Đối với chuyện này.
Diệp Thu không cảm thấy đau xót tí nào, dù sao đây cũng chỉ là một chiếc xe van, hơn nữa lại còn không phải là xe của anh, có bị đụng hư cũng chẳng sao cả.
Ngược lại, trái tim của Tô Minh Vĩ giờ phút này đang thật sự bắt đầu rỉ máu!
Đây là chiếc xe yêu dấu hắn vừa mua chưa đầy một tháng.
Đổ một đống tiền vào để trang hoàng nội ngoại thất cho nó.
Hắn ta còn định trông cậy vào nó để tranh giải tại cuộc thi Vua xe hơi của tỉnh Thiên Nam vào tháng sau! Bây giờ lại bị đâm thành cái hình dạng này đây, hơn nữa còn do một chiếc xe van rách tông vào đuôi xe cơ đấy.
Đây thật sự không chỉ là một sự sỉ nhục bình thường mà!
Hai mắt Tô Minh Vĩ đỏ bừng, ngay cả ý muốn giết người cũng có, trực tiếp phanh gấp dừng xe lại, đẩy cửa nhảy xuống xe, tức giận đùng đùng đi về phía chiếc xe đằng sau, định bụng tìm Diệp Thu để tính sổ.
Tuy nhiên.
Khi Tô Minh Vĩ vừa bước đến chỗ chiếc xe van, hung hăng đưa tay gõ vào cửa kính ghế tài, chuẩn bị quát thật to về phía Diệp Thu.
Thì lúc này.
Diệp Thu lại nhân cơ hội đó trực tiếp xoay vô lăng, vòng qua chiếc Porsche 911 rồi đạp ga tăng tốc độ ngênh ngang rời đi.
Nếu đổi lại là lúc bình thường, có thể anh sẽ chơi đùa cùng rồi dạy dỗ mấy tên này một trận.
Nhưng bây giờ thật sự rất gấp.
Anh phải nhanh chóng trở về thành phố để ký hợp đồng với Tô Hách Sơn, nên dĩ nhiên không rảnh để phản ứng với mấy tên hề này.
Nhìn theo chiếc xe van thương hiệu Wuling Zhiguang đang nhanh chóng rời đi.
Cả người Tô Minh Vĩ đều sửng sốt, sắc mặt thay đổi trong nháy mắt, quát to: "Chết tiệt! Nhanh chặn tên kia lại!"
Tô Minh Vĩ lập tức mặc kệ xung quanh, nhanh chóng leo lên chiếc Porsche 911, cho xe tăng tốc đuổi theo.
Tuy nhiên.
Nếu đổi lại là đoạn đường thẳng tắp vừa rồi.
Tô Minh Vĩ muốn đuổi kịp Diệp Thu đương nhiên không thành vấn đề.
Dẫu sao tính năng cực đỉnh của Porsche 911 vẫn còn đó.
Nhưng điều quan trọng bây giờ là càng lúc càng gần thành phố, đường ngoằn nghèo cũng càng ngày càng nhiều.
Ngoài ra, số lượng phương tiện giao thông trên đường lại ngày càng tăng.
Càng lúc càng nhiều ô tô.
Cho dù kỹ năng lái xe của Tô Minh Vĩ không tệ chăng đi nữa thì hắn cũng không thể điên cuồng tăng tốc độ như lúc nãy được.
Để tránh đụng những chiếc xe khác, hắn ta buộc phải giảm tốc độ chậm lại.
Mà cứ như vậy thì lợi thế của Porsche 911 lại biến mất ngay lập tức.
Khoảng cách giữa hắn ta và Diệp Thu cũng càng ngày càng xa.
Dù sao thì với kỹ năng lái xe của Diệp Thu vẫn có thể chạy với tốc độ tối đa trong hàng chục nghìn chiếc xe ô tô xung quanh.
Cho dù hiện tại ô tô lưu thông trên đường ngày càng nhiều.
Diệp Thu vẫn giữ được tốc độ tối đa, lại còn linh hoạt di chuyển qua lại trong dòng xe cộ đông đúc.
Nhìn chiếc xe van Wuling dần biến mất khỏi tầm mắt của mình.
Tô Minh Vĩ tức hộc máu, điên cuồng đập vô lăng nhưng cũng vô dụng
Chỉ có thể trơ mắt nhìn chiếc xe van kia chuồn đi mất! "A! Đừng để ông đây gặp lại, nếu không tao sẽ giết mày!"
Hai mắt Tô Minh Vĩ tóe lên lửa giận, gương mặt tràn đầy giận dữ gầm lên.
... Một đường vội vã trở lại thành phố.
Diệp Thu phát hiện thấy chiếc Porsche 911 không theo sau nữa, khóe miệng nâng lên một nụ cười thú vị.
Ngay sau đó anh lái xe thẳng đến cao ốc Thiên Tuyết nằm ở trung tâm thành phố.
Được xem là một trong những bách hóa hàng đầu tỉnh Thiên Nam.
Trung tâm bách hóa Thiên Tuyết cũng có tòa nhà văn phòng riêng nằm tại khu vực phồn hoa nhất trung tâm thành phố.
Diệp Thu dừng xe trước cổng tòa nhà Thiên Tuyết, vừa chuẩn bị xuống xe.
Thì ngay lúc này.
Một nhân viên bảo vệ phụ trách đóng mở cửa chạy nhanh đến, sốt ruột nói: "Này, anh kia, mau lái chiếc xe van nát của anh đi đi, nơi này của chúng tôi không có đồ để bán phế liệu đâu!"
Hiển nhiên là.
Nhân viên bảo vệ đã coi Diệp Thu thành một tên thu mua phế liệu.
Dù sao đây cũng là tòa nhà Thiên Tuyết, bình thường đến nơi này nếu không phải là thành phần trí thức của công ty thì cũng là các ông chủ lớn.
Và không ai trong số họ lại đến cùng một chiếc xe van! Hơn nữa, chiếc xe van của Diệp Thu vì bị va chạm với chiếc Porsche 911 của Tô Minh Vĩ lúc nãy nên toàn bộ phần trước của nó bị móp vào, nhìn vô cùng rách rưới, thực sự trông giống hệt như một chiếc xe thu mua phế liệu.
Đối với việc này.
Diệp Thu cũng cạn lời một lúc, sau đó bước xuống xe, lấy trong túi ra hai bản hợp đồng, đưa lên trước mặt nhân viên bảo vệ, giải thích: "Tôi đến đây để bàn về hợp đồng!"
"Bàn về hợp đồng gì?
Hợp đồng thu mua phế liệu sao?
"Đừng nói nhảm nữa, mau lái chiếc xe hỏng của anh đi cho tôi. Đậu chỗ này sẽ làm ảnh hưởng đến hình tượng bách hóa Thiên Tuyết chúng tôi, nếu để lãnh đạo thấy được lại dạy bảo tôi một trận bây giờ, mau lái đi, nếu không tôi cũng sẽ không khách khí đâu!"
Nhân viên bảo vệ nhìn Diệp Thu từ trên xuống dưới một phen, đầy khinh thường nói.
"Nhân viên bảo vệ của Thiên Tuyết mà lại không nói lí lẽ như vậy sao?"
Diệp Thu cau mày.
“Tôi cùng một người thu mua phế liệu như anh thì có lí lẽ quái gì để nói cơ chứ?
"Tôi hỏi lại anh một lần cuối cùng, rốt cuộc có đi hay không?
"Nếu anh không đi, tôi sẽ đập nát chiếc xe rách của anh đấy, tin không hả?"
Nhân viên bảo vệ liếc Diệp Thu một cái, ngang ngược nói.
"Anh có thể thử xem!"
Gương mặt Diệp Thu trở nên lạnh lẽo.
Với giọng điệu lạnh như băng đó.
Làm cho nhân viên bảo vệ vô thức run lên.
Nhưng anh ta lại không hề xem Diệp Thu ra gì, vẫn như cũ ngạo nghễ nói: "Ôi chao! Thấy tôi thật sự không dám làm, đúng không? Ông đây hôm nay sẽ đập cho mày xem! "
Nói xong, nhân viên bảo vệ trực tiếp móc ra một cây gậy cao su đeo ở thắt lưng.
Diệp Thu híp mắt lại, trong con ngươi lóe lên sự nguy hiểm.
Chỉ cần anh ta dám nện một cái xuống chiếc xe van.
Thì nhất định anh sẽ làm cho nhân viên này trải qua một tháng tiếp theo trong bệnh viện.
Không phải anh đau lòng gì chiếc xe van này, mà là vô cùng chán ghét loại nhân viên bảo vệ coi thường người khác!
Nhìn về phía tên bảo vệ đang định giơ gậy cao su lên đập xuống chiếc xe van.
"Dừng tay!"
Tuy nhiên, vào lúc này, một giọng nói trong trẻo dễ nghe đột nhiên truyền đến.
Nghe thấy tiếng gọi.
Nhân viên bảo vệ sửng sốt.
Diệp Thu nhíu mày lại.
Sau đó cả hai cùng quay đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Chỉ thấy một người đẹp tóc ngắn mang bộ âu phục màu đen, thân hình nhỏ nhắn bước ra khỏi tòa cao ốc Thiên Tuyết và đang bước nhanh về phía bên này.
Nhân viên bảo vệ thấy vậy, sắc mặt liền biến đổi, vội vàng chào hỏi, mặt đầy nịnh hót hỏi: "Thư ký Từ, sao cô lại xuống đây?"
Sở dĩ anh ta lại cung kính đối với người đẹp tóc ngắn này như vậy.
Đó là bởi vì người đẹp tóc ngắn này là thư ký của Tổng giám đốc Tô Hán Sơn của bách hóa Thiên Tuyết, tên là Từ Á! Đừng nói anh ta, cho dù là giám đốc bộ phận an ninh gặp Từ Á thì anh ta cũng phải tỏ ra khách khí.
"Anh đang làm gì đấy!"
Từ Á trừng mắt nhìn nhân viên bảo vệ rồi lạnh lùng hỏi.
"Ôi ôi, cái tên thu mua phế liệu này không biết tại sao lại đậu chiếc xe rách của mình ở chỗ này, tôi đang đuổi anh ta đi!"
Nhân viên bảo vệ còn chưa ý thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề, gương mặt giải thích một cách nịnh nọt.
"Thu mua phế liệu?"
Khuôn mặt Từ Á nhất thời trầm xuống, cô ta hung hăng trừng mắt nhìn nhân viên bảo vệ, lạnh giọng mắng: "Thật đúng là có mắt như mù mà! Anh ta chính là khách hàng quan trọng của chủ tịch Tô đấy!"
"Cái gì? Khách của chủ tịch Tô...Tô sao! "
Nhân viên bảo vệ ngây ngốc đứng tại chỗ, đầu óc như bị sét đánh, ngây người ù tai.
Lần này xem như anh ta tự đạp mình chân vào tấm sắt rồi! Lại còn dám khiêu khích cả khách của chủ tịch Tô, còn gì hay ho hơn nữa không cơ chứ?
Ngay bây giờ.
Nhân viên bảo vệ sợ tới mức hai chân mềm nhũn, trực tiếp ngã ngồi trên mặt đất.
Mà sắc mặt của anh ta, thật sự nếu so với việc phải ăn phân chắc còn khó nhìn hơn.