Lưu Ngôn biến sắc.
"Kêu ba đó!" Diệp Thu thản nhiên nói.
"Diệp Thu, anh đừng có quá đáng, dù sao tôi cũng là trưởng phòng của bộ phận tiêu thụ, chúng ta là cùng cấp. Anh bảo tôi gọi anh là ba, có phải là có chút quá đáng rồi không?" Sắc mặt Lưu Ngôn khó coi nói ra.
"Sao nào? Nhiều người đang nhìn như vậy, không phải anh muốn nuốt lời đó chứ? Mới vừa nãy là ai thề thốt nói mình tuyệt không đổi ý mà?" Diệp Thu híp hai mắt, cười lạnh hỏi.
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người nhìn sang Lưu Ngôn, trong ánh mắt đều là trêu tức.
Cảm nhận được những ánh mắt kia, Lưu Ngôn cũng chỉ cắn răng.
Nuốt lời ở trước mặt nhiều người như vậy, quả thật có chút mất mặt.
Nhưng nếu gọi Diệp Thu một tiếng ba ở trước mặt nhiều người thế này, đó mới gọi là vứt sạch mặt mũi sang tận nhà bà ngoại.
Sau đó làm sao mình còn lăn lộn trong Tập đoàn Lâm thị được nữa đây?
Chẳng phải sẽ trở thành chuyện chê cười để tất cả mọi người bàn tán hay sao?
Nghĩ tới đây, Lưu Ngôn mặt dạn mày dày đứng tại chỗ không dám nhận: "Đó chỉ là câu nói đùa giỡn thôi, nếu như anh xem là thật thì không vui tý nào. Tôi còn có chút việc nên đi trước đây!"
Nói xong, lòng bàn chân của Lưu Ngôn như được bôi dầu, anh ta mau chóng chuồn mất.