Long Thần Ở Rể

Chương 118: C118: Tay không tiếp đạn




"Ngao!"

Một tiếng kêu thảm thiết lập tức vang lên trong khu nhà xưởng bỏ hoang.

Nhưng mà.

Chủ nhân của tiếng kêu này lại không phải là Diệp Thu.

Mà là của một tráng hán cầm gậy cao su trong đó.

Chỉ nhìn thấy tráng hán đó bay đi bốn năm mét rồi nặng nề nện trên mặt đất, đập bể thành một khe nứt trên mặt đất.

Một màn này.

Làm cho những tráng hán còn lại, và người đàn ông trung niên áo xanh đều kinh sợ.

Bởi vì căn bản là bọn họ còn chưa kịp phản ứng xem là đã xảy ra chuyện gì.

Thậm chí còn chưa nhìn rõ Diệp Thu ra tay như thế nào.

Thì đã có một tráng hán bị phế bỏ ngay tại chỗ.

Điều này quả thực là quá khó tin! Còn không để cho đám người kịp phản ứng lại.

Chỉ thấy Diệp Thu bị vây ở giữa lại di chuyển thay đổi vị trí.

"Bịch bịch bịch...." Một loạt âm thanh trầm đục liên tiếp vang lên.

Mười mấy tráng hán lúc bản còn hùng hổ, trong nháy mắt đã ngã hết xuống đất, thậm chí ngay cả hét thảm cũng hét không nổi nữa.

Mà từ lúc bắt đầu tới khi kết thúc.

Chỉ có vẻn vẹn mấy giây.

Điều này đã khiến cho người đàn ông trung niên áo xanh sợ ngây người.

Phải biết rằng, mười mấy tráng hán này đều không phải là người bình thường, họ chính là những tay đấm đã trải qua huấn luyện chuyện nghiệp, lại thêm vũ khí trong tay, đủ để lấy một địch mười.


Nhưng ở trước mặt Diệp Thu, lại chẳng thể chịu nổi một đòn.

Người đàn ông trung niên áo xanh lập tức không thể bình tĩnh nổi nữa rồi, ông ta vội vàng hét lên với phía ngoài nhà xưởng: "Tất cả vào hết cho tôi, tất cả mọi người, mau lên!"

Theo tiếng gọi của người đàn ông trung niên áo xanh.

Mấy chục tráng hán có nhiệm vụ đứng ngoài canh gác bên ngoài nhà xưởng đều đi vào hết.

Người đàn ông áo xanh lấy tay chỉ vào Diệp Thu, hung tợn nói: "Lên, không cần nương tay, đánh chết cho tôi!"

Các tráng hán nghe thấy vậy, gật đầu, sau đó không nói hai lời, như ong vỡ tổ xông vào chỗ Diệp Thu.

Nếu một người bình thường mà nhìn thấy cảnh này, chắc chắn sẽ sợ đến đái ra quần.

Nhưng mà.

Diệp Thu lại như thể đang đi tản bộ ở công viên, sắc mặt bình thường chủ động nghênh đón.

Chẳng mấy chốc, những tiếng kêu thảm thiết như xé tim lại liên tiếp vang lên trong nhà xưởng một lần nữa.

Những tráng hán nhìn có vẻ rất cường tráng, người cao một mét tám chín kia, ở trước mặt Diệp Thu thì như là những đứa trẻ tay trói gà không chặt,

Về cơ bản thì Diệp Thu cứ một quyền một người, hơn nữa tráng hán mà bị anh đánh, trong thời gian ngắn khó mà bò dậy được.

Không nới nửa phút đồng hồ.

Tất cả các tráng hán đều ngã hết trên mặt đất, đau khổ lăn lộn rên rỉ.

Mà giờ phút này.

Ánh mắt của người đàn ông trung niên áo xanh nhìn Diệp Thu như nhìn thấy quỳ! Ông ta lăn lộn cũng được đến nửa đời người rồi, sờ bò lăn đánh, có kiểu người nào mà ông ta chưa từng thấy chứ?

Nhưng kiểu người giống như Diệp Thu, thì đây là lần đầu tiên ông ta gặp! Một người đánh lại mấy chục người, mà còn mất không tới một phút.

Cho dù có là quay phim, cũng không khỏi khoa trương quá rồi đi?


Rốt cuộc cậu ta là quái vật dạng gì vậy! Vừa nghĩ tới đây.

Người đàn ông trung niên áo xanh sợ tới mức trên trán đầy mồ hôi lạnh.

Mà đúng lúc này.

Ánh mắt của Diệp Thu lại rơi xuống người ông ta, khóe miệng khẽ nhếch: "Bây giờ chỉ còn lại mình ông thôi, xin hỏi ông chuẩn bị để tôi sống không bằng chết như thế nào đây?"

Dứt lời, Diệp Thu trực tiếp nhấc chân đi về phía người đàn ông trung niên áo xanh.

Điều này dọa cho người đàn ông trung niên áo xanh không kìm chế được, cả người run lẩy bẩy. Ông ta vội vàng lùi ra sau vài bước, đồng thời tay phải mò ra sau lưng.

Giây tiếp theo.

Ông ta rút ra một khẩu súng ngắn đen ngòm từ sau lưng, họng súng nhắm thẳng vào Diệp Thu. Ông ta cắn răng hung tợn nói: "Cậu đứng ở kia không được nhúc nhích cho tooi, nếu còn tiến lên một bước, ông đây sẽ bắn chết cậu!"

"Ừ?"

Diệp Thu nhìn khẩu súng trong tay người đàn ông trung niên áo xanh, anh híp híp mắt, có hơi bất ngờ.

Dù sao thì ở đất nước mà phát luật quản nghiêm như Hoa Hạ, người bình thường không được có súng.

Bởi vì có thể thấy được là thân phận của người đàn ông trung niên áo xanh không bình thường.

Ông chủ phía sau ông ra, lại càng không bình thường! Nghĩ tới đây.

Khóe miệng Diệp Thu khẽ nhếch lên một nụ cười nghiền ngẫm, như kiểu không nghe thấy lời mà người đàn ông trung niên áo xanh nói, anh cứ tiếp tục đi lên phía trước.

Điều này làm cho sắc mặt của người đàn ông trung niên áo xanh nhoáng cái trầm xuống, trong mắt xoẹt qua một tia sát ý, hung tợn nói: "Đây là cậu ép tôi, thế thì đừng trách tôi không khách khí!"

Vừa dứt lời.

Người đàn ông trung niên áo xanh nhắm ngay vào đầu Diệp Thu, bóp cò.


"Đoàng!"

Chỉ nghe thấy một tiếng súng vang lên.

Họng súng đen ngòm phun ra ánh lửa.

Một viên đạn từ giữa họng súng bắn ra ngoài, lấy mắt thường khó mà nắm bắt được tốc độ, bay nhanh về phía đầu Diệp Thu.

Ở khoảng cách gần như vậy.

Về cơ bản thì khó tránh khỏi vận mệnh bị nổ banh đầu.

Bởi vì người bình thường thì không thể tránh được viên đạn, càng đừng nói đến chuyện còn ở khoảng cách gần nữa.

Nhưng mà.

Ngay ở lúc viên đạn muốn bắn vào đầu Diệp Thu.

Diệp Thu mặt không đổi sắc, cấp tốc vươn tay phải ra.

Một giây sau.

Cả đời này người đàn ông trung niên áo xanh sẽ khó mà quên được một cảnh vừa xảy ra.

Diệp Thu lại dùng ngón trón và ngón giữa của bàn tay phải kẹp lấy viên đạn! Mà khoảnh khắc đó, giữa cái ót của Diệp Thu và viên đạn chỉ còn lại không tới hai mili! Hai mắt của người đàn ông trung niên áo xanh suýt nữa thì trừng ra ngoài, trên mặt tràn đầy sợ hãi.

Ông ta có nằm mơ cũng không ngờ.

Có người lại có thể tay không bắt đạn! Đây chẳng phải là tình tiết chỉ có trong phim khoa học viễn tưởng mới có thể xuất hiện được thôi sao?

Nhưng hiện tại là có thật a! Ảo giác! Đúng, đây nhất định là ảo giác của mình! Nghĩ tới đây.

Người đàn ông trung niên áo xanh vội vàng nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, sau đó lại một lần nữa mở to mắt ra nhìn.

Vừa nhìn một cái.

Người đàn ông trung niên áo xanh sững sờ, ngốc trệ, ngây ngẩn cả người.

Bởi vì, hết thảy không hề xảy ra thay đổi gì.

Viên đạn đó, vẫn bị Diệp Thu kẹp chặt giữa hai ngón tay! Người đàn ông trung niên áo xanh không thể nào bình tĩnh nổi nữa rồi.


Lúc này.

Diệp Thu mở hai ngón tay ra.

"Đang!"

Viên đạn rơi xuống đất, phát ra một tiếng vang giòn của kim loại rơi.

Mà âm thanh này, càng giống như ma âm tới từ địa ngục, khiến cho người đàn ông trung niên áo xanh không kìm chế được mà run lên.

Còn không đợi người đàn ông áo xanh phản ứng lại.

Cả người Diệp Thu hóa thành một đạo tàn ảnh, chỉ trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt người đàn ông trung niên áo xanh.

Người đàn ông trung niên áo xanh sợ tới mắc sắc mặt nháy cái biến đổi, vô thức muốn bóp cò súng một lần nữa.

Nhưng mà, một giây sau

Người đàn ông trung niên sửng sốt, sau đó vội vàng cúi đầu nhìn vào bàn tay phải của mình.

Chỉ thấy nơi đó đã trống không từ lâu rồi, không thấy súng đâu nữa! Ông ta lại ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Thu.

Sắc mặt của người đàn ông trung niên áo xanh lập tức trắng bệch tới cực điểm.

Bởi vì súng của ông ra, không biết từ lúc nào đã rơi vào tay Diệp Thu! "Trả cho tôi, đó là của tôi!"

Sắc mặt của người đàn ông trung niên biến rồi lại biến, trừng mắt nhìn Diệp Thu, hoảng loạn nói.

"Ông muốn nó à?

Được, tôi trả ông luôn đây!"

Khóe miệng Diệp Thu khẽ nhếch lên một nụ cười nghiền ngẫm, sau đó hai tay anh cầm súng, dùng sức bẻ một cái.

Cây súng lập tức bị Diệp Thu bẻ cho biến hình.

Sau đó chỉ nghe thấy mấy tiếng kim loại vang lên giòn tan " Răng rắc rắc".

Ánh mắt của người đàn ông trung niên áo xanh cực kỳ khiếp sợ.

Đấy là khẩu súng được chế tạo từ vàng ròng nguyên chất, bị Diệp Thu dùng hai tay nhào thành một cục như sắt vụn!